"Mời chủ tịch dùng trà."
Người thư ký bước vào văn phòng, cẩn thận đặt tách trà lên bàn rồi xoay lưng rời đi.
Người đàn ông tựa lưng vào thành ghế, trông rất điềm đạm. Bàn tay chậm rãi cầm tách trà lên nhâm nhi từng ngụm. Đôi mắt đã điểm thêm ít chấm đồi mồi nhắm nghiền, có chút nhăn nhó cùng với những ngón tay gõ gõ xuống thành ghế theo nhịp.
"Đing, đong"
Chuông đồng hồ báo hiệu đúng 12 giờ trưa.
Ông chậm rãi mở mắt, lấy ra một tờ giấy ghi nắn nót từng dòng chữ :
"Ngày 25 tháng 9
Gửi con gái của ba, hy vọng con có thể mơ thấy giấc mơ này. Có lẽ đây cũng là lần cuối mà cha con mình có thể được nhìn thấy nhau. Khi không có ba mẹ ở cạnh, con nhớ phải chăm sóc bản thân thật tốt, và đừng đau buồn. Còn một điều rất rất quan trọng mà ta muốn nói với con.
Vào đúng bảy giờ tối trong ngày bức thư này viết ra, hãy đến khách sạn Fox, số phòng 502, ở đó con sẽ gặp người cộng sự, người sẽ giúp con tìm được chìa khoá - là thứ rất quan trọng và hữu ích cho con sau này.
Nếu một lúc nào đó con cảm thấy tuyệt vọng và không biết phải làm gì, hãy nhớ đến những lần cha con ta cùng ngồi trên sân thượng, những lời mà ta đã nói với con.
Mẹ sẽ vào nhà vào buổi chiều thăm con, hãy đi với mẹ thật vui vẻ nhé !
Cha và mẹ sẽ mãi nhớ về con."
Khi bức thư được ghi đến những dòng chữ cuối cùng cũng là lúc những giọt nước mắt thấm ướt trang giấy.
Lộ Hùng cầm tờ giấy vừa viết, đưa lại gần phía những ngọn nến đang cháy, đưa mắt nhìn những mảnh giấy cháy xém đến khi chúng chỉ còn lại là một đám tro tàn.
Đoạn lại hướng tầm nhìn về phía chiếc đồng hồ đeo tay, vội vàng khoác lên chiếc áo vest rồi bước trở ngược ra ngoài, trước khi đóng cửa còn không quên ngoảnh mặt lại.
"Tạm biệt."
"Không ba ơiii."
Đôi mắt ướt đẫm hai hàng lệ chợt mở to vì hoảng sợ.
Hàm Nghi đờ đẫn ngồi dậy, khuôn mặt tái xanh không còn chút tỉnh táo, tầng mồ hôi trên trán cũng không ngừng thấm ướt mái tóc mềm mại.
Cô như người mất hồn, những hình ảnh ba cô xuất hiện trong giấc mơ liên tục hiện lên, nó khiến cô đau đầu đến không thở nổi, trái tim cũng như bị ai bóp nát.
Hàm Nghi vội vàng xuống giường lấy điện thoại, những ngón tay run rẩy bấm gọi.
Tiếng tút tút cứ đổ chuông từng hồi trước khuôn mặt sợ hãi của người thiếu nữ. Sau gần một phút, đầu dây bên kia đã được kết nối :
"Alô con gái, gọi ba có chuyện gì không nào"
Giọng nói ấm áp của Lộ Hùng cất lên phía bên kia đầu dây.
"Huhu...ba ơi."
Hàm Nghi giờ đây như biến thành một đứa trẻ lên năm, bật khóc nức nở.
"Ôi con gái, sao con lại khóc vậy ?"
Cô cố nén xúc động kể lại những chuyện mình vừa mơ thấy cho Lộ Hùng.
"Con bé ngốc này, ba còn đang nhớ con đến sắp phải về đây, sao nỡ bỏ con đi được. Vả lại trong giấc mơ ấy ba đang ở văn phòng tập đoàn đúng không nào ! Hiện giờ đã chín giờ sáng, trong khi ba còn phải ký hợp đồng với đối tác, khoảng chừng hai ngày nữa mới về, vậy thì giấc mơ của con quả thực sai rồi."
Giọng nói trầm ảm đạm mang theo chút ấm áp truyền lại qua chiếc điện thoại.
"Ba nói ba đang ở nước ngoài, có... có thật không ?"
Tuy đã yên tâm phần nào nhưng cô vẫn phải làm sáng tỏ những điều mà mình thấy trong giấc mơ đó.
"Ôi con bé này thật tình, được rồi con chờ chút."
Hình ảnh người đàn ông trung niên đang ngồi trên ghế cùng với gương mặt hiền hòa, phúc hậu dần hiện lên qua màn hình điện thoại.
Cái khung cảnh này, quả thực là văn phòng làm việc của ba cô bên Pháp, từ bên màn hình nhìn ra còn có thể thấy được lờ mờ tòa nhà đối diện sau lưng ba cô.
Giọng nói Hàm Nghi cũng dần trở nên bình tĩnh hơn, cô làm nũng :
"Nhưng... nhưng con vẫn chưa yên tâm, được rồi, trưa nay lúc ba ăn cơm cũng phải gọi điện thoại cho con nữa."
"Được được, ba hứa sẽ gọi, khi về ba sẽ mua cho con thật nhiều quà. À phải rồi, chiều nay ba sẽ nói mẹ về thăm con sớm chút, nhưng chỉ một lát thôi nhé, vì công việc của ba đang rất nhiều, còn cần Lệ Châu phải phụ giúp mới hoàn thành xong sớm để về nhà với con gái của ba được."
"Vâng, ba làm việc tiếp ạ, con không làm phiền."
Khi màn hình điện thoại vừa tắt cũng là lúc nỗi muộn phiền gần như được trút bỏ...
"Xin lỗi con."