Đôi mắt mơ màng mở to, chỉ thấy phía trước là một khoảng không mờ ảo, chẳng còn rõ hình thù.
Hàm Nghi nhíu mày vài cái ổn định lại tầm nhìn của mình, nhưng rồi trên đầu lại truyền đến một cơn đau như búa bổ.
Cô mơ hồ nhìn ra xung quanh, bấy giờ mới phát hiện bản thân mình quấn chăn kín mít không sót một chỗ nào, cũng phát hiện ra rằng cô đang cảm thấy rất lạnh.
Cô rất muốn ngồi dậy, nhưng đôi chân như có một sức mạnh vô hình kéo lấy trói chặt cơ thể phải nằm nguyên vẹn.
Thật sự rất mệt.
Có lẽ là vì hôm qua bản thân có uống hơi quá chén nên sinh ra cảm cúm.
Đảo tầm nhìn về chiếc đồng hồ ở đầu giường, cô tá hỏa.
Đã hai giờ chiều hơn, vậy là cô đã ngủ li bì cả nửa ngày rồi ư ?
Lý trí vực dậy muốn xốc lại tinh thần ngồi lên, nhưng rồi bất chợt đã bị cái mệt cuốn lấy, hai mi mắt dính chặt lại, cô thiếp đi.
Cũng không biết đã trôi qua bao lâu, thân thể nhỏ nhắn nằm trên giường mỗi lúc một co ro hơn, cơ thể đỏ bừng, mặc cho tiết trời đã man mát dạo tối.
"Hàm Nghi, em bị làm sao vậy ?"
"Hàm Nghi, mau tỉnh lại."
Trong cơn mê man, một giọng nói quen thuộc không ngừng vang vọng bên tai cô, tâm trí như muốn vùng lên để nghe xem là ai, nhưng rồi lại lần nữa bị đánh gục.
Rồi dần dà từ trong tiềm thức sâu thẳm, một hơi ấm len lỏi vào lần nữa đánh thức tâm trí đang chìm dần của cô gái, mày thanh hơi nhíu lại, thở ra một hơi nặng trịch.
Hàm Nghi đưa tay day day hai bên thái dương, cảm nhận cơn đau đầu đã không còn nữa, cũng không còn thấy lạnh như ban nãy.
Cô chậm rãi hé mắt, đôi đồng tử bị kích thích bởi ánh sáng bất chợt tràn vào khẽ co lại, Hàm Nghi phải chớp chớp vài cái mới có thể làm quen được.
Cảnh vật xung quanh đã tối hẳn, lúc này chỉ còn một ánh đèn trắng ngả vàng mờ mờ thắp lên dáng người đĩnh đạc.
Hàm Nghi nhìn người đàn ông đang ôm chầm lấy mình ngủ say, lại chú ý đến bộ vest còn nguyên vẹn chưa kịp thay ra.
Dù cách hai lớp áo quần, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được hơi ấm đang bao bọc lấy thân mình, nhịp thở anh nhẹ nhàng vờn quanh sống mũi cô.
"Tỉnh rồi à ?"
Hàm Nghi giật mình, như một đứa trẻ bị bắt quả tang, gương mặt cô tái đi, khẽ gật đầu.
Ngôn Bách Nhiên nhìn người con gái vẫn điềm nhiên như không, trong lòng lại dâng lên một nỗi xót xa.
Nếu không phải vì hôm nay anh có tập hồ sơ quan trọng cần lấy phải về nhà gấp, thì không biết Hàm Nghi sẽ nằm ở đó đến bao lâu.
Bác sĩ nói thân nhiệt đã gần chạm ngưỡng ba mươi chín độ, nếu chậm trễ thêm một chút, có thể nguy hiểm đến tính mạng.
Cô mê man đến nỗi gọi mãi cũng không thể tỉnh lại, Ngôn Bách Nhiên chỉ có thể bón cháo và thuốc cho cô bằng miệng.
Khi nhìn thấy cô nằm co ro trên giường, bản thân anh thực sự thấy sợ rồi.
Anh sợ mất cô.
Bàn tay anh không tự chủ được nâng cằm cô lên đối diện mình, ánh mắt dần lạnh đi.
"Em không có số điện thoại của tôi ?"
"Hả ? Tôi..tôi có."
"Em ghét tôi lắm phải không ?"
"Không có."
"Vậy tại sao em ốm cũng không nói tôi một tiếng. Nếu như đổi lại hôm nay tôi không về sớm, em có biết em thành bộ dạng gì rồi không ?"
Giọng anh nghẹn đi.
"Hoá ra ở trong lòng em, tôi chẳng là gì cả."
Ngôn Bách Nhiên cười nhạt, bàn tay buông xuống khỏi cằm cô, anh bỏ ra ngoài.
Rầm.
Hàm Nghi nhìn theo bóng lưng anh rời đi, tim thắt lại.
Ánh mắt đó, vừa rồi khi nhìn sâu vào đôi mắt ấy của anh, cô tưởng mình đã lầm.
Đôi mắt anh đỏ ngầu nhìn cô, mang theo nỗi niềm thống khổ đến bất lực.
Cô chưa bao giờ thấy anh như vậy cả.
Khoảnh khắc ấy, cô biết rõ, anh thật lòng.
Trong một phút giây ngắn ngủi, cô ước như Ngôn Bách Nhiên hôm nay cô nhìn thấy và Ngôn Bách Nhiên tại căn nhà hoang ngày hôm ấy, là hai người.
Nhưng sự thật mà, vẫn luôn mất lòng như vậy.
...__________________________...
Người đàn ông tựa người lên ban công, đôi mắt sâu đen thu lấy cả bầu trời tĩnh mịch.
Anh rút trong túi ra một gói thuốc, tùy tiện lấy một điếu.
Tay còn lại cầm bật lửa nhấn xuống.
Ánh lửa bập bùng loé lên rồi bị gió làm tắt hẳn.
Ngôn Bách Nhiên cười nhạt, đưa tay bật lại ngòi lửa.
"Đừng hút thuốc. Sẽ không tốt cho sức khoẻ."
Cả người anh sững lại, lần nữa ngọn lửa lại bị tắt đi, nhưng không phải bởi vì gió, mà bởi giọng nói nhẹ nhàng khẽ vang lên.
"Em vào đi. Ngoài trời lạnh."
Anh nói, nhưng mặc nhiên vẫn để hai tay cô vòng qua ôm lấy mình từ phía sau.
"Không muốn."
Hàm Nghi dụi đầu vào lưng anh thỏ thẻ.
Ngôn Bách Nhiên xoay người lại, hai tay anh giữ chặt bả vai Hàm Nghi, vẻ mặt khẩn thiết.
"Đừng cứng đầu nữa. Nếu em lại xảy ra chuyện gì, đến lúc đó tôi biết phải thế nào ?"
Hàm Nghi ngẩng mặt lên nhìn anh, nhẹ giọng : "Vì sao anh lại quan tâm tôi nhiều đến như vậy?"
Nét mặt anh trầm xuống, hồi sau lại nhìn thẳng vào mắt cô, cười khổ :
"Em là thực sự không biết hay cố tình không muốn biết đây ? Rằng...tôi yêu em."
Hàm Nghi ngây dại nhìn anh, cảm xúc biến thành một mớ hỗn độn không ngừng đấu tranh. Hai hốc mắt cô đỏ ửng, nhất thời không biết phải tiếp nhận thế nào.
Nên vui, hay là nên buồn đây ?
Ngôn Bách Nhiên ôm cô vào lòng, bàn tay anh xoa xoa tấm lưng nhỏ.
"Lần sau đừng làm anh lo lắng như vậy nữa."
Hàm Nghi cười chua chát, ở một góc nào đó mà không ai có thể nhìn thấy, ánh mắt cô lạnh đi.
"Xin lỗi anh."
Ngôn Bách Nhiên giữ nguyên tư thế nhấc cô lên, hai chân Hàm Nghi thuận thế quấn dọc theo hông anh, đầu nhỏ ngoan ngoãn gục vào bờ vai rắn chắc.
Anh cười cười, dịu dàng xoa đầu cô, nói khẽ :
"Vào nhà thôi."
Ngôn Bách Nhiên trở về phòng, cẩn trọng đặt cô nằm ngay ngắn trên giường, chỉnh lại chăn gối một lượt mới yên tâm rời khỏi.
Bước chân bỗng khựng lại, anh xoay đầu hết nhìn cổ tay áo đang bị kéo lại của mình rồi ân cần nhìn Hàm Nghi.
Cô im lặng, ánh mắt tiếc nuối không muốn anh rời đi, nhưng tuyệt nhiên vẫn không nói câu nào.
"Không đi nữa."
Một bên giường nhanh chóng lún sâu xuống, Ngôn Bách Nhiên nằm cạnh cô, mặt đối mặt, bâng quơ hỏi :
"Anh yêu em, nói cũng đã nói rồi. Em thật sự không có gì muốn nói với anh ?"
Hàm Nghi trốn tránh ánh mắt anh, nửa đùa nửa thật :
"Anh quên thoả thuận của chúng ta rồi sao ?"
Chỉ thấy mặt ai đó sau khi nghe xong liền xám xịt, hồi lâu lại cười gian manh.
"Anh bồi thường hợp đồng cho em gấp mười, chịu không ?"
"Để xem biểu hiện của anh đã."
Ngôn Bách Nhiên hôn nhẹ lên trán cô, trầm giọng :
"Em, thật xấu tính."
..._______________________...
"Ngài có chắc mọi chuyện sẽ ổn không ?"
"Ta tin tưởng con bé đó sẽ nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ và mang được thứ chúng ta cần."
Người đàn ông thong dong tựa lưng vào ghế, gương mặt lão ẩn hiện sau làn khói trắng.
"Lần này kế hoạch thành công cũng một phần nhờ cậu. Vất vả rồi."
Phía bên kia màn hình là chân dung của một thanh niên trẻ, phóng đãng ngồi gác chân lên thành bàn, điệu bộ cùng lời nói đều giảo hoạt, thâm sâu.
Nếu đặc biệt cũng chỉ là gương mặt của hắn rất giống, rất giống một người...
"Có trách cũng chỉ trách tôi may mắn sinh ra được làm anh em với tên khốn đó."
"Tôi nhất định sẽ khiến hắn ta, sống không bằng chết."
Hôm nay, một ngày không quá đỗi đặc biệt, chỉ khác là, ánh trăng đã hoàn toàn bị mây đen che phủ.
Đêm dài lắm mộng.