"Ưmm ~"
Hàm Nghi sảng khoái vươn vai, cảm nhận sự êm ái trên chiếc giường lớn xa hoa.
Cũng không biết đã bao lâu rồi cô mới được ngủ ngon như vậy.
Nhưng mà ngẫm lại, thì có gì đó không đúng.
Hôm qua cô uống say đến độ đi còn không vững cơ mà, còn trèo lên mái nhà.
Rồi sau đó...
Ngôn Bách Nhiên !
Trong lúc đó hình như anh có xuất hiện thì phải, nhưng Hàm Nghi lại chẳng nhớ rõ cả hai đã nói những chuyện gì.
Liếc mắt nhìn xuống bộ áo ngủ hai dây trên người mình, cô tròn mắt.
Đêm qua, chẳng lẽ... là Ngôn Bách Nhiên thay đồ cho cô ?
Rồi bằng một cách thần bí, cô nhìn ngang ngó dọc, chỉ khi chắc chắn rằng không có ai liền đến tủ quần áo lục lọi rồi chuồn ngay vào nhà tắm.
Vòi sen nhanh chóng được bật xối từng đợt nước âm ấm trải lên khắp thân thể mượt mà.
Hàm Nghi ung dung ngồi trong bồn tắm, đầu tựa ra thành bồn nhắm tịt mắt trông rất hưởng thụ, miệng còn vừa ngâm nga một giai điệu quen thuộc.
Nhưng trớ trêu thay âm thanh này đã vô tình lọt vào tai của ai đó...
Làn nước ấm nóng như nhấn chìm cô vào nơi sâu nhất của sự sảng khoái sau một đêm dài miên man.
Tâm tình lâng lâng đã khiến Hàm Nghi không thể nhận ra được có người đang bước vào phòng.
"Aaa...ưm"
"Em im lặng một chút thì chết sao ?"
Ngôn Bách Nhiên sau khi áp chế cô gái nhỏ bằng một nụ hôn liền ngẩng đầu lên không hài lòng.
Trong trường hợp này ai mà bình tĩnh cho nổi chứ.
Đang khi không ngồi trong bồn tắm thì đột ngột bị nhấc lên không trung, thử hỏi là trong tình huống đó cô gái nào chẳng la lên vì hoảng sợ.
Nghĩ kiểu nào thì người sai cũng là Ngôn Bách Nhiên, cô xịu mặt lại ấm ức :
"Anh chờ ở ngoài một chút thì chết sao ?"
Nhìn người con gái đang đỏ bừng mặt mũi vì xấu hổ lại còn giận dỗi, anh nheo nheo mắt trêu chọc :
"Em vừa nói gì ?"
"Tôi..." Cô lí nhí.
"Hửm ?"
"Rõ ràng là tôi vào đây trước. Anh... chẳng lẽ phép lịch sự tối thiểu cũng không biết ?"
Nghe xong những lời này Ngôn Bách Nhiên lại bật lên cười, da mặt Hàm Nghi vốn mỏng lúc này lại đỏ ửng như hai quả cà chua.
"Em nói đến phép lịch sự tối thiểu ? Vậy đến đóng cửa phòng tắm em còn không biết nữa là... Chuyện này nên trách ai đây ?"
Thật không ngờ chỉ một lần chủ quan lại tạo cơ hội cho anh thừa nước đục thả câu.
Hàm Nghi chột dạ nuốt xuống một ngụm nước bọt, có cảm giác như mình đã tự mở cửa cho sói vào nhà.
Cô dịu giọng thoả hiệp :
"Vậy...vậy anh ra ngoài trước đi. Tôi tắm xong sẽ trả lại phòng cho anh ngay."
"Lộ Hàm Nghi. Em nghĩ muốn đuổi tôi đi dễ vậy ư ?"
"Kh.. không không. Nếu anh không ra thì tôi ra trước là được."
Cô vùng vẫy muốn rời khỏi thân người của Ngôn Bách Nhiên, nhưng nào ngờ càng động đậy lại càng bị ghìm chặt hơn.
"Tôi không đi. Em lại càng không được."
Thản nhiên như không, anh bế cô ngang bụng mình rồi ngồi sụp xuống bồn tắm.
"Này anh..."
"Suỵt. Còn nói nữa đừng trách tôi dùng biện pháp mạnh."
Hàm Nghi lúc đầu còn ngơ ngơ nhưng dần dần cũng ngấm ngầm hiểu được cái "biện pháp mạnh" kia là gì.
Thôi thì đành ngoan ngoãn nghe lời một chút vậy.
Giờ để ý kỹ lại mới thấy, Ngôn Bách Nhiên chỉ mặc độc cái quần ngắn, cũng còn khấm khá hơn cô không mặc gì cứ trực tiếp phơi mình ra.
Ngồi trong lồng ngực anh mà Hàm Nghi không khỏi run cầm cập, bây giờ giữa hai người chẳng có lấy một mảnh vải ngăn cách da thịt trực tiếp cọ xát vào nhau.
Ha, còn có thể cảm nhận được bên dưới có thứ gì đó không ngừng động đậy.
"Kỳ lưng."
"Hả ?"
Đầu nhỏ ngẩng lên liền bắt gặp vẻ mặt hưởng thụ của người đàn ông, nhưng vẫn giữ nguyên thái độ kiêu ngạo.
"Tôi nói em kỳ lưng cho tôi."
Ngôn Bách Nhiên là đang ra lệnh ?
Hàm Nghi bĩu môi không chịu thua :
"Anh tự đi mà làm lấy."
Không biết hôm nay cô lấy dũng khí ở đâu nói xong liền lập tức bước ra khỏi bồn tắm với lấy chiếc khăn rồi đi thẳng một mạch ra ngoài.
Nhưng Hàm Nghi quả thật đã chọc nhầm thú dữ rồi !
"Anh...thả tôi xuống."
"Thả ? Em không nghe lời tôi nói sao ? Nếu đã muốn cứng đầu thì ông đây chiều."
Lần này Hàm Nghi trực tiếp bị vác lên vai rồi đưa đi, đại não cô nhất thời bối rối không biết anh sẽ làm gì tiếp theo.
Ngôn Bách Nhiên chẳng lẽ do bị tai nạn nên đầu óc cũng có vấn đề rồi ?
Lần đầu gặp đã lưu manh cưỡng hôn, lần tới thì hay rồi, cùng qua đêm. Còn tiếp theo nữa...hợp đồng, kết hôn, rồi bây giờ...
Nghĩ thế nào thì tính cách của Ngôn Bách Nhiên đúng là có gì đó không ổn khiến Hàm Nghi nhất thời không thích ứng được.
Anh chẳng nói chẳng rằng liền thả cô lên chiếc giường lớn, còn bản thân mình thì nằm phía trên chiếm thế thượng phong.
"Anh... Mau buông ra."
Hình như mấy lời lẽ đó của cô anh đều không nghe lọt tai nữa, nhìn người dưới thân đã sợ đến xanh mặt vậy mà còn cứng miệng khiến anh nổi lên hứng thú muốn trêu chọc.
Gục đầu vào hõm vai mềm mại, anh thì thào :
"Lộ Hàm Nghi, hình như đêm tân hôn chúng ta chưa làm gì thì phải."