Môi hồng nhỏ nhắn khẽ câu lên nụ cười khó tin.
Ngôn Bách Nhiên anh vừa nói gì vậy chứ ?
Trong đầu cô gái nhỏ dần đặt ra không biết bao nhiêu giả thiết cùng những suy nghĩ xa vời.
Cổ họng như có gì đó chặn lại khiến cô không thể nói thành lời.
Bàn tay cấu chặt lên gấu áo điềm tĩnh thở ra một hơi, hồi lâu sau Hàm Nghi mới cất tiếng, giọng cô có chút run run hỏi lại :
"Anh vừa nói gì cơ ?"
Dáng vẻ nơm nớp không yên của cô gái ngay lúc này đây hoàn toàn thu gọn vào tầm mắt của Ngôn Bách Nhiên.
Đôi mắt anh cau chặt, khoé môi hờ hững mấp máy như chưa biết phải nên nói thế nào.
Bàn tay rắn rỏi cầm lấy chiếc điện thoại trên bàn mở lên rồi thao tác gì đó.
Ánh mắt cô gái nhỏ chuyển động theo từng cử chỉ của anh, không bỏ sót một chút gì.
Không gian yên ắng lúc này lại trở thành một nỗi khiếp sợ hiện hữu trong tâm trí cô, từng cái chuyển động của nhịp tim đều nghe rõ mồn một như tiếng trống vẳng lại bên tai, tưởng chừng nó sắp vì nghẹt thở mà nổ tung.
Không để người đối diện phải chờ lâu, Ngôn Bách Nhiên đưa chiếc điện thoại đến gần tay cô hơn, giọng anh trầm thấp vang lên.
Hơn nữa còn có thể cảm nhận được nét trầm trọng mà nó mang lại :
"Em tự mình xem đi."
Đưa tay ra nhận lấy vật nho nhỏ mà lòng cô thấp thỏm không yên.
Tựa hồ như ngay lúc này đây chỉ một làn gió nhẹ thổi qua cũng khiến cho tay cô cầm không vững mà làm rơi chiếc điện thoại xuống đất.
Màn hình điện thoại bật sáng hiển thị lên vỏn vẹn chỉ bốn chữ ngắn ngủi trong thanh tìm kiếm : Tập đoàn Lộ thị.
Hàm Nghi chớp mắt vài cái, ánh mắt nhanh nhẹn đảo nhìn xuống phía dưới.
Có vô vàn kết quả tìm kiếm hiện ra với nhiều lời dẫn khác nhau, nhưng chúng chỉ được đăng trong cùng khoảng một thời gian là vào hai ngày trước, ngay cả nội dung cũng chỉ truyền tải đến một nguồn thông tin duy nhất.
Lại còn gây nên làn sóng lớn trong dư luận.
Hoá ra một thời gian ngắn sau khi Lộ Hùng qua đời, ông đã để lại một bức di chúc giao toàn bộ lại quyền thừa kế tài sản cho người em trai duy nhất của mình - Lộ Kiến Bình.
Thông tin chủ tịch Lộ thị qua đời vốn đã được giấu kín vậy mà không biết vì sao chỉ trong vài ngày đã lan truyền ra khắp nơi.
Sự việc chưa dừng lại ở đó, người thừa kế toàn bộ gia sản - Lộ Kiến Bình bất ngờ thông báo sẽ bán toàn bộ cổ phần của tập đoàn cho một công ty nước ngoài nắm giữ, cụ thể là L&B.
Vậy là nghiễm nhiên chỉ sau một đêm, toàn bộ tập đoàn đều thay tên đổi chủ, hai bên thuận mua vừa bán.
Có nguồn tin còn tiết lộ thêm rằng, căn nhà giá trị gần hai triệu đô la Mỹ thuộc quyền sở hữu của Lộ Hùng đã sớm được sang lại cho một doanh nhân người Pháp.
Như vậy cũng đồng nghĩa với việc toàn bộ tài sản của gia đình Hàm Nghi đều bị bán đi chẳng còn lại bất cứ thứ gì.
Và tất nhiên người ngồi trên đống tiền hưởng lợi từ sau những vụ mua bán này chẳng ai khác ngoài Lộ Kiến Bình.
Lại nói Lộ Kiến Bình là ai cơ chứ ?
Mang danh là một trong hai người con trai của gia tộc tài phiệt lại chẳng có lấy một chút chí hướng làm ăn hay gây dựng sự nghiệp cho tương lai sau này.
Từ nhỏ đến lớn chỉ sống bám vào cha mẹ, đến khi đã trưởng thành lại tự đem chính tiền của gia đình mình vứt xó trong sòng bạc, mức độ ngày càng nghiêm trọng lên tới những con số đủ để người ta sống hết một đời.
Cho dù ông có ương bướng đến mức độ nào thì đã làm sao ?
Đến cuối cùng cả ba mẹ cũng phải bỏ tiền ra để giải quyết những món nợ lớn kếch xù kia đấy thôi.
Chủ tịch Lộ thị lúc bấy giờ - tức ba của Lộ Hùng sớm đã phiền muộn vì chuyện của con trai nên muốn Lộ Kiến Bình cưới vợ để biết suy nghĩ cho gia đình.
Nhưng nào có ngờ mình đã sai.
Sau khi kết hôn lại liền sinh ra thêm thói trăng hoa ngoại tình biết bao nhiêu người phụ nữ khác bên ngoài, đã vậy còn không biết xấu hổ ngửa tay xin tiền gia đình vợ hòng giải quyết những khoản nợ vô cớ của y.
Đến mức vợ lão không chịu được đành phải đệ đơn ly hôn.
Sau khi ba mất lại liền bám víu vào người anh trai duy nhất - Lộ Hùng hết lần này đến lần khác.
Ba cô tuy rằng không hề ủng hộ con đường sai trái mà lão đã đi nhưng tình thương em lại khiến ông mềm lòng.
Suy cho cùng cũng bởi vì trước khi mất ông nội quá cố của cô có căn dặn ba rằng phải chăm sóc em trai mình thật tốt.
Tình thương gia đình vô tình lại khiến Lộ Kiến Bình ngày càng sa ngã vào con đường cờ bạc không lối thoát.
Nói đến đây lại càng không hiểu lý do vì sao ba cô lại quyết định giao toàn bộ tài sản cho người chú này.
Hay là còn có nguyên do nào khác chăng ?
Bây giờ thì hay rồi, cả tập đoàn mất trắng, tiền của vào tay Lộ Kiến Bình chỉ xác định có ngày đi chứ chẳng có lối về.
Lại nói xưa nay y bên ngoài bày biện ra dáng vẻ làm một người em trai đúng phận cốt chỉ để phục vụ cho nhu cầu tiền nong của mình.
Nên chuyện ông sẽ giúp đỡ Hàm Nghi lúc cô gặp khó khăn là hoàn toàn không thể xảy ra.
Thậm chí là điều mà cô chưa dám nghĩ đến dù là trong tưởng tượng.
Đôi mắt cô gái nhỏ thoáng chốc đã ngấn lệ, tràn ra hai hốc mắt, chỉ chờ một cái chớp mi nữa là có thể rơi xuống.
Những hàng chữ dần mờ nhoè đi trong ánh nước, Hàm Nghi chỉ biết dán chặt mắt vào màn hình.
Như sợ sẽ nhìn phải đôi mắt thương hại của Ngôn Bách Nhiên.
Cô không muốn thấy điều đó.
Nếu như vậy cô sẽ nấc lên khóc mất.
Hàm Nghi hơi cúi mặt, đôi mắt khẽ hướng lên như cố dò xét thái độ của anh.
Chỉ thoáng thấy một chiếc khăn tay xuất hiện trong tầm mắt mình, đặt ngay ngắn trên bàn tay đang chìa ra phía trước.
"Lau đi. Tôi không thích nhìn thấy nước mắt, đặc biệt là từ em."
Thật kỳ lạ, lời nói ra tuy đanh thép khó nghe nhưng sao cô lại cảm thấy ấm áp thế này ?
Ngón tay lành lạnh đến toát mồ hôi chậm rãi nhận lấy khăn tay đưa lên lau nhẹ trên khóe mắt.
"Cảm ơn."
Hồi lâu sau cô ngẩng mặt lên, bắt gặp Ngôn Bách Nhiên đang chằm chằm nhìn mình, đáy mắt chất chứa một nỗi thâm sâu khó lường mà cô không thể đoán biết được.
Chẳng lẽ là đang thấy thương hại cô sao ?
Chợt nhớ lại một loạt câu hỏi trước đó, Hàm Nghi như nhận ra điều gì, cô nén đi cảm xúc đang chiếm lấy trong lồng ngực mình, giọng nói cất lên điềm tĩnh hỏi :
"Có phải anh có chuyện cần trao đổi ?"
"Em thông minh lắm."
Sắc mặt có chút suy tư của anh thoáng chốc vương lại nét cười, tay anh đặt về tệp hồ sơ lấy ra ban nãy, di về phía cô :
"Có gì thắc mắc thì hỏi tôi."
Cầm lên sấp giấy được đặt ngay ngắn trong chiếc bìa nhựa trong suốt, cô nhẹ nhàng lấy ra, đập vào mắt là hàng chữ màu đen rõ ràng hiện lên trên phông giấy trắng : Hợp đồng hôn nhân.