Chờ Đến Khi Em Yêu Anh

Chương 20: 20: Chỉ Mới Bắt Đầu




Cánh cổng lớn mở ra, chiếc Aston Martin tiến thẳng vào khuôn viên lớn.

Bước xuống xe là một cô gái vô cùng sang trọng, khuôn mặt khả ái, thân thể mĩ miều mặc lên mình bộ váy cúp ngực ôm trọn cơ thể, khoác ngoài một chiếc áo voan mỏng trông thêm phần thanh lịch.

Cô xách theo chiếc vali tiến về phía sảnh chờ.

Ẩn chứa phía sau chiếc kính mát sang trọng được tháo xuống là một đôi mắt mang chút nét tinh quái lại kém lỉnh, thoạt nhìn qua có vẻ là một người có tính cách khá đáng yêu được che giấu cách kín kẽ bên trong vẻ bề ngoài quyến rũ.

Rất tự nhiên, lại phóng khoáng, cô gái ung dung sải từng bước khoe đôi chân dài sau lớp váy ngắn chỉ gần tới đầu gối.

"Đàm tiểu thư." Giọng nói lanh lảnh lại êm tai phát ra từ lối phía trong, theo sau tiếng là một cô bé có tuổi còn khá nhỏ, dáng dấp mảnh mai nuột nà của người con gái mới lớn ẩn hiện bên trong lớp quần áo hoạ tiết đơn giản.

Đó là Diệp Trúc

Đàm Thư Di trông thấy bóng dáng quen thuộc bước chân có phần gấp gáp hơn, đến khi cả hai cô gái còn cách nhau chừng nửa mét, Diệp Trúc lên tiếng hỏi thăm :

"Lâu rồi không thấy chị ghé thăm, hiện tại Lộ tiểu thư không có ở nhà mất rồi ạ."

Đàm Thư Di cảm thấy không quá ngạc nhiên với chuyện này, đáy mắt lộ ra vẻ ung dung, giống như sự việc này là hiển nhiên, liền quay sang đổi chủ đề :

"Chẳng phải chị nghe Hàm Nghi nói là em đã về quê rồi sao?"

Diệp Trúc vui vẻ cười để lộ ra đôi môi chúm chím cùng lúm đồng tiền đáng yêu, giọng nói trong trẻo lại êm tai :

"Dạ em vừa về tối qua ạ, lại nghe mọi người nói là tiểu thư vừa mới rời khỏi nhà. Cũng không biết là chị ấy đã đi đâu cả đêm nữa."

Đàm Thư Di chỉ khẽ cười thoáng, rồi kéo Diệp Trúc vào bên trong.

Thư Di là bạn thân nhất của Hàm Nghi, lại nói Đàm gia và Lộ gia lại có quan hệ kết nghĩa, trong kinh doanh luôn hỗ trợ lẫn nhau, vì vậy giao tình của hai bên vô cùng tốt đẹp. Ba mẹ Hàm Nghi luôn xem cô như con cái trong nhà mà đối xử rất tốt.

Cũng vì thế mà Đàm Thư Di mỗi khi rảnh thường xuyên ghé qua đây, có hôm còn ngủ lại qua đêm nên ít nhiều, khi đến trước cổng dinh thự những vệ sĩ không quá đề phòng mà biết ý mở cửa.

Khi cả hai cô gái đã tiến vào phòng khách, Đàm Thư Di thận trọng ghé sát tai Diệp Trúc nói khẽ : "Tiểu Diệp à, em phụ chị xách cái vali này lên phòng Hàm Nghi một chút."

Dù rất ngạc nhiên nhưng Diệp Trúc không có ý hỏi nhiều mà làm theo, chỉ đến khi cánh cửa phòng khép lại mới nghe giọng Đàm Thư Di vang lên như vừa trút được gánh nặng :

"Cuối cùng cũng xong."

Cô gái nhỏ trố mắt lên nhìn, đôi đồng tử ánh lên vài tia bất ngờ không hiểu nghĩa câu nói vừa rồi.

"Xong...xong gì ạ ?"

Thư Di cười phá lên, cặp mắt lém lỉnh khẽ nháy nháy một bên mắt đầy ranh mãnh.



"Em có muốn biết Lộ tiểu thư của em ở đâu không ?"

Tiểu Diệp chớp chớp mi cong, vẻ mặt thành khẩn tỏ ý muốn biết.

"Được rồi, em mở va li ra đi."

Gương mặt tuy có vài phần khó hiểu nhưng vẫn làm theo, Diệp Trúc tiến lại gần từ tốn bật nắp chiếc va li ngay ngắn dưới sàn nhà.

"Úi...Lộ...Lộ tiểu thư."

Chỉ vừa mở ra Diệp Trúc liền bị doạ sợ đến điếng người. Không biết từ khi nào mà tiểu thư nhà cô lại... lại ở trong cái va li ấy chui ra.

Hàm Nghi hờ hững bước ra ngoài, đây đã là lần thứ hai bản thân phải ở trong cái nơi chật hẹp kia để lẩn trốn. Di chuyển tầm mắt về phía cô gái nhỏ đang ngỡ ngàng, Hàm Nghi có chút ảo não mà thở dài.

Nhanh chóng lấy lại sắc mặt đang có chút mệt, đưa tay chỉnh lại phần tóc có hơi rối, cô không quên vỗ vỗ vào bả vai Đàm Di Thư.

"Cậu vất vả rồi."

"Không vất vả mà. Chuyện nên làm."

Cả hai mải nói chuyện đến quên mất ánh nhìn bỡ ngỡ của Diệp Trúc. Hồi lâu sau, cô gái nhỏ mới lên tiếng :

"Chuyện... chuyện này là sao vậy ạ ?

[...]

Phía bên này Ngôn Bách Nhiên cũng đã thu xếp đầy đủ chuẩn bị cho chuyến "công tác" đầy gian nan. Tuy nhiên chiếc xe không vội ra sân bay mà lại rẽ theo hướng khác, di chuyển vào khuôn viên của một căn biệt thự có chút hoài cổ quen thuộc.

Bước ra khỏi xe, Ngôn Bách Nhiên phóng tầm mắt về một nơi phía xa trên dinh thự.

Qua lớp kính có thể thấy được một bóng dáng quen thuộc, tuy chỉ lờ mờ nhìn thấy dáng người lãnh đạm, nhưng không khó nhận ra người kia cũng đang dõi theo Ngôn Bách Nhiên từ trên cao...

"Trông ba vẫn ổn."

Quét một lượt từ trên xuống dưới, trông thấy Ngôn Thừa vẫn điềm nhiên ngồi nhâm nhi tách trà nóng, chỉ là cổ tay bị một vết phỏng có hình của vật nào đó không rõ tinh ý được che giấu sau lớp tay áo.

Có lẽ bọn chúng chỉ muốn bắt Ngôn Thừa lại với mục đích gây khó dễ cho Ngôn Bách Nhiên chứ cũng không có ý làm tổn hại đến ông.

Thứ bọn chúng muốn là giọng nói của Ngôn Thừa để tăng thêm độ tin cậy cho lời đe doạ tại khách sạn.

Chỉ có điều không lường được là Ngôn Thừa lại rất kiên cường không chịu khuất phục, nên chúng đành dùng biện pháp mạnh.



Nhìn sơ qua cộng với âm thanh xì xèo sau tiếng mài dũa kim loại anh nghe được trong khách sạn hôm đó, không quá khó để đoán ra đám người ấy đã gây ra vết bỏng ấy như thế nào.

Ngôn Thừa lúc này mới dừng động tác uống trà, nơi khoé mắt hơi nheo lại, ông cười nhàn nhạt, chất giọng mang theo chút mỉa mai :

"Phải rồi. Nhờ ơn cậu Lục mà lão đây vẫn ổn."

Ngôn Bách Nhiên chỉ khẽ nhướn môi chứ không hề đáp lại. Hồi lâu sau anh lên tiếng :

"Còn có sức móc mỉa con trai mình thế này xem ra ba vẫn khỏe." Anh nhìn ba mình thêm một lượt, chỉ khi chắc chắn rằng cơ thể ông không có thêm dấu vết nào khác, anh mới yên tâm.

"Con xin phép đi trước."

Chỉ khi bóng lưng vừa xoay lại thì đã nghe giọng nói trầm thấp bên tai.

"Này."

Thoáng nghiêng nửa mặt về phía sau để lộ ra gò má góc cạnh, gương mặt anh dưới tia nắng sớm mai như được gọt đẽo thêm phần cuốn hút một cách ma mị

"Khi nào có thì giờ thì nhớ dẫn cô bé ấy về đây."

Ngôn Thừa một tay đặt tách trà xuống, một tay tựa vào thành ghế.

"Con biết rồi."

Khi câu nói vừa dứt cũng là lúc dáng dấp cao ráo khuất đi sau cánh cửa phòng...

"Mạc Thành, lập tức lái xe ra sân bay."

Vừa ngồi vào xe, Ngôn Bách Nhiên đã lạnh giọng yêu cầu. Mà cũng đúng thôi, bởi vì chưa đầy hai mươi phút nữa máy bay sẽ cất cánh.

[...]

Hàm Nghi thoáng đưa mắt về phía cô gái đang bối rối, thu tầm mắt về, rồi lại tinh quái cười khúc khích.

"Được rồi, chuyện này chị sẽ kể em nghe sau."

Cô lại quay sang Đàm Di Thư, nở nụ cười, trong đôi đồng tử ánh lên tia ngạo mạn mà từ rất lâu rồi, nó không còn xuất hiện ở cô nữa..

"Mọi chuyện chỉ mới bắt đầu thôi "

Phải, đây mới chỉ là một khởi đầu. Cuộc chia ly vô tình lại mở ra hành trình mới cho cả hai, một hành trình tìm hiểu bí ẩn xoay quanh sự mất tích của Lộ Hùng và tổ chức GR, một hành trình dài với nhiều chông gai và khó khăn đang chờ đón...

Hai con người, đều có mục đích cho riêng mình, đều có những cách "chiến đấu riêng", liệu rằng những bí ẩn tưởng chừng như không liên quan mà họ đang tìm kiếm, sẽ quy tụ lại thành một ?