"Em đúng là biết cách làm tôi nghe lời."
...
Mỗi lời Ngôn Bách Nhiên nói ra sau đó đều khiến Hàm Nghi vô cùng sửng sốt, thần trí rối bời đến khó tả.
Đầu tiên là chuyện của ba cô, theo thông tin thu thập được từ ban quản lý nhân sự của các hãng hàng không, cả một tuần nay không có hành khách tên Lộ Hùng đặt trước một suất vé sang Pháp.
Vậy thì ba mẹ của Hàm Nghi đã đi đâu trong khoảng thời gian ấy ?
Thứ hai là về chuyện xảy ra ở khách sạn, Ngôn Bách Nhiên nói rằng trước khi đến khách sạn theo lời hẹn, anh đã nhận được một cuộc gọi...
Mọi chuyện bắt đầu vào buổi chiều nay...
"Reng, reng."
Nhìn dãy số lạ gọi đến, khuôn mặt nghiêm nghị lại biểu thị một thái độ khá khó chịu, vốn định từ chối, nhưng không hiểu sao đến phút cuối lại bắt máy.
"Xin chào chủ tịch Ngôn."
Chất giọng trầm khàn mà sắc sảo này hình như đã nghe ở đâu đó, nhưng nhất thời Bách Nhiên lại không thể nhớ nổi.
"Ai ?"
Dường như có một điều gì đó rất lạ lẫm đã thôi thúc anh kiên nhẫn, tiếp tục lắng nghe những điều mà có thể khi người khác ở trong hoàn cảnh đó, họ sẽ chọn bỏ qua.
Và có lẽ đây cũng là một việc trái với nguyên tắc của một con người luôn có làm việc có trật tự và cẩn trọng như Ngôn Bách Nhiên...
Phía bên kia đầu dây không trả lời ngay, sau đó chỉ là tiếng im lặng thin thít. Ngay khi anh định bỏ điện thoại xuống thì giọng nói ấy lại vang lên, lần này có thể cảm nhận được ý thỉnh cầu đến gấp gáp :
"Hãy cứu lấy Hàm Nghi."
Nghe đến tên người con gái quen thuộc, đôi mày khẽ chau lại, anh dựa lưng vào thành ghế, tay cầm bút xoay điệu nghệ, tâm trạng nhất thời khó đoán.
"Ý ông là..."
"Có phải cậu có hẹn lúc sáu giờ ba mươi tối tại khách sạn Fox, phòng 502 có phải không ?"
"Thì sao ?"
Ngôn Bách Nhiên đối với chuyện này tỏ ra khá bình thản, dường như không có ý che giấu.
"Tôi không được biết chi tiết, nhưng bọn chúng sẽ giao cho cậu một nhiệm vụ."
"Đó chính là giết chết Lộ Hàm Nghi."
Đôi mắt trầm lặng lúc bấy giờ cũng đã nổi lên vài tia bất an, cây bút trên tay cũng vì thế mà đứng yên tại chỗ, gương mặt không cảm xúc lại đặt vào khoảng không mơ hồ trước mặt.
"Tại sao tôi phải tin lời ông ?"
Đôi mắt nhắm nghiền lại, Ngôn Bách Nhiên khẽ thở dài một hơi.
Tuy lời ông ấy nói cần đề phòng nhưng cũng chỉ là nói suông, không có gì chứng minh cả, cho dù có muốn tin cũng rất khó.
Trưa nay Hàm Nghi có nói cho anh nghe qua về bức thư trong giấc mơ, nhưng lại không để cập đến địa điểm mà ba cô đã hẹn gặp, nên tất nhiên chuyện cô sẽ đến khách sạn Fox lại nằm ngoài suy nghĩ của Ngôn Bách Nhiên. Điều đó vô tình biến thành một trở ngại.
Thử hỏi có ai lại tin lời của một người xa lạ báo trước về những chuyện sẽ xảy ra trong tương lai không ?
"Dựa vào tôi là Lộ Hùng, là người mà cậu đang điều tra. Nếu không cậu nghĩ tôi lại nhờ cậu đi cứu lấy một người xa lạ sao ?"
Phải rồi, cuối cùng cũng nhớ ra, chính là vào buổi hội thảo vào nhiều năm trước, anh đã nghe được giọng nói này.
Dù là qua thiết bị trung gian, âm thanh cũng phần nào không còn như nguyên bản, nhưng không khó để nhận ra chất giọng người đàn ông bất lực đang bị khó khăn tứ phía bủa vây.
"Được, coi như Ngôn Bách Nhiên tôi đây đánh cược một lần vậy."
...
Hàm Nghi chăm chú nghe không bỏ sót một từ nào, gương mặt lúc đầu chỉ mang theo ý tò mò, nhưng dần chuyển sang bất an, rồi sau đó là bao nhiêu sự sụp đổ, thất vọng, hối hận bao quanh lấy tâm trí nhỏ bé, bóp chặt trái tim cô đến khó thở.
Nếu vậy, thì cũng đồng nghĩa với việc giấc mơ trưa nay không phải là giả, đó chính là sự thật. Tâm can cô không ngừng tự trách, tại sao lúc đó cô không nhận ra sớm hơn chứ, đáng lẽ từ sau chuyện ám sát của Ngôn Bách Nhiên cô đã phải nhận ra, lẽ ra cô phải tin về những giấc mơ đó...
Trong khoảng không yên lặng, những giọt nước mắt bỗng chảy dài trên đôi gò má hồng hào, gương mặt xinh đẹp cúi xuống âm thầm che giấu, che giấu đi sự yếu đuối và bao hối hận bên trong một lớp vỏ bọc cứng rắn.
Đôi vai gầy gò không kiềm chế được mà run rẩy lên từng hồi, nhưng tuyệt nhiên vẫn không hề phát ra cho dù chỉ là một tiếng nấc.
Trong cái thời điểm tưởng chừng như cả cơ thể bị đè nén bởi một lớp khí lạnh xung quanh đến bức bách, âm u đến thấu tâm can, thì có một hơi ấm đã cố gắng len lỏi vào trong ấy, cố gắng xua tan đi những khí lạnh kia, mang lại cho cô gái nhỏ một cảm giác ấm áp và che chở đến lạ.
Bàn tay anh nhẹ tựa như lông vũ mềm mại đặt trên tấm vai cô, vỗ theo từng nhịp. Rồi bỗng chốc Hàm Nghi cảm thấy cả cớ thể mình được nhấc bổng lơ lửng trên không, cuối cùng đáp xuống một nơi an toàn mà vững chắc.
Ngôn Bách Nhiên không nói lấy một lời nào, đem cô đặt vào lòng mình ôm lấy, đôi bàn tay hết vỗ về lại xoa nắn lấy tấm vai mỏng một cách đầy nhẹ nhàng, yêu thương.
Hàm Nghi ngước mặt lên nhìn anh, đôi mắt yêu kiều xinh đẹp tự khi nào đã trở nên sầu não, khoé mắt cũng vì khóc nhiều mà đỏ lên đến thương tâm.
"Được rồi, tôi biết mình đẹp. Cho nên là..."
Vẻ mặt lo lắng thoáng biến sắc treo lên nụ cười tà nham hiểm, Ngôn Bách Nhiên cúi sâu xuống gương mặt nhỏ, giọng nói nhẹ nhàng, vang lên đầy ý bông đùa :
"Em không cần nhìn chằm chằm như vậy."
"Ai nói anh đẹp hả ?"
Đôi mắt diễm lệ trừng lên nhìn anh, những giọt lệ cũng ngừng chuyển động, cảm xúc buồn giận lẫn lộn, gương mặt nhất thời vừa khóc vừa uất ức, thật khiến người ta vừa muốn nâng niu mà cũng lại muốn trêu chọc.
"Em không khóc nữa sao ?"
Ngôn Bách Nhiên ngắt nhẹ chóp mũi thon mềm đang đỏ ửng, ánh mắt ôn hòa bao dung như bầu trời đêm ôm lấy những vì sao, giọng nói trầm tĩnh lại nhẹ nhàng như rót mật vào tai.
"Tại anh, tất cả tại anh."
Cô cắn cắn đôi môi hồng đang run run, đôi mắt đen láy ngọt ngào bao trọn lấy gương mặt yêu chiều kia mà không ngừng uất ức, nơi khóe mắt mong manh tự bao giờ lại điểm thêm những giọt lệ.
"Phải phải, là lỗi tại tôi."
Một cách gấp gáp, Ngôn Bách Nhiên vùi đầu cô gái nhỏ vào ngực mình, bàn tay không ngừng vuốt ve lấy mái tóc mềm mại.
Có lẽ Hàm Nghi không biết, mỗi lần cô khóc nấc lên cũng là lúc trái tim của ai đó đang nhói lên từng hồi, trong lòng dấy lên những cảm xúc bồn chồn, khó tả nhưng lại không thể gọi tên.
Đó có phải là tình yêu chăng ?
Thật sự không biết, giữa họ dường như trong hoàn cảnh này đều không thể tự đưa ra cho mình một câu trả lời thoả đáng.
Nhưng có một điều mà họ chắc chắn, đó là từ lâu, trong trái tim của mỗi người đã dành cho đối phương một vị trí vô cùng đặc biệt.