9
"Cô muốn sao?" Chu Yến nhặt lên tấm ảnh cuối cùng, oán hận nhìn tôi chằm chằm.
"Đầu tiên là quỳ xuống dập đầu xin lỗi tôi, thừa nhận mình là thứ đê tiện." Tôi giơ một ngón tay.
Tác phong làm việc của dân tộc thiểu số không giống người Hán, sách lược sinh tồn của dòng tộc chúng tôi không phải là rộng lượng tha thứ* mà là noi theo tiêu chuẩn của đàn sói: giữ chữ tín, đối xử chân thành với mọi người nhưng tuyệt đối sẽ không nhân từ nương tay với kẻ địch, đã làm là phải làm đến cùng để kẻ địch không dám tiếp tục mạo phạm.
(*宰相肚里能撑船: nghĩa đen: Tấm lòng của tể tướng rộng rãi đến độ có thể cho thuyền bơi ở trong, nghĩa bóng miêu tả người rộng lượng)
Chu Yến run rẩy cả người, nhìn sang Chu Hồng Dân với ánh mắt van lơn.
Tôi lạnh lùng nói: "Quỳ xuống! Nếu không đừng trách tôi ném hết đống hình này xuống dưới lầu."
Chu Hồng Dân thấy ảnh chụp cũng tái mét mặt, sốt ruột nhỏm dậy từ giường bệnh: "Miêu Nguyệt, cô làm vậy là phạm pháp đó! Đám nông thôn các cô có biết quyền riêng tư là gì không? Còn nữa, lan truyền loại ảnh này là phạm tội truyền bá văn hóa phẩm đồi trụy, phải ngồi tù đấy!"
Nhìn anh ta nhăn nhó, tôi cười một tiếng, nhẹ nhàng vuốt bụng: "Ngồi tù á? Phụ nữ mang thai mà phải ngồi tù ư?"
Chu Hồng Dân và Chu Yến sững sờ.
Tôi chậm rãi đứng lên, đi đến cạnh Chu Hồng Dân nói: "Kể cả hôm nay tôi có cho anh đi chầu tổ tiên thì một là do các người lừa tôi trước; hai là tôi đang mang thai, lại là dân tộc thiểu số, vậy nên không thể nào ngồi tù được. Hiểu chưa?"
Chu Hồng Dân bối rối hẳn, trong mắt anh ta toát ra vẻ sợ hãi.
Người nhà họ Chu cũng không dám ho he nửa lời.
Chắc giờ bọn họ hối hận vì dây vào tôi lắm. Cứ nghĩ tôi chỉ là một em gái nhà quê không quyền không thế, kết quả tôi lại là dân tộc thiểu số xuất thân từ dòng tộc có quyền năng và thế lực hùng hậu.
Tôi xoay người lại đạp cho Chu Yến một cái: "Bảo cô quỳ xuống!"
Chu Yến ăn đánh đến bật khóc nhưng không ai bênh nên cô ta tủi thân quỳ trên mặt đất, bụm mặt lí nhí: "Xin lỗi, tôi..."
"Cô cái gì cơ?"
Cô ta sụt sùi: "Tôi... tôi là thứ đê tiện..."
"Phải nhớ chính miệng mình đã nói gì đấy nhé." Tôi thỏa mãn gật đầu. "Cô đã quỳ xuống tự thừa nhận mình là đồ đê tiện, xét thấy có chút lòng ăn năn hối cải. Cô bồi thường cho tôi ba mươi triệu thì tôi sẽ trả ảnh lại cho, sau này cũng sẽ không tung hình ảnh của cô linh tinh. Con gái Miêu Cương chúng tôi coi trọng chữ tín nhất, nói được làm được."
"Ba mươi triệu?" Chu Yến bụm mặt ngẩng đầu nhìn tôi với ánh mắt không dám tin.
"Số tiền ấy mua đứt đám ảnh này và tất cả ảnh riêng tư khác của hai người." Tôi nói. "Thế nào, tôi nhân từ lắm đúng không?"
Chu Yến lập tức quay đầu nhìn về phía Chu Hồng Dân: "Anh Hồng Dân..."
"Cô một vừa hai phải thôi!" Bố mẹ chồng không ngồi yên được nữa, giận dữ buông lời mắng mỏ.
"Là các người khăng khăng bảo tôi hám làm giàu ham hư vinh, đến đây vì tiền mà." Tôi cười nhạt. "Cho nên hôm nay tôi để các người chống mắt lên mà xem cái gì mới là hám tiền chân chính! Một nửa cổ phần công ty, các người ký hay không đây?"
Người nhà họ Chu và Chu Yến nhìn tôi, ánh mắt chỉ toàn phẫn nộ và sợ hãi.
Trong tay tôi nắm mạng của Chu Hồng Dân, cháu độc đinh nhà họ Chu, và cả chứng cứ bọn họ lừa đảo kết hôn.
Bọn họ không thể làm gì khác.
Cuối cùng, sau một trận bàn bạc kỹ càng, bọn họ tiêu ba mươi triệu mua đứt ảnh chụp trong tay tôi và ký hợp đồng chuyển nhượng cổ phần.
Chờ mọi chuyện xong xuôi hết tôi mới khiến cổ trùng ngưng động đậy, sau đó rời đi cùng với An Như.
Ra khỏi bệnh viện, tôi lạnh lùng cười.
Chu Hồng Dân, Chu Yến, chúng ta chưa thanh toán xong đâu!
Tôi liên hệ với bạn trai Chu Yến, hẹn anh ta gặp mặt.
Trong quán cà phê, tôi đưa một xấp giấy cho anh ta, đó là bản photo lịch sử trò chuyện của Chu Hồng Dân và Chu Yến.
"Bạn gái Chu Yến của anh và chồng tôi là một đôi." Tôi kể hết chuyện nhà họ Chu cấu kết với Chu Yến lừa tôi kết hôn cho anh bạn trai này nghe.
Điều kiện của anh ta không tệ, lúc đầu còn không tin tôi lắm, đến khi xem xong lịch sử trò chuyện mới ý thức được mình bị lừa.
"Chu Yến chắc hẳn không nói với anh là cô ta bẩm sinh đã có bệnh tim và khuyết tật nhiễm sắc thể, không cách nào mang thai đâu nhỉ." Tôi nói. "Hồi trước bốn người chúng ta hẹn hò thực tế là hai người họ lấy anh với tôi ra làm lá chắn để dương đông kích tây*."
(*nguyên gốc là Ám độ Trần Thương: chọn một con đường hay một cách thức tấn công mà không quân địch ngờ tới)
Trước đây sau khi Chu Yến tuyên bố có bạn trai, chúng tôi hẹn hò đôi mấy lần.
Hai người kia chơi vui vẻ vô cùng, tôi và bạn trai Chu Yến yên lặng theo sau. Vốn không cảm thấy có vấn đề gì, bây giờ chân tướng rõ ràng, bạn trai Chu Yến giận đến xanh mặt.
"Tôi sẽ không tha cho bọn họ!" Anh ta cầm xấp giấy vội vàng rời đi.
10
Hai ngày sau có tin bạn trai Chu Yến đến công ty của cô ta làm ầm, tung lịch sử trò chuyện lên trên mạng, còn đến cửa chung cư dán tờ rơi.
Chu Yến nổi như cồn ở cả chỗ làm lẫn nơi ở.
Bạn trai Chu Yến nhiều lần xin tôi ảnh nóng của đôi mèo mả gà đồng kia nhưng tôi đã cầm ba mươi triệu nên hết lòng tuân thủ lời hứa, không đưa cho anh ta tấm nào.
Anh ta quay ngược ra ngày nào cũng đến làm loạn ở căn hộ của Chu Yến, còn tiết lộ thông tin cá nhân của cô ta, kể cả chuyện Chu Yến có bệnh bẩm sinh.
Giờ tất cả mọi người đều biết sức khỏe Chu Yến chẳng ra sao, không thể mang thai lại còn quan hệ hỗn loạn, lừa gạt kết hôn.
Chu Yến bị anh ta làm cho muốn khóc cũng khóc không ra nước mắt.
Trong khi Chu Yến rơi vào ồn ào dư luận gà bay chó chạy thì bên nhà họ Chu lại rất im ắng, nhưng sau khi tôi yêu cầu nhận cổ phần thì cả nhà Chu Hồng Dân bắt đầu chơi trò mất tích.
Nhờ An Như tra xét tôi mới biết hợp đồng chuyển nhượng cổ phần tự ký riêng mà cổ đông cũ chưa công bố với hội đồng quản trị thì cũng chỉ là một mớ giấy lộn, không hề có hiệu lực.
Trước kia tôi xem phim thấy nhiều cảnh ký hợp đồng chuyển nhượng cổ phần, cứ nghĩ cần ký tên là xong, ai dè... Giờ nhà bọn họ chơi trò mất tích nên tôi có cầm hợp đồng cũng vô dụng.
Khó trách lúc ấy bố chồng đồng ý ký dễ dàng như vậy, hóa ra là đợi tôi ở chỗ này.
An Như ảo não: "Anh không hiểu chuyện này lắm, khiến em bị bọn họ lừa rồi."
Tôi an ủi: "Không sao, tránh được hòa thượng nhưng chạy sao được miếu."
Người nhà họ Chu không thể trốn tránh cả đời. Còn nữa trong cơ thể Chu Hồng Dân có cổ trùng tôi gieo, anh ta càng hận tôi thì cổ trùng càng động đậy mạnh, tôi không tin anh ta có thể nhịn quá dăm bữa nửa tháng.
Xem ai chịu không nổi trước đi.
Tôi cho rằng bọn họ sẽ giãy giụa một khoảng thời gian rồi đầu hàng, ai ngờ bọn họ thế mà còn ác hơn tôi tưởng tượng.
Ngày nọ tôi ra ngoài mua đồ, chỉ có mình An Như đi theo. Đến chỗ khuất người, bỗng mấy gã đô con lao ra vây lấy chúng tôi.
Hai đấm khó địch bốn tay, tôi và An Như bị bọn họ trói gô lại, đưa đến nhà hoang ở ngoại thành.
Bịt mắt bị tháo ra, tôi nhìn thấy sắc mặt u ám của đám người nhà họ Chu.
"Mày mau giải cổ trùng cho Hồng Dân, không thì tao giết mày!" Bố chồng đi đến trước mặt tôi, lạnh giọng ra lệnh.
Tôi nhíu mày.
"Mấy ngày nay bọn tao đã dò la ra rồi. Trúng cổ trùng mà giết được trùng mẹ thì cũng có thể giải được." Bố chồng không hổ là chủ tịch công ty, tìm ra biện pháp giải quyết rất nhanh. Ông ta sắc bén nói: "Tao khuyên mày biết điều một chút đi."
Ông ta nói không sai, muốn giải cổ trùng chỉ có hai cách. Một là chính tôi giải, hai là giết tôi, trùng mẹ chết thì trùng con đương nhiên cũng đi đời nhà ma.
"Bố, giết cô ta đi!" Chu Yến không biết chạy đến từ chỗ nào, vội vàng nói: "Không giết con đê tiện này nhỡ về sau cô ta lại gieo cổ trùng thì phải làm sao? Chúng ta đâu thể đề phòng cô ta cả đời."
Trong mắt thoáng qua vẻ chần chừ, mẹ chồng can: "Nhưng cô ta mang trong mình cháu độc đinh của nhà họ Chu chúng ta."
Chu Yến nói: "Mẹ, mẹ dám giữ lại con của ả đàn bà này ư? Cô ta là người Miêu Cương, con cô ta liệu có nghe lời chúng ta không? Chi bằng giết chết cả cô ta lẫn cái giống nghiệt chướng trong bụng, sau này chúng ta lại tìm người khác đẻ thay!"
Những lời này khiến người nhà họ Chu dao động lắm.
"Chu Yến nói đúng." Bố chồng gật đầu. "Nhổ cỏ không trừ gốc, gió xuân thổi lại mọc."
Chu Yến thở phào, quay đầu cố ý trưng ra nụ cười tàn nhẫn lại đắc ý với tôi.
"Thật không? Các người xác định có thể giết tôi á?" Tôi cười híp mắt nói. "Các người cứ nhằm vào tôi không thôi, có biết tình hình Chu Hồng Dân sao rồi không? Có lẽ anh ta đã chết rồi. Nếu anh ta chết, tôi cũng chết, thế thì đời này các người đừng mong có cháu."
Mặt bố mẹ chồng biến sắc, cuống quít gọi điện thoại đến bệnh viện xác nhận tình trạng của Chu Hồng Dân.
Một lát sau, xác nhận Chu Hồng Dân chưa chết, mấy người họ mới thở phào.
Tôi có lòng tốt nhắc nhở: "Tôi có thể để anh ta chết bất cứ lúc nào, chỉ cần một suy nghĩ của tôi là cái mạng của anh ta đứt liền. Mà giọt máu duy nhất còn sót lại của nhà các người còn đang trong bụng tôi nè. Các người đúng là có thể giết tôi, nhưng tôi cũng có thể mang theo Chu Hồng Dân và cháu trai các người xuống suối vàng. Muốn đánh cược không? Xem Chu Hồng Dân chết trước hay là tôi chết trước?"
Bố mẹ chồng sa sầm mặt mũi, sợ ném chuột vỡ bình.
Tôi tác động trùng mẹ.
"Bố mẹ, đau quá! Con đau quá!" Tiếng kêu thảm thiết của Chu Hồng Dân truyền ra từ trong điện thoại.
Tôi cười tủm tỉm: "Thấy chưa, tôi có thể để Chu Hồng Dân chết bất cứ lúc nào."
Mặt bố mẹ chồng biến sắc.
Tôi cười lạnh, nếu tôi cho Chu Hồng Dân chết trước thì bọn họ sẽ không thể giết tôi, bởi vì đứa trẻ trong bụng tôi là huyết mạch duy nhất của nhà bọn họ. Nếu Chu Hồng Dân chết, bọn họ chắc chắn sẽ quay ra bảo vệ tôi, tôi sẽ càng an toàn hơn.
"Đột nhiên tôi phát hiện là Chu Hồng Dân chết thì tôi càng có lợi hơn đó nha, vậy thì để anh ta đi chết..."
"Đừng!" Bố mẹ chồng cũng nghĩ đến hướng này, cuống quít tiến lên cởi trói cho tôi. "Miêu Nguyệt, bố mẹ nhất thời hồ đồ mới làm ra loại chuyện này, con đừng để tâm nhé."
Việc quan hệ đến sinh mạng của con trai và dòng dõi sau này của nhà họ Chu, bọn họ không dám cược bừa.
Tôi chậm rãi cười.
Ván này, tôi toàn thắng.