Cho Bạn Cao Trào

Chương 24




Trong phòng ngủ mờ mịt, Nguyên Thanh đem hai chân quỳ trên người Tông Tầm, hạ thể vừa vặn dán lồng ngực của anh, tay cô cầm lấy cái thứ vừa thô vừa to, cái miệng nhỏ tại đó nuốt vào nhả ra một cách khó khăn.

Tông Tầm gối lên lớp lót trên gối đầu, đường cong trên cơ thể có chút nâng lên, cà vạt trên đồng phục được kéo xuống, ném sang một bên, anh sắc mặt lãnh đạm, ngữ khí u ám chất vấn nói: "Anh cho phép em cùng người khác ôm ôm ấp ấp một cái sao?"

Không chờ cô trả lời, Tông Tầm hung hăng đánh bờ mông trước mắt một cái.

"Ngô..." Nguyên Thanh kêu lên một tiếng đau đớn, miệng bị côn ŧɦịŧ của anh nhồi vào, nước bọt từ bên trong khe hở rò rỉ ra bên ngoài.

"Em càng lúc càng lớn mật, hả?" Tông Tầm âm thanh hững hờ lại mang theo tràn đầy nguy hiểm, anh dơ bàn tay thon dài mảnh khảnh cân nhắc xoa hai bên mông thịt to tròn.
"Ba." Nguyên Thanh rút cự vật bên trong miệng ra, nuốt lấy hỗn hợp trong miệng, dùng âm thanh ướŧ áŧ giả thích :"Thỉnh thoảng gặp dịp thì chơi cùng nhau chút."

"Giả vờ? Chơi trò vui trên giường em có nguyện ý không?" Tông Tầm ánh mắt sắc bén đang đánh giá âm huyệt đói khát co vào.

"Sẽ không." Nguyên Thanh quay đầu dùng đôi mắt ngập nước nhìn anh, lại phát hiện anh đang nhìn mông của mình, tiểu huyệt không khỏi ngứa hơn, muốn cho anh sờ sờ nơi đó.

Cô mặc một chiếc váy nhung màu đỏ tía ngắn cũn cỡn, nằm ở trên cơ thể anh mặc đồng phục, hai tay nhỏ bé vẫn nắm chặt đũng quần của anh, nước trong âm hộ chảy ra làm ướt chiếc áo sơ mi của anh.

Cảm nhận được du͙ƈ vọиɠ trong mắt cô, Tông Tầm chậm rãi nhướng mày, thấp giọng hỏi: "Muốn cho anh thao em?"

"Ừm, muốn." Nguyên Thanh tiếp tục quay đầu nhìn anh, côn ŧɦịŧ cương cứng không an phận cọ qua cọ lại cái cổ của cô.
(*Editor: Hình như là tư thế 69 ^^)

"Thao em thì có ích gì? Em vẫn nên là ra ngoài ôm ôm ấp ấp đàn ông." Tông Tầm không nhanh không chậm nói, tay phải tìm được lỗ huyệŧ cô, dùng hai ngón tay banh rộng môi âm hộ, lộ ra lỗ huyệŧ đỏ sẫm, chọc chọc, dâʍ ŧɦủy̠ từng sợi chảy ra ướt nhẹp bộ đồ của anh.

Thanh âm của cô ẩm ướt, huyệt cũng ẩm ướt, chất lỏng trơn nhớt dính vào nhau gây nghiện, Tông Tầm âm thầm hít sâu, ra lệnh: "Liếm cho anh bắn ra."

“Hừ.” Nguyên Thanh tức giận quay đầu lại, tiếp tục cầm lấy đồ vật của anh, vuốt lên xuống vài cái, lại há miệng ngậm lấy, đầu lưỡi liếm lên qυყ đầυ, vách trong co rút mà mút lấy.

"Em hừ cái gì?" Tông Tầm cho cô một bàn tay, trên mông lưu lại mấy cái dấu đỏ rõ ràng.

Nguyên Thanh để bày tỏ sự phản kháng liền vặn mông từ bên này sang bên kia vài lần để tránh những ngón tay của anh đang chống đỡ môi âm hộ, đồng thời dùng răng cắn nhẹ vào ƈôи ŧɦịŧ của anh.
"Tê..." Tông Tầm bị cô cắn đến hít vào một ngụm khí lạnh, hai tay cầm thật chặt đùi đang quỳ của cô kéo khẽ về phía sau.

Nguyên Thanh thu lực, cánh tay anh đang chống đỡ đột nhiên mềm nhũn, hạ thân xuống, côn ŧɦịŧ trong miệng đâm vào sâu trong miệng cô, bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ co rút cổ họng, vách trong trơn nhớt dính chặt.

"Ngô..." Tông Tầm bị cô ngậm vào tê cả da đầu eo bủn rủn, tinh quan nhất thời mất đi khống chế.

Nguyên Thanh bị tϊиɦ ɖϊƈh͙ của anh bắn đầy miệng, cô trực tiếp nuốt xuống, rồi mới đem côn ŧɦịŧ nửa mềm của anh kéo ra, nhẹ nhàng ho khan vài tiếng.

Cô xụi lơ tại trên đùi Tông Tầm, nghiêng mặt chậm rãi nhớ lại mùi vị trong miệng, cau mày nói: “Không ngon.”

Tϊиɦ ɖϊƈh͙ của mình* bị cô nuốt xuống toàn bộ, du͙ƈ vọиɠ không kìm nén được của Tông Tầm càng bùng cháy mãnh liệt hơn bao giờ hết, anh ngồi dậy, để cô đưa lưng về phía anh, giữ eo cô rồi nhấc lên, dựng đứng côn ŧɦịŧ tại âm hộ ướt rối tinh rối mù rồi cọ xát, rồi mới nhét toàn bộ vào.
(*Đúng là: Đồ vật của mình;j)

"Ừm..." Cắm vào thật sâu, Nguyên Thanh vô ý thức rụt lại mông nâng người lên, nhưng bị anh đè xuống, cô không chịu nổi mà kêu lên, “Sâu quá… Đau quá. .. "*

(*Đúng là: "Thật sâu... Có chút đau nhức..." nmà t thấy thế kia hay hơn:>)

Tông Tầm bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ tàn phá bừa bãi không thu lại được, anh dùng sức đâm vào hoa tâm của cô, nặng nề lại gấp gấp rút thở dốc vào tai của cô, tiếng nói phảng phất một bàn tay lớn chợt cầm trái tim của cô: "Như vậy mới có thể nhớ lâu."

Tình ái kết thúc, Tông Tầm ôm Nguyên Thanh đã được tắm rửa sạch sẽ nằm trên giường, hôn lên trán cô, đưa tay vén tóc cô ra sau tai.

"Phía dưới đau không?" Tông Tầm nhẹ giọng hỏi, mới vừa rồi cùng cô tắm rửa, lúc đó mới phát hiện phía dưới có chút sưng đỏ.
Nguyên Thanh ôm anh lắc đầu, trong lòng rối bời, trong lòng rối bời, chỉ có cùng anh lúc làʍ ŧìиɦ mới có thể để cô quên đi phiền não, chạm vào hạnh phúc thực sự bằng cả thân thể.

Một số việc và quyết định sắp xảy ra, cô không biết khi nào nên xử lý và khi nào nên làm.

Nguyên Thanh cụp mắt cắn chặt môi dưới, trong lòng chợt nảy lên một câu—— không biết thời điểm nào làm, vậy liền hiện tại làm.

Em muốn chia tay... Câu nói này còn không có giám mở miệng nói ra, cô liền nghe thấy Tông Tầm ở bên tai thấp giọng nói: "Đừng có lại quá phận, anh chịu không được."

Nguyên Thanh trong lòng đau xót, trong nháy mắt quyết định nói ra:"Vậy chúng ta tách ra đi.”

Tông Tầm nhất thời không có kịp phản ứng, xác định lời của cô anh nhíu nhíu mày trầm giọng hỏi: "Em nói tách ra tuỳ tiện như vậy?"
Nguyên Thanh sau lưng rét run trở nên cứng, cô chậm dần hô hấp, lần nữa xác nhận: "Vâng, tách ra."

Tông Tầm không biết nói cái gì, chỉ cảm thấy trong ngực thân thể chậm rãi cứng đờ, anh không biết là có hay không nên ôm sát cô hay vẫn là trực tiếp buông ra, chậm rãi suy ngẫm quyết định của cô, rồi mới nghiêm túc hỏi: "Là anh để em mệt mỏi sao?"

"Ừm." Nguyên Thanh con mắt chua chua, cúi thấp đầu dùng sức lên tiếng.

Trái tim rơi vỡ một chỗ, hết thảy đều xong, cô cắn cắn môi chờ anh trả lời, lại không nghĩ nghe được anh hèn mọn xin lỗi:

"Anh sai rồi..."

Cái người kiêu ngạo kia, hết lần này đến lần khác dung túng bản thân cô, vì cô anh chấp nhận hạ thấp tôn nghiêm của mình, Nguyên Thanh trong nháy mắt dâng lên một cỗ lòng chua xót ngạnh tại cổ họng, để cô đau lòng lại luống cuống.
Tông Tầm ngày thường không giỏi nói năng, nhưng vẫn là khó khăn mở miệng giải thích: "Kỳ thật anh không có thật sự tức giận, chỉ là ăn dấm khó chịu, sau này ràng buộc lăng xê không việc gì đâu, anh cũng không đề cập tới nữa cái này... Có được hay không?"

Cô bận rộn trong làng giải trí, dư luận và máy quay luôn tập trung vào cô ấy, cô ấy sẽ mệt mỏi, mà anh có lẽ đã khiến cho cô cảm thấy mệt mỏi, trong lòng Tông Tầm sinh ra khủng khoảng cùng đau đớn không tưởng tượng được, vốn dĩ anh cũng có lúc sợ hãi, tại thời điểm cô nói muốn rời khỏi anh.

Thấy anh vẫn là bộ dạng muốn dung túng cô, Nguyên Thanh áy náy muốn nói cho anh biết mọi chuyện, nhưng bọn họ không đủ sức cạnh tranh với thực tế, nên đau dài còn hơn đau ngắn. v(ಥ ̯ ಥ)v

Nguyên Thanh cố nén đau khổ, cô chậm rãi ngồi dậy, quay lưng về phía anh, cố gắng hết sức để làm ra vẻ bình tĩnh không chút cảm xúc: "Không phải là bởi vì việc này, Tông Tầm, là em không thích anh."
Hoá ra tới nhanh như thế, anh còn tưởng rằng một ngày này sẽ rất chậm, chậm đến anh đi không được đường, chậm đến anh tóc trắng xoá ý thức chậm chạp, chậm đến nhất đến cuối cùng anh chậm rãi nhắm mắt lại. (。ಸ_ಸ)

Làm sao được, mới vừa rồi còn dây dưa quyến luyến, thì ra trận này ân ái chỉ là một lời chia tay, hiện tại cô đưa lưng về phía mình (Tông Tầm) không có quay lại nhìn mình một chút.

Tông Tầm trong lòng đau đến không biết nên xử lý thế nào, lý do của cô là không thích mình, anh phải làm sao đây.

Môi mỏng khẽ mở, lời nói theo tất cả tình cảm đồng thời tung bay ở giữa không trung, mà anh giống như một quả cầu xì hơi.

"Vậy liền tách ra đi."

Nguyên Thanh đưa lưng về phía anh xuống giường, nghiêm túc dặn dò anh: "Ừm, nói xong, em sẽ không lại tìm anh, anh đừng có lại có chờ mong..."
Những sự mong đợi cuối cùng cũng tiêu tan, ánh sáng trong mắt Tông Tầm triệt để tắt, anh tuyệt vọng lại vô lực nói: "Sẽ không."

Anh cho là anh nên tức giận, nhưng cũng không phải, lòng tràn đầy đau đớn thế nào lại có tức giận.

"Được." Nguyên Thanh nói xong trong nháy mắt đóng cửa lại.

Cuối cùng kết thúc, cô không có chuẩn bị sẵn sàng, nhưng cứ như vậy để tất cả im bặt mà dừng, cũng tốt.

Ngay cả khi cô không chuẩn bị, liền có thể làm được giống như anh đau buồn đến cực điểm.¯(°_o)/¯

Nói em không thích anh, là câu nói* em diễn khó khăn nhất.

(*1. trò chơi; chơi bời; nô đùa; đùa nghịch

2. nói đùa; nhạo báng; giễu cợt

3. hí kịch; tạp kỹ; trò; kịch; bộ phim.

Ko bt để dư lào cho thích hợp nên t để là câu nói:c)