Một buổi chiều cuối tuần, Nguyên Thanh đưa lưng về phía bàn đọc sách dạng chân ngồi trên đùi Tông tầm, đầu tựa ở trước ngực của anh thỏa mãn híp híp mắt:"Cảm giác chúng ta lúc trước cãi nhau khó chịu xong bây giờ tình cảm đã tốt hơn, , anh cảm thấy thế nào?"
"Ừm..." Tông Tầm lên tiếng, tròng mắt nhìn cô giống như mèo lười biếng, trên người mặc quần áo rộng thùng thình.
“Có phải hay không cảm thấy không thoải mái?” Nguyên Thanh ngẩng đầu nhìn anh cười.
Ánh mắt Tông Tầm sâu xa như một vùng vũ trụ, anh nghiêm túc nhìn gương mặt cô , từ từ nói: "Đừng có lại tới, đau."
"Mặc dù đau, nhưng em cảm thấy nó sẽ làm chúng mình có cảm giác còn sống...Mặc dù đau, lúc ấy em lại còn cho rằng anh sẽ không rời đi thật."
Nguyên Thanh nói xong chép miệng, đưa tay sờ lên mặt Tông Tầm, trong lòng lại dâng lên một cỗ nhiệt nóng.
Cô gái xinh đẹp trong mắt tràn đầy yêu thương, anh không thể nhìn không ra được, "Không đi, anh sẽ dung túng em."
“Em sợ có một ngày anh sẽ thật sự giận em.” Nguyên Thanh cười nhíu mày, có chút sợ nói lời thật lòng.
"Sẽ không." Tông Tầm đỡ gáy cô, ôm cô sát lại, "Trừ khi em chính miệng nói em không thích anh."
Nguyên Thanh nghiêm túc ôm ngực đồng ý: "Tốt, vậy chúng ta nói xong, mặc kệ em như thế nào để cho anh khó chịu, chỉ cần em không nói em không thích anh, anh cũng sẽ không đi."
Chỉ tưởng tượng cô nói không thích một chút liền đau lòng, Tông Tầm trầm mặc mấy giây, trả lời: "Được."
"Hắc hắc." Nguyên Thanh cười đến mức giống con tiểu hồ ly, bộ dạng như chiếm được tiện nghi.
Tông Tầm nhàn nhạt nhếch miệng, hai chân thon dài của cô tách ra để trên người anh, anh đưa tay sờ lên, cảm xúc nhẵn bóng dễ chịu.
Anh cảm giác được trong đùi có một luồng điện nhẹ, Nguyên Thanh nhịn xuống muốn tăng nhanh nhịp tim, đứng đắn nói: "Hôm nay không làm đi, ngày mai anh còn muốn đi học, sắp tới trường anh sẽ thi cuối kì đi."
"Ừm." Tông Tầm đáp lời, hai cánh tay lại theo đùi sờ lên cánh mông của cô, vững vàng nắm chặt mông thịt chắc nịch, cô chỉ mặc một chiếc qυầи ɭóŧ, quần áo trong vạt áo khó khăn lắm che khuất cái mông, hạ bộ của anh áp sát vào qυầи ɭóŧ của cô.
"Ngô..." Nguyên Thanh bị anh xoa không khỏi cắn môi dưới hừ ra âm thanh, “Vừa rồi em đã làm quá nhiều rồi, anh cứ tiếp tục đánh vào mông em…”
"Trừng phạt." Tông Tầm tiếp tục ra sức nhào nặn mông cô, ai bảo cô vừa đi ra khỏi cửa liền có một đống chuyện xấu tuôn ra ngoài.
Nguyên Thanh mặt đỏ tim đập rụt lại huyệt, ngoài miệng nhịn không được trêu chọc anh: "Làm cho bây giờ anh khẽ chạm cái mông em em liền muốn ẩm ướt..."
"Bây giờ thế nào?" Tông Tầm nắm chặt mông thịt vừa bóp vừa kéo cả hai bên mông một lúc.
Đại âm thần bị anh đùa bỡn liền nhích tới nhích lui, bị kéo sang hai bên và trở lại hình dạng ban đầu, âm huyệt đang bị cọ sát vào đáy quần.
Nguyên Thanh lòng ngứa ngáy khó nhịn, phía dưới một mảnh trống rỗng, cô suy nghĩ giật giật cái mông, nhìn qua anh lạnh mặt: "Không biết."
"Anh dùng tay đâm đi vào liền biết, muốn sao?" Tông Tầm môi mỏng dán chặt lấy lỗ tai của cô, hơi thở nóng rực lại thiếu nước.
Nghe âm thanh gợi cảm của anh, Nguyên Thanh cảm giác được đại âm thần bị anh kéo mở rộng sang hai bên, âm hộ trong nháy mắt lộ ra phun ra một ngụm dâʍ ŧɦủy̠, cô kẹp chặt âm thần, hô hấp có chút gấp rút, "Ướt."
"Thật ngoan." Tông Tầm dùng tay nâng lên hạ thể sưng lớn va vào âm hộ của cô.
"Ừm..." Nguyên Thanh kêu nhỏ lên tiếng, thanh âm hàm chứa cảm giác đói khát trong thân thể.
"Không làm, dùng tay?" Tông Tầm nhớ kỹ lời cô vừa mới nói, có thể không làm, nhưng anh nghĩ là phải thoả mãn cô.
Nguyên Thanh thấy một tay anh đặt lên bầu ngực đầy đặn mà nhào nặn, ngón tay sạch sẽ thon dài không ngừng làm các động tác sắc tình, tiểu huyệt vì thế càng ướt không ngừng chảy nước, muốn ngón tay của anh, dứt khoát nói ra:"Muốn ngón tay bảo bối."
"Ừm." Tông Tầm nhìn cô mềm mại trong ngực mình, đầy vẻ quyến rũ, anh tiếp tục chơi với ngực của cô bằng một tay, tay kia rời khỏi mông chạm vào qυầи ɭóŧ của cô, một mảnh ướŧ áŧ, ngón giữa nhờ có dâʍ thuỷ nên thuận lợi đi vào, huyệt thịt trong nháy mắt thắt chặt không nhúc nhích, cắn chặt lấy ngón tay của anh.
"Ừm..." Nguyên Thanh híp mắt, nhẹ xoay cái mông phóng túng, "Ngón tay bảo bối chen vào, ân..."
Chỉ dùng tay đùa bỡn cô liền không nhịn được thô bạo, Tông Tầm đem ngón trỏ cũng thêm vào, trong huyệt mị thịt trơn ướt non mềm, anh dùng sức đâm vào, tốc độ càng lúc càng nhanh.
"A... Ân... ngón tay bảo bối thật thoải mái..." Nguyên Thanh đầu chăm chú chống đỡ lồng ngực của anh, thân thể sảng đến cong thành một đoàn.
Du͙ƈ vọиɠ của anh mặc dù không có được an ủi, nhưng khi nhìn thấy người mình thích bị chơi đến sảng khoái như thế, linh hồn củ anh cùng thân thể của cô đều hưng phấn.
Tốc độ thả chậm, Tông Tầm dùng ngón tay cái hoàn mỹ ấn lên huyệŧ của cô, ngón tay trọng huyệt thử tìm kiểm điểm G của cô, tuy không đủ chính xác nhưng gần như có thể kíƈɦ ŧɦíƈɦ phụ cận.
“A—-” Nguyên Thanh kêu lên một tiếng dài dâʍ đãиɠ, hai mắt bị hắn làm cho ẩm ướt, cảm giác được bên trong hoa huyệt và âm hạch rất rõ ràng, thân thể chua sót, thật muốn đi tiểu.
Tông Tầm tiếp tục động tác, mấy ngón tay nhanh chóng kíƈɦ ŧɦíƈɦ điểm mẫn cảm của cô, nhìn thân thể cô căng cứng rung nhẹ, cuối cùng co quắp trong ngực anh đạt tới cao trào, dâʍ thuỷ trong tiểu huyệt tràn ra dính đầy tay anh.
Nguyên Thanh nằm úp sấp trong lồng ngực của anh để bình tĩnh lại hơi thở gấp gáp, cảm giác được động tác đứng dậy nhặt giấy lên dọn dẹp.
Sau khi lau sạch sẽ, Tông Tầm thấy cô vẫn còn mê man, anh không nhịn được hôn lên trán cô, trầm giọng hỏi: “Ngốc à?
"Hắc hắc." Nguyên Thanh cảm thấy được cái trán một mảnh ấm áp không khỏi cười ngây ngô, cánh tay ôm cổ của anh kéo xuống thấp không cho anh ngẩng đầu lên.
Đôi mi dày và mảnh của Tông Tầm rũ xuống theo, ánh mắt cô tập trung vào cái cổ gợi cảm cấm dục của anh, đây thực sự là một sự cám dỗ trần trụi, lưỡi của cô liếm nó một cách tham lam.
Tông Tầm mặc cô liếʍ ɭáρ lấy mình, động tác sắc tình lại nguy hiểm, anh không khỏi nuốt xuống một chút, hầu kết trên dưới di động.
Nguyên Thanh miệng nhỏ bắt đầu ở phía trên hút, hơi đau đau và ngứa, sau khi buông ra, buông ra thời điểm lưu lại một cái dấu đỏ, cô cười xấu xa đánh giá, hỏi: "Lưu lại dấu hôn làm sao đây?"
Thấy được sự hài lòng và ranh mãnh trong mắt của cô, Tông Tầm thấp giọng nói: "Không có việc gì."
"Em nghĩ lại lưu lại mấy vết hôn nữa." Nguyên Thanh cười xấu xa ngăn không được, ngoẹo đầu thỉnh cầu anh.
Tông Tầm im lặng mấy giây, ánh mắt anh đảo qua bản diễn thuyết cho ngày mai ở trên bàn, rồi mới vô tình thu lại ánh mắt, nhàn nhạt đáp: "Được."
Với giọng điệu dung túng, Nguyên Thanh cười nhíu nhíu mày, cảm khái nói: "Anh tại sao hôm nay lại tốt như vậy...."
Tông Tầm nhịn không được hôn cô một cái: "Ừm."
"Một cái là đủ rồi, hắc hắc." Nguyên Thanh nhìn vết đỏ trên cổ trắng nõn của anh, tưởng tượng ngày mai anh mang theo bộ mặt đơ đi học mà trên cổ còn có một dấu hôn, suy nghĩ một chút thật đúng là kíƈɦ ŧɦíƈɦ.