Sáng sớm thứ hai, chủ đề về việc lộ mối quan hệ bị nghi ngờ của Nguyên Thanh cùng Dương Tế đã chiếm vị trí đầu trong danh sách hot search,đồng thời các tài khoản marketing lớn đều đăng ảnh hai người bước vào khách sạn đùa giỡn, cuộc thảo luận của những người ăn dưa đã lên đến đỉnh điểm.
Trong công ty Nguyên Thanh nhìn điện thoại khẽ nhíu mày, nói với người đại diện Vương Tình bên cạnh:" Chị Tình, sao chị không làm rõ việc tìm kiếm nóng? Tài khoản marketing của chúng ta cũng đang tham gia náo nhiệt......"
“Là chị sắp xếp.” Vương Tình nhếch miệng, lộ vẻ không đồng ý.
"Tại sao? Con đường của em cho tới bây giờ đều chỉ là diễn viên a, tại sao lại lăng xê* em ?" Đôi mắt của Nguyên Thanh tập trung vào những bình luận của những người hâm mộ.
(*LĂNG XÊ:Từ này bắt nguồn từ thời Pháp thuộc, là “lancer” trong tiếng Pháp, dịch sang tiếng việt có nghĩa: đưa lên, đẩy lên, nâng cao lên, giới thiệu trước mọi người, thu hút sự chú ý của công chúng.... ... Ở Việt Nam, từ này được dùng chủ yếu trong lĩnh vực thời trang và giải trí.)
"Không phải lăng xê em, là lăng xê anh ta." Vương Tình đi đến sofa ngồi xuống, "Gần đây Dương Tế bị người ta chụp ảnh ở chung cùng bạn trai, chúng ta mua hết tư liệu nhưng cần giúp hắn thay đổi tính cách, lại thêm hắn một mực không nóng không lạnh, cần một cút bùng nổ..."
Nguyên Thanh âm thanh có chút lạnh lẽo cứng rắn nói: "Có thể ràng buộc người khác, em không cần."
"Chỉ là mấy tháng lăng xê mà thôi, người yêu thích cũng sẽ tăng. Mọi người dễ dàng chấp nhận hơn và cũng có ít trò đùa hơn. Vương Tình thờ ơ nhún nhún vai, "Vừa vặn cũng giúp em trở thành tiêu điểm của câu chuyện a."
Lúc này cửa phòng họp bị gõ, một giây sau cửa từ bên ngoài đẩy ra, Dương Tế cẩn thận từng li từng tí đi tới, đi theo phía sau là người đại diện.
"Chị."
"Chị cũng vừa biết việc này bị sắp xếp đi..." Nguyên Thanh không hề buông tha cau mày.
"Ừm." Dương Tế nhẹ nhàng gật gật đầu.
Nguyên Thanh nhìn về phía người đại diện của mình: "Em cảm thấy minh tinh tuổi trẻ lại có chủ đề như vậy không tốt, cậu ấy mới 18 tuổi."
Người đại diện của Dương Tế có chút kinh nghiệm, hắn tiến lên chăm chú giải thích: "Cúng ta đều lo lắng, về phương diện khác công ty cũng nghĩ mang lại chút nhiệt độ cho người mới, cho nên lần này xin nhờ."
Nguyên Thanh nhìn Dương Tế, muốn biết ý của hắn, kết quả dáng vẻ chấp nhận sắp đặt, cũng là ánh mắt chờ đợi mình.
Từ khi cha đi, cô có chút cảm tình với những người tiếp xúc với cha, mẹ của Dương Tế luôn là vai phụ trong phim của cha, Nguyên Thanh ở trong lòng thở dài, thỏa hiệp* bày tỏ thái độ: "Được rồi . "
(*Thoả hiệp. Nhượng bộ để cùng dàn xếp, chấm dứt chiến tranh, xung đột.)
Vương Tình dặn dò hai người: "Công ty sẽ né tránh, không làm sáng tỏ cũng không thừa nhận, hai người chỉ cần thường xuyên nói chuyện cùng nhau, hoặc là gây nên một chút trường hợp thân mật là tốt rồi."
Nói xong lấy ra một cái túi đã chuẩn bị đặt trên ghế sô pha. Vòng tay, đứng dậy mở hộp đi về phía hai người: "Thôi, mặc cái này vào trước, ở nơi công cộng không được phép cởi ra, tối nay hai người rất thân thiết với nhau, phải có một chút nhỏ chuyển động cùng nhau."
"Ừm, hiểu." Nguyên Thanh nắm tay vòng mang trên cổ tay, tiếp nhận sắp đặt thì tích cực phối hợp, coi như phản hồi công ty.
Lúc nghỉ trưa Tông Tầm xoát Weibo thấy chủ đề này không xuống, sau đó bấm vào thì cũng không nghiêm túc, trong ảnh là Nguyên Thanh gọi điện thoại còn cười cười với Dương Tế, sau đó họ cùng nhau bước vào khách sạn, khi đó hắn là một mực đang cùng Nguyên Thanh duy trì gọi điện thoại.
Sau bữa tối, trước khi buổi tự học buổi tối bắt đầu, Tông Tầm lần nữa theo thói quen xoát Weibo, điều mà anh không ngờ tới chính là chủ đề nóng hổi mới nhất —— "Nguyên Thanh Dương Tế thân mật với nhau."
Bấm vào xem những tấm hình do tài khoản tiếp thị đăng lên, sắc mặt bình thản của Tông Tầm dần dần u ám, ánh mắt sắc bén không bỏ sót cảnh tượng nào của tài khoản tiếp thị.
Hai người mang theo cùng kiểu vòng tay người yêu, mặc dù cách 3 người nhưng ánh mắt của hai người vẫn chạm nhau, người chủ trì phỏng vấn Dương Tế thời điểm Nguyên Thanh có cười dùng ánh mắt ra hiệu, hai người rời sân cùng một lúc, thời điểm Dương Tế đi trong đám người còn vô thức dùng cánh tay bảo vệ Nguyên Thanh.
Tông Tầm nhìn thấy trên hình ảnh cánh tay Dương Tế không có đụng phải eo Nguyên Thanh, nhưng cảm giác sắp dán nó khiến anh rất khó chịu.
Sự bàn tán của cư dân mạng khiến anh cảm thấy vô cùng không vui, tất cả mọi người đang nói lãnh mỹ nhân cùng nhỏ sữa chó người thiết* ăn ngon thật, Dương Tế dáng vẻ mềm manh khẳng định đặc biệt nghe lời Nguyên Thanh, bị chân dài vẩy tới cảm giác nhất định rất tốt...
(*hỉu khom chứ t khom hỉu ròi :› 大家都在说冷美人和小奶狗的人设真好吃,)
"Reng reng reng ——" Chuông tiết tự học buổi tối vang lên, âm thanh lanh lảnh đem ý thức Tông Tầm kéo về một chút.
Ánh mắt của anh rời khỏi điện thoại màn hình, khẽ hất cằm, đưa di động tiện tay ném tới mặt bàn trống bên cạnh.
Đặc biệt không thoải mái, trái tim phảng phất bị ép ra nhiều chất lỏng chua xót, anh biết là có người chỉ định, nhưng là anh chính là không thoải mái, rất mong muốn một lời giải thích.
Muốn đem cô nhốt trong nhà nói rõ đây hết thảy, phải dùng lý do có thể chấp nhận được để dập tắt cơn tức giận của anh, nếu không anh sẽ trừng phạt cô thật nặng không cho cô ra ngoài lần nữa.
Muốn vặn cánh tay của Dương Tế, kéo chiếc vòng tay bị đứt rơi xuống đất, chiếc vòng và người lăn càng xa càng tốt.
Cái loại chuyện nhảm nhí này làm sao có thể trì hoãn việc học được chứ? Tông Tầm lấy sách bài tập ra, lật sang bài mới nhất, nhìn chằm chằm vào chủ đề đầu tiên như điện, như thể sắp đốt tờ giấy này.
Đường Viêm ngồi ở bàn trước không thể giải thích được lửa giận đằng sau lưng, hắn vô thức quay đầu nhìn một chút, Tầm ca sắc mặt vẫn bình thường a.
Không đúng, trong ánh mắt tràn đầy lửa giận, hắn cẩn thận từng li từng tí lại đem đầu quay lại, trạng thái của Tầm ca chắc chắn ai sẽ chú ý tới sẽ chết.
Tông Tầm tiếp tục dùng sức nhìn chằm chằm vào câu hỏi đầu tiên, và đọc câu hỏi một cách chậm rãi, câu hỏi này không giải quyết được, nhưng trong đầu anh đã có một quyết định, khi anh đi học về, anh muốn tiếp tục việc học của mình.
Tối nay, các thành viên hội học sinh kiểm tra tự học buổi tối đều đi cửa sau, cô đã túc trực lâu như vậy, lần đầu tiên nhìn thấy Tông Tầm nhìn chằm chằm vào câu hỏi trong sách, không làm bất cứ việc gì.