Chờ Ánh Sao Rơi

Chương 6




Chúc Tinh Dao còn đang suy nghĩ xem nên từ chối 60 tệ như thế nào thì đã thấy Giang Đồ có chút cứng đờ mà rút tay ra, quay lại nhìn cô rồi gắng gượng giải thích: “Hôm nay tớ không mang theo tiền, ngày mai đến trường sẽ đưa cho cậu.”

Cô sững người một lúc, tự hỏi là không mang tiền hay là không có tiền?

Suy đoán như vậy, cô vội vàng lắc đầu: “Không cần không cần, cả tuần này cậu đã không nhìn được lên bảng đen nghe giảng bài, 60 tệ…coi như là phí làm nhỡ việc học đi.”

Ừm đúng vậy, công tác có phí làm sai việc, vậy học tập cũng phải có phí cho việc bỏ lỡ.

Giang Đồ: “…”

Cậu nhìn cô vừa bối rối vừa ân cần giải thích, tâm lý phức tạp xen lẫn chút mềm mại, nhưng sắc mặt vẫn còn căng thẳng, cậu lạnh nhạt nói: “Không cần, 60 tệ kia thì vẫn phải trả, tớ không thích nợ người khác.”

Vừa dứt lời, một cơn gió lạnh ập đến, xuyên thấu qua lồng ngực, đột nhiên trở nên lạnh lẽo.

Chúc Tinh Dao cảm thấy thái độ của cậu còn lạnh lùng hơn cái đêm cuối thu này, trong lòng có chút hụt hẫng, cũng may chuông điện thoại đột ngột vang lên, cô cúi đầu rút điện thoại ra khỏi túi như được giải cứu, đã gần tám giờ.

Ban nãy Chúc Vân Bình có nói sau khi làm việc xong sẽ thuận đường đến đón cô, đại khái khoảng tầm thời gian này.

Cô cúi đầu nhấn nút nhận, giọng nói nhỏ nhẹ: “Dạ bố.”

Chúc Vân Bình cười hỏi: “Bố sắp đến rồi, con xuống dưới đi.”

“Buổi chiều con cùng Tây Tây đi dạo phố, sau đó không trở lại phòng luyện tập, con ở…… con ở……”

Trước đây cô gần như chưa bao giờ đi dạo đến tận nơi này nhất thời cũng không thể miêu tả mình đã ở đâu, cô theo bản năng nhìn về phía Giang Đồ, cậu thấp giọng nói “Giao lộ ngõ Hà Tây và ngõ Đông Nhất”, cô vội vàng thuật lại: “Con ở giao lộ ngõ Hà Tây và ngõ Đông Nhất.”

“Tại sao lại chạy tới tận bên đó?” Chúc Vân Bình đánh tay lái:”Vậy con sang bên kia đường chờ bố, đừng đi vào bên trong, nơi đó đến buổi tối sẽ hơi náo loạn.”

Chúc Tinh Dao định nói bên cạnh cô còn một người nữa, lại sợ Chúc Vân Bình nghĩ nhiều, ngoan ngoãn nói: “Dạ.”

Giang Đồ nhìn cô ngắt điện thoại, đi lên phía trước vài bước, “Đi thôi, tớ dẫn cậu đến giao lộ.”

Chúc Tinh Dao có hơi sửng sốt, một bên kéo dây khóa ba lô lên, một bên theo sau, cô vốn dĩ cho rằng phía trước chính là giao lộ Đông Nhất ấy, nhưng Giang Đồ dẫn cô quẹo vào lối nhỏ đi vài phút, đến một giao lộ sáng sủa mới dừng lại, đường phố ngựa xe như nước, người đến người đi.

Hai người đứng dưới cây cột đèn đường, Giang Đồ cúi đầu nhìn cô: “Cậu chờ ở đây đi, xe chạy qua sẽ nhìn thấy.”

Chúc Tinh Dao ngẩng đầu nhìn cậu cười: “Được, cảm ơn cậu.”

“Không có gì.” Giang Đồ không nói thêm gì nữa, “Tớ đi trước.”

Chúc Tinh Dao nở nụ cười, vẫy vẫy tay với cậu: “Được, ngày mai gặp.”

Cậu xoay người đi rồi, bóng lưng gầy gò cô độc lẫn vào trong đám người, Chúc Tinh Dao vừa nhìn cũng cảm thấy lạnh lẽo, không khỏi thấp giọng lẩm bẩm: “Cậu ấy mặc ít như vậy cũng không sợ bị cảm lạnh sao, nếu bị cảm còn phải bỏ tiền mua thuốc……Thật không có lời!”

Cô quay đầu lại, ngẩng đầu nhìn cột mốc trên đường. Một phút đồng hồ sau, chiếc xe màu đen chạy băng băng ngừng trước mặt cô, Chúc Vân Bình hạ cửa sổ xe, cô vội vàng cười, mở cửa xe chui vào. Ở góc cuối phố, có một thiếu niên quay đầu lại nhìn, thấy cô trên xe rồi mới sải bước đi.

Giang Đồ đi một mạch về nhà, vừa mở cửa liền nhìn thấy Giang Cẩm Huy mấy ngày nay không có về nhà, xem ra tâm tình Giang Cẩm Huy không tệ, vừa nhìn thấy cậu liền nở nụ cười: “Ồ, mới thay mắt kính à? Là con mua à? “

Xem ra là thắng tiền. Giang Đồ không phản ứng, trực tiếp đi vào phòng.”

Thư Nhàn bưng nồi cơm điện từ trong phòng bếp đi ra, gọi: “Tiểu Đồ, con kêu em trai về đi.”

Giang Đồ “Vâng” một tiếng, về phòng tìm áo khoác mặc vào, lại ra cổng lần nữa, đi ra ngoài xách học sinh tiểu học Giang Lộ đang ở trong tiệm net trở về nhà. Giang Lộ hai ngày trước bị đánh đòn một trận, lần này đàng hoàng đi theo phía sau anh trai, còn mở miệng khen ngợi: “Anh, anh mang cái mắt kính mới này trông đẹp trai hơn cái kính cũ kia nhiều.”

—–

Sáng sớm thứ hai, Đinh Hạng đi vào lớp học, nhìn thấy kính mắt Giang Đồ, lập tức hét lên: “Ây da! Giang Đồ, cuối cùng cậu cũng mua mắt kính rồi.” Giọng cậu ta to và vang, sau khi nói xong, các bạn học trong lớp đang uể oải chuẩn bị tiết tự đọc đồng loạt quay sang —- ngoại trừ Chúc Tinh Dao.

Giang Đồ còn không ngẩng đầu lên, cúi đầu ừm một tiếng, rồi tiếp tục bổ sung bài tập. Cậu không có thời gian để làm bài tập vào cuối tuần, vì vậy mỗi buổi sáng thứ hai đều sẽ đến sớm một chút làm bài tập.

Sau khi thỏa mãn trí tò mò, mọi người quay lại, nên làm gì thì làm.

Lê Tây Tây quay đầu lại nhìn Chúc Tinh Dao, nhận xét: “Cặp kính này tốt hơn nhiều so với chiếc gọng đen trước đây, quả nhiên người đẹp vì lụa, Giang Đồ đẹp nhờ mắt kính…… ồ, cũng không phải, cậu ấy không mang mắt kính vẫn là đẹp nhất.”

Chu Thiến nằm nhoài trên bàn, nhỏ giọng nói: “Tinh Dao, vậy cậu còn định đưa tiền lại cho cậu ấy không?”

“Nhìn đẹp phải không? Gọng kính là tớ chọn, còn tiền thì……” Chúc Tinh Dao sửa sang lại bàn học, cười tủm tỉm ngẩng đầu nhìn Lê Tây Tây, đột nhiên nhìn thấy trên bàn có thêm mấy quyển vở bài tập vật lý, phía trên cùng cuốn tập ghi tên Giang Đồ, cô lập tức ngừng nói. Cô xem qua vở bài tập, trong lòng đột nhiên suy đoán được điều gì, liền mở vở bài tập ra xem. Quả nhiên, bên trong kẹp theo một tờ năm mươi tệ, một tờ mười tệ. Cô liền quay đầu nhìn cậu.

Lê Tây Tây giật giật tay áo của cô, ngạc nhiên nói: “Hả? Cậu vừa mới nói gì? Cậu chọn gọng kính à? Cậu đi chọn khi nào thế? Buổi chiều hôm qua cậu đều đi cùng với tớ mà, sao không nghe câu nói tới thế?” Cô không ngừng tra hỏi, âm thanh còn không nhỏ.

Bàn trước bàn sau đều nghe được, Trương Thịnh đang cùng Tào Minh đi qua, bước chân bỗng nhiên khựng lại, cúi đầu nhìn về phía Chúc Tinh Dao, sắc mặt khó coi:  “Chúc Tinh Dao, cậu thật sự mua kính mắt cho Giang Đồ hả? Cậu ta là con trai, lại không biết xấu hổ mà nhận lấy hay sao?”

Giọng điệu cậu ta rất lớn, hầu như cả lớp đều nghe thấy được. Mọi người đồng loạt nhìn sang, lại quay đến xem Giang Đồ, ánh mắt vô cùng tế nhị.

Chúc Tinh Dao cảm thấy Trương Thịnh vô cùng không hiểu chuyện, không nhịn được cau mày: “Đây là chuyện của tớ, cậu không xen vào được.”

Trương Thịnh xanh mặt, bực bội trở về chỗ ngồi.

Chúc Tinh Dao nhíu mày, nhét tiền vào trong túi, nhìn thoáng qua vở bài tập của Giang Đồ, đây là lần đầu tiên cô xem vở bài tập của cậu, nét chữ của cậu đẹp đến bất ngờ, có chút viết ẩu, nhưng ngòi bút lại mạnh mẽ sắc nét.

Buổi chiều có một tiết thể dục, cả ba lớp đều xuống tập, Chúc Tinh Dao, Lê Tây Tây và Chu Thiến xuống lầu, liền nghe thấy mấy nữ sinh phía trước hưng phấn bình luận: “Lục Tễ thi vật lý giành giải nhất phải không?”

“Thật sự đấy, khi sáng có người nghe được thầy Tào với cô Tạ đang nói chuyện, tuy nhiên tớ nghe nói vốn dĩ Giang Đồ cũng muốn tham gia, sau đó lại vì trong nhà xảy ra chuyện nên phải từ bỏ cuộc thi.”

“Vậy cũng không nhất định vượt qua được Lục Tễ, Lục Tễ trừ việc chữ viết không quá đẹp ra, hình như không khuyết điểm nào khác nhỉ?”

Mọi người đều biết, chữ viết của Lục Tễ so với diện mạo anh tuấn cực kỳ không phù hợp.

Lê Tây Tây quay đầu hỏi Chúc Tinh Dao: “Tớ nhớ rõ là thành tích trận chung kết còn chưa có công bố đâu nhỉ, các cậu ấy đều biết tiên tri hay sao?”

Chúc Tinh Dao suy nghĩ, nói: “Lục Tễ thi đấu bán kết điểm rất cao, khả năng giành được giải nhất rất lớn, mọi người đoán như vậy cũng không sai.”

Mọi người đi đến sân thể dục tập hợp lại, chiều cao của Giang Đồ và Trương Thịnh cũng xấp xỉ bằng nhau nên hai người xếp hàng cạnh nhau, Trương Thịnh lại là uỷ viên thể dục, vì vậy khi thầy giáo phân công dẫn người đi lấy dụng cụ, cậu ta gọi theo ba nam sinh, trong đó có Giang Đồ và Tào Minh.

Giang Đồ không nói gì, theo mọi người cùng nhau đi vào phòng dụng cụ.

Bốn nam sinh đi vào phòng dụng cụ, thời điểm Giang Đồ giơ tay lấy vợt tennis từ trên giá xuống, Trương Thịnh ánh mắt ra hiệu với Tào Minh, Tào Minh đột nhiên giơ tay lấy mắt kính trên sống mũi Giang Đồ, “Tớ muốn xem mắt kính mà nữ thần chọn một chút! Cho tớ mượn đeo đi, dù sao số độ của tớ với cậu cũng không chênh lệch nhiều lắm……”

Giang Đồ cầm lấy quả bóng rổ, cau mày nhìn sang, kính mắt mang lâu nên trên mũi cậu bị đè nặng xuất hiện hai vết hằn nhàn nhạt, ánh mắt đen láy lạnh lẽo, Tào Minh bị cậu nhìn đến chút sợ hãi.

Trương Thịnh cười trên nỗi đau của người khác, đoạt lấy mắt kính: “Tớ cũng muốn nhìn.”

Tào Minh lấy lại tinh thần, nhớ tới còn màn kịch phải diễn, vội vàng cướp lại “Tớ mượn trước, cậu lại không cận thị, xem náo nhiệt cái gì?”

Hai người cậu đẩy tôi cướp, coi chủ nhân của mắt kính như không khí mà bơ đi.

—-Ba—

Kính mắt rớt trên đất. Hai người còn đang đẩy nhau qua lại, Trương Thịnh mang một đôi giày đá bóng mới màu đỏ, liền muốn nhấc chân đạp lên cặp kính mắt.

Giang Đồ không chút suy nghĩ, ra sức đem quả bóng rỗ ném tới, sức lực của cậu rất lớn, đập đến đầu gối Trường Thịnh tê rần rần, suýt chút nữa là quỳ xuống. Trương Thịnh rống lên, nửa ngồi nửa quỳ trên đất xoa đầu gối, ngẩng đầu tức giận mắng: “Ối! Con mẹ nó!”  Cậu ta cắn chặt quai hàm, đứng lên liền muốn xông tới.

Giang Đồ khom lưng, đè chân cậu ta lại, lấy ra mắt kính phía dưới chân, sau đó tàn nhẫn đẩy chân cậu ta ra xa.

Cậu đứng thẳng dậy, nhìn về phía Trương Thịnh: “Tôi không muốn đánh nhau ở trường học.”

HẾT CHƯƠNG 6