“Cô Lục, xin hỏi có thể bắt đầu chưa ạ?” Dương Vũ Nịnh cẩn thận dò hỏi người trước mặt.
“Đương nhiên.” Lục An mỉm cười, cũng không quên nhắc nhở: “Không cần gọi chị là cô giáo đâu.”
Có gió thổi vào sân kéo lá cây rung động sàn sạt. Ánh mặt trời hôm nay rất đẹp, chúng xuyên qua kẽ lá rơi xuống người cô. Ở bên ngoài Lục An cũng vẫn xinh đẹp vô cùng. Cô xinh đẹp từ trong ra ngoài, hồn nhiên thiên thành, không có chút dấu vết ám đục nào cả. Đây là lần đầu tiên Dương Vũ Nịnh tiếp xúc gần gũi với cô thế này.
“Vậy…” Dương Vũ Nịnh gãi đầu, thử gọi cô: “Lục… Lục Lục?” Đây cái tên thân yêu mà người hâm mộ gọi cô.
“Được nha.” Cô gật đầu.
Dương Vũ Nịnh mở máy ghi âm rồi đặt lên bàn, cô ấy ngồi ở ghế đối diện, ngẩng đầu lặng lẽ quan sát mảnh sân này.
Thật ra khi Dương Vũ Nịnh đi vào cô ấy đã quan sát một lần rồi, trong sân trồng rất nhiều hoa. Mùa xuân đã đến, hoa trên giàn đua nhau khoe sắc. Trong góc sân có một cây quýt, thời tiết phương Bắc không dễ nuôi quýt nhưng cây quýt này lại được chăm sóc rất tốt, cành lá sum suê.
Dương Vũ Nịnh mở sổ tay ra hỏi những vấn đề mà chủ biên yêu cầu phải hỏi.
“Lục Lục, lần này nhận được nữ chính xuất sắc lần nữa, chị có cảm xúc gì khác với lần đầu không? Liệu có thấy đã quen rồi không?”
“Không có gì khác cả.” Lục An cười: “Vẫn kích động như trước, cảm giác như đang nằm mơ vậy.”
“Nhân vật lần này đột phá rất lớn so với trước đây, đặc biệt vô cùng…” Dương Vũ Nịnh nghiêm túc liệt kê ra từng nhân vật Lục An đã diễn, từ Thập Quang của lúc đầu cho đến người thứ hai là cô gái mù, bộ phim thứ ba cô đóng là phim chuyển thể từ tiểu thuyết huyền nghi… Dương Vũ Ninh vừa nói vừa quan sát Lục An.
Lục An ngồi dưới ánh mặt trời ấm áp, cô mặc chiếc váy dài diễm lệ tươi sáng như trạng thái của cô bây giờ, cũng giống như cô khi mới ra mắt. Thứ không thay đổi suốt mấy năm nay chính chiếc choker trên cổ cô, cái này giống như vật tượng trưng cho Lục An. Ngoài khi đóng phim, quay quảng cáo mà được yêu cầu tháo ra, nếu không thì chiếc choker này và cô luôn như hình với bóng. Hôm nay nhận phỏng vấn cô cũng đeo, chiếc choker quấn quanh cổ tạo ra cảm giác cố chấp mà kiên cường.
Dương Vũ Nịnh là fan điện ảnh của Lục An, cô ấy nắm rõ mọi chuyện Lục An đã trải qua. Mấy năm nay Lục An là nữ diễn viên phản nghịch được truyền thông công nhận, là nữ vương phòng vé dòng phim văn nghệ, cũng là ảnh hậu tam kim, năm gần đây còn được liên hoan phim quốc tế mời làm giám khảo. Những hợp đồng cô nhận đều là với nhãn hàng nổi tiếng, giá trị con người của cô xa xỉ, chỉ tính riêng căn biệt thự ở Bắc Kinh tấc đất tấc vàng đã khiến người líu lưỡi.
“Cho nên,” Dương Vũ Nịnh hỏi vấn đề tiếp theo: “Lục Lục, trong những nhân vật này chị thích ai nhất?”
Lục An cho ra áp án: “Thập Quang.”
“Vì sao ạ?” Dương Vũ Nịnh buột miệng thốt ra,
“Bởi vì Thập Quang giống chị nhất.”
“Giống chỗ nào ạ?” Dương Vũ Nịnh càng tò mò hơn. Cô ấy nhớ lại hình tượng của Thập Quang, cô gái sống trong ký ức của mọi người, cô ấy uốn tóc, môi đỏ rực, cô ấy luôn khoác trên mình lớp ngụy trang, cô ấy hai bàn tay trắng, chỉ trừ người đàn ông cô ấy yêu đến tận xương kia… Dương Vũ Nịnh nhìn Lục An.
Dưới ánh mặt trời, Lục An suy nghĩ vài giây rồi nói: “Thập Quang là một phiên bản khác của tôi.” Ánh mặt trời chiếu lên lông mi của cô, Lục An cười nhẹ như rơi vào hồi ức: “Trước kia tôi còn khoa trương hơn Thập Quang, tính cách cũng rất quái gở. Cho nên tôi có thể hiểu rõ cô ấy, hiểu rõ nỗi sợ hãi, mê mang, hiểu rõ…” Lục An dừng lại một giây rồi nói tiếp: “Hiểu rõ tình yêu và lòng theo đuổi đến cùng của cô ấy với người kia.”
Nói đến đây, trong sân đột nhiên nổi gió lớn, lá cây xào xạc không ngừng, Lục An quay đầu gọi: “Chị Huy ơi, có thể lấy giúp em cái áo choàng trên trên ghế được không?”
Chị Huy đang ngồi ở phòng khách, chị ta cần phải theo dõi tất cả những phỏng vấn của Lục An. Chị Huy mang áo choàng đến cho cô, đây là chiếc áo choàng không tay làm từ lông dê màu đen, rất mềm mại, phía dưới có tua rua màu đỏ, màu sắc này nhiệt liệt như chính Lục An, trên góc áo có thêu hai chữ “L.A”. Mấy năm nay, tất cả những đồ vật tư nhân của cô đều có đánh dấu này. Như là dấu vết sâu nhất, một khi khắc lên là khắc vào xương cốt của cô, sẽ không bao giờ thay đổi.
“Em cảm ơn.” Lục An cười với chị Huy rồi nhận áo choàng.
Chỉ tùy tiện khoác áo lên người như vậy cũng đủ tăng thêm hương vị phụ nữ, Dương Vũ Ninh hâm mộ vô cùng. Cô ấy tiếp tục đề tài Thập Quang vừa rồi: “Lục Lục, chị nói chị hiểu được tình yêu và lòng theo đuổi của Thập Quang với người kia, như vậy…” Tạm dừng hai giây, cô ấy căng da đầu thử thăm dò: “Mấy năm nay, người Lục Lục yêu vẫn thần bí vô cùng…”
“Xin lỗi!” Chị Huy lập tức ngắt lời: “Chúng tôi không nhận phỏng vấn phương diện này.”
Bầu không khí bỗng trở nên xấu hổ.
Dương Vũ Nhịn ngừng bút, cô ấy nhìn Lục An. Hôm nay cô mặc chiếc áo choàng lông dê, ngồi dưới giàn hoa xinh đẹp. Trên tay là chiếc nhẫn cưới đơn giản, chiếc nhẫn này đã đeo lâu rồi, không khó để nhìn ra dấu vết thời gian trên nó.
Dương Vũ Nịnh biết được tin tức Lục An kết hôn là vì năm ấy cô đột nhiên bị báo chí tung tin cô đã mang thai, sinh con.
Bài báo có hình ảnh của cô thời còn là nghiên cứu sinh.
Trong ảnh cô mặc áo dài rộng, tóc quấn gọn trên đỉnh đầu.
Lục An rất gầy, hai chân thẳng tắp tinh tế lộ ra dưới vạt áo, chỉ nhìn như vậy cũng không thể khẳng định cô có mang thai hay không. Nhưng phóng viên vẫn một mực chắc chắn cô đã kết hôn, hơn nữa còn có con trai ba tuổi.
Năm mọi chuyện bị đưa tin, Lục An đã là một diễn viên nổi tiếng, phòng vé của cô luôn bùng nổ, cô làm đại diện cho rất nhiều nhãn hàng, năm ấy cô còn nhận được đề cử cho giải thưởng Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất.
Khoảng thời gian đó người hâm mộ muốn điên rồi, truyền thông cũng điên cuồng tập thể. Bọn họ không biết xấu hổ bất chấp thủ đoạn đi đào bới tin tức về Lục An, đào bới quá khứ của cô, đào bới riêng tư của cô.
Khoảng thời gian đó đủ loại tin đồn bay đầy trời, có người nói cô là tình nhân bí mật của Thẩm Tịch, có người trào phúng nói cô là mẹ đơn thân, dùng bụng lớn để đòi địa vị.
Mọi người cho rằng Lục An sẽ sụp đổ, cho rằng cô sẽ trở nên thảm hại, cho rằng từ đây cô sẽ không thể gượng dậy nổi, nhưng vào đêm công bố giải thưởng, Lục An đi lên sân khấu, cô vẫn lóa mắt hấp như xưa.
Khoảnh khắc kia, tầm mắt của tất cả mọi người đều tập trung lên người cô.
Lục An giơ chiếc nhẫn trên tay lên trước camera, cô thoải mái thừa nhận: “Đúng là tôi đã kết hôn, tôi cũng có bé trai đáng yêu mà cũng không kém phần bướng bỉnh. Từ khi còn niên thiếu tôi đã khát vọng tình yêu, khát vọng kết hôn, khát vọng gia đình. Ông xã của tôi cho tôi tất cả. Tôi rất yêu anh, anh cũng rất yêu tôi.” Hiện trường đang phát sóng trực tiếp, Lục An cười rất ngọt ngào: “Dạo này tôi luôn than vãn những chuyện này với anh, thật ra bên trong lốc xoáy anh chịu áp lực nhiều hơn tôi rất nhiều, nhưng anh không nói gì cả, chỉ ôm tôi vào lòng. Có rất nhiều lúc tôi chịu tủi thân bên ngoài, gặp phải chuyện không vui, chỉ cần trở lại bên cạnh anh, trở lại căn nhà của chúng tôi là tôi lại cảm thấy tất cả đều tan thành mây khói. Tôi tin tưởng ở đây hoặc là ở trước màn hình có ai đó cũng từng trải qua chuyện như vậy. Tại đây, tôi hy vọng các bạn có thể chú ý tác phẩm của tôi nhiều hơn, cho tôi và ông xã của mình, cùng với bé con của chúng tôi có nhiều không gian riêng tư hơn. Cũng hy vọng các bạn có thể chúc phúc chúng tôi.”
Ở phía trước đôi mắt của Lục An đã hơi ửng hồng.Phía sau Lục An, rất nhiều người đã rơi lệ vì cảm động bởi những lời chân thành của cô. Thế cho nên nhiều năm sau những lời này của Lục An còn được nhắc lại thường xuyên.
Đêm đó có rất nhiều người để lại bình luận dưới Weibo của Lục An:
Lục Lục, chúc chị hạnh phúc!!!
Lục Lục, chị đang khoe chuyện tình cảm đúng không!!!
Lục Lục, chồng chị có đẹp trai không?
…
Lục An chỉ trả lời một bình luận trong đó.
— Lục Lục, chồng chị có đẹp trai không?
— Đương nhiên!
Tất cả các fans lại điên rồi:.
||||| Truyện đề cử: Vạn Cổ Chí Tôn |||||
Oa oa oa lại đến khoe khoang nữa!
Nữ thần của tôi vui sướng gả cho người, thế mà tôi vẫn còn độc thân /(T o T)/~~
…
Đến lúc này đoạn phong ba mới tạm thời bình ổn.
Lúc ấy chị Huy lợi dụng mối quan hệ của mình tìm đến Thẩm Tịch mà cũng không ngăn được dư luận, cho đến khi có những lời Lục An nói khi đoạt giải này.
Không có cách nào, lúc sứt đầu mẻ trán chị Huy còn tự sa ngã hỏi Lục An, không thể đưa chút thông tin gì về anh ta à?
Một chút cũng không được – đây là câu trả lời của Lục An.
Thấy Lục An cố chấp như vậy, chị Huy đột nhiên hỏi cô, Lục An, em làm vậy có đáng không?
Để cô tự đối mặt với áp lực của dư luận một mình như vậy thật sự rất vất vả.
“Đương nhiên đáng giá,” Lục An nghiêm túc nói: “Chị Huy, thật ra anh ấy vất vả hơn em, mệt hơn em gấp trăm nghìn lần, anh ấy trả giá rất nhiều, cũng hy sinh rất nhiều. Nếu có thể, anh ấy tuyệt đối sẽ không để em và Nhiên Nhiên phải chịu tủi hờn. Các chị đều không hiểu anh ấy khó khăn cỡ nào…”
Anh mãi mãi không thể sống một cách công khai, anh mãi mãi ở trong bóng tối, anh mất ngủ trường kỳ, anh còn thường xuyên gửi tiền cho gia đình chiến hữu đã ra đi.
Mỗi khi trời đổ mưa, những vết thương cũ trên người anh sẽ đau, thậm chí đau đến mức anh không thể làm gì được.
Nếu có Lục An ở nhà còn tốt một chút, nếu không có cô, anh luôn phải dùng đến thuốc giảm đau, trên tủ đầu giường của anh lúc nào cũng có thuốc giảm đau.
Đây là chồng của cô, một người cảnh sát phòng chống tội phạm ma túy quang vinh.
Lúc ấy mắt Lục An lại đỏ lên lần nữa.
Chị Huy nhìn thấy hết nhưng chỉ im lặng không nói, chẳng qua kể từ đó chị ta đều từ chối tất cả những phỏng vấn có liên quan đến Lục Ngang thay Lục An, kể cả bây giờ.
“Xin lỗi! Chúng tôi không nhận phỏng vấn phương diện này.” Chị Huy tiến lên ngăn cản.
Nghĩ đến áp lực chủ biên tạo cho mình, Dương Vũ Nịnh cực kỳ luống cuống, cô ấy vừa xin lỗi vừa hỏi Lục An: “Lục Lục, bọn em biết nguyên tắc của chị… Có thể nói về anh ấy một chút thôi được không?” Mặt Dương Vũ Nịnh đã đỏ bừng vì không biết làm sao.
Lục An kéo chiếc áo choàng không tay trên người, cô lẳng lặng ngồi dưới giàn hoa, trên áo khoác có thêu hai chữ “L.A”
Là Lục An.
Cũng là Lục Ngang.
Gió ấm của mùa xuân lướt qua thổi bay mái tóc của cô, Lục An lắc đầu nói: “Không được.”
Chị Huy trở lại phòng khách đánh giá căn biệt thự này, đánh giá nhà của anh và cô.
Thật sự căn nhà này không có một chút dấu vết nào của người đàn ông kia. Thứ nhiều nhất trong nhà chính là ảnh chụp của Lục An và Nhiên Nhiên. Nhiên Nhiên càng lớn thì mặt mày càng giống Lục An hơn, thân hình lại giống anh, tay dài chân dài, vai lưng thẳng thắng. Khi cậu bé mím môi mới giống anh đôi chút.
Chị Huy lại quay đầu nhìn ra sân, cuộc phỏng vấn ngoài đó vẫn còn tiếp tục.
…
Trước khi rời đi, Dương Vũ Nịnh còn nói lời xin lỗi vì chuyện vừa rồi: “Lục Lục, hôm nay thật sự xin lỗi chị, em không cố ý, chỉ là…” Cô ấy gãi đầu, khó xử tới mức nói năng lộn xộn, cũng luống cuống tới mức muốn khóc.
“Không sao đâu.” Lục An trấn an cô ấy, lại nói: “Sau này nếu chị muốn nói thì sẽ tìm em.” Đây là lời hứa hẹn lúc ấy Lục An đưa ra.
Dương Vũ Nịnh không ngờ sau này mình thật sự được phỏng vấn Lục An lần nữa.
Vào một buổi thu mát mẻ, bọn họ vẫn gặp nhau trong mảnh sân kia, cây quýt trong sân đã kết quả, mỗi quả đều tròn vo vàng ruộm. Cô vẫn mặc chiếc áo choàng không tay thêu chữ “L.A”, vẫn đeo choker, cô mặc một chiếc áo lông màu đen và váy dài xám, tóc buộc gọn sau đầu, hoàn toàn rút đi nét ngây ngô và bén nhọn của tuổi trẻ. Nhưng năm tháng dịu dàng với cô, khiến cô vẫn xinh đẹp làm người kinh diễm.
Dương Vũ Nịnh đặt bút ghi âm xuống, cô ấy vẫn ngồi ở chiếc ghế đã từng ngồi, nói: “Có thể bắt đầu rồi ạ.”
Lục Ngang mở miệng chậm rãi kể.
Anh tên là Lục Ngang.
Anh là một anh hùng.
Anh càng là mộng tưởng của tôi.
Tôi và anh quen nhau ở một ngày mưa…
…
[HOÀN TOÀN VĂN]