Chờ Ánh Sáng, Chờ Anh Đến

Chương 39




Editor: Qing Yun

Cơn mưa kéo dài tới sáng ngày hôm sau mới kết thúc, cả thế giới được ánh dương ấm áp chiếu rọi, An An đeo túi đi theo bên cạnh Lục Ngang.

Lục Ngang tính toán đi thuê nhà cho cô, anh dặn cô ở lại khách sạn chờ tin tức của mình.

Thấy anh nhất quyết không ở cùng mình, trong lòng An An lại không vui, lại không thoải mái, lại muốn đối nghịch với anh

Cho nên cô đi theo anh nửa bước không rời.

Ai ngờ kết quả là An An hoàn toàn tự mình tìm khổ…

Đùi cô từng bị ép mở căng ra hết cỡ, bây giờ đau như muốn chặt đứt, hai chân nhức mỏi, eo của cô cũng nhức mỏi, chiếc eo mềm mại dễ gãy…

Dấu vết hoan ái thật sự quá rõ ràng, An An có làm trời làm đất cỡ nào thì hôm nay cũng không dám mặc áo hở cổ và váy ngắn lên phố. Cô như con chim cút ngoan ngoãn mặc áo hoodie và quần thể thao rộng rãi. Quần là Lục Ngang mua, vẫn là thẩm mỹ của những anh chàng khô khan, chỉ được cái rộng rãi thoải mái.

Tuy là như thế, An An đi đường vẫn kỳ quái như cũ.

Cô đi rất chậm, Lục Ngang quay đầu lại nhìn thấy An An đang đáng thương nhìn anh, khuôn mặt nhỏ tủi thân vô cùng.

Lục Ngang thở dài: “Một hai phải bướng.”

An An tiến lên nắm lấy tay anh. Cô rầm rì lên án: “Làm anh không cần em.”

Lục Ngang chỉ vào trung tâm thương mại ở bên cạnh: “Em ở đây chờ anh.”

“Không muốn.” An An không muốn rời anh một giây phút nào.

Cô quá quyến luyến người đàn ông này, cô không muốn tách ra với anh cho dù chỉ một phút một giây.

Bên tai là tình ý cô kéo dài, trong lòng bàn tay là cô cố chấp kiên trì. Cái kiên trì này đi theo đầu ngón tay ấm áp thâm nhập vào trong trái tim cứng rắn của Lục Ngang, luôn là ôn tồn, từng sợi tơ vây quanh anh là mật ngọt của mùa đông… Lục Ngang rút tay ra chuyển sang ôm vai An An.

Ở trong ngực anh, An An càng vui vẻ hơn.

*

An An cho rằng Lục Ngang sẽ sắp xếp Mập Mạp hoặc là người khác đi tìm phòng, ai ngờ Lục Ngang không thông báo cho bất cứ ai, anh hành động rất nhanh chóng.

Lục Ngang yêu cầu rất đơn giản, thứ nhất: tiểu khu chính quy; thứ hai: cần phải an toàn.

Bọn họ đi xem một căn phòng.

Đây là lần đầu tiên An An đặt chân đến nơi như thế này.

Cửa sổ sáng ngời, phòng ở sạch sẽ, còn có một cái ban công.

Giường trong phòng ngủ rất rộng, rất mềm, An An ngồi thử, cô thấy rất thoải mái.

Cửa sổ lồi nửa mở, gió thổi vào phất bay tấm rèm cửa.

Hoàn cảnh nơi này khác hoàn toàn sinh hoạt của An An trước đây.

Nếu nói trước kia An An sinh hoạt ở trong bùn lầy thì nơi này chính là thiên đường không gì sánh kịp, cô có hơi sợ hãi.

Ra khỏi phòng ngủ, An An đi lại khắp nơi. Lục Ngang đang nói chuyện với chủ nhà ngoài phòng khách, cô không cắm lời vào dược, An An ra ngoài ban công một mình. Mặt trời mọc lên ở phía đông, lọt vào tầm mắt là từng tòa nhà chỉnh tề, từng cây cổ thụ cao lớn, an tĩnh mà bình thản. Cô vẫn cứ hơi hoảng hốt.

Lục Ngang nói: “Chỗ này đi.”

An An quay đầu, Lục Ngang đứng ở cạnh cửa, ánh mặt trời chiếu lên thân hình cao lớn của anh… Mắt An An nóng lên, cô đi qua ôm tay Lục Ngang, nói; “Lục Ngang, chúng ta chụp một tấm ảnh ở chỗ này đi.”

Lục Ngang tạm dừng một giây sau đó giơ tay sờ đầu An An, đúng lúc này điện thoại trong túi anh reo vang. Lục Ngang lấy ra đi sang bên nghe máy.

Chủ nhà đã thu tiền của Lục Ngang, ông ấy đưa chìa khóa cho An An rồi đi luôn.

Trong phòng chỉ còn hai người họ.

An An cầm chìa khóa nhìn Lục Ngang.

Bên kia, Lục Ngang nói vài câu liền cúp máy.

Anh quay sang dặn dò cô “Bây giờ anh có việc, làm xong anh sẽ quay lại giúp em chuyển nhà.”

An An không tiện hỏi chuyện của anh, nghe vậy cũng chỉ biết cắn môi gật đầu.

Cô đưa anh đến thang máy, Lục Ngang ấn nút đi xuống. Nhìn con số thay đổi liên tục, An An bỗng nói: “Lục Ngang, anh đừng làm nữa.”

Lục Ngang nhìn sang.

An An đột nhiên ôm anh, cô chôn mặt vào ngực anh, nói: “Lục Ngang, chúng ta kết hôn đi. Mấy ngày nay không có anh ở đây, em đã suy nghĩ nghiêm túc rồi, em muốn tìm một công việc cố định, em muốn sống một cuộc sống an ổn với anh.”

Cô ngẩng đầu nhìn Lục Ngang.

“Chúng ta kết hôn ở đây, sinh sống ở đây, được không anh?”

Lục Ngang ngơ ngác nhìn cô.

Bỗng chốc, anh vội quay mặt đi đối mặt với cánh cửa thoát hiểm, thật lâu sau, anh lại nhìn sang cô, thế rồi Lục Ngang cúi người hôn An An.



Đinh một tiếng, cửa thang máy mở.

Lục Ngang buông tay đi vào thang máy, anh nói với An An: “Mau trở về đi thôi.”

An An bị anh hôn mơ hồ, cô ngơ ngác “vâng” một tiếng, thang máy đóng lại cô mới hoàn hồn vội vàng chạy đến ban công.

Thầm đếm tới 26, cô lại thấy được Lục Ngang.

Mùa Đông ở vùng biên giới Tây Nam không quá lạnh, anh vẫn mặc áo thun và quần jean đơn giản, vải vóc dán lên bờ vai anh, phác họa ra thân hình anh.

Thân cao chân dài, vai rộng eo thon.

Nhìn thế nào cũng thấy anh tuấn!

Trong lòng An An tràn đầy phấn hồng, cho đến khi không nhìn thấy Lục Ngang nữa cô mới quay lại phòng khách.

Phòng khách rất rộng, rất trống trải, rất xa lạ, anh vừa mới đi cô đã bắt đầu nhớ anh.

Cô muốn kết hôn với anh, cô muốn sinh con cho anh, cả đời này cô đều không muốn rời khỏi anh.

Chỉ là, Lục Ngang có bí mật.

An An biết rõ điều này.

Vừa rồi khi cô nói muốn chụp ảnh, nói muốn kết hôn với anh, người đàn ông này đều không đáp lại.

An An không biết rốt cuộc anh giấu giếm điều gì, là Tiểu Tĩnh kia sao?

An An vò đầu.

Đúng là cô rất tò mò về Lục Ngang, cô tò mò quá khứ của người đàn ông này, tình sử của người đàn ông này, tò mò tất cả mọi thứ của anh. Nhưng nói cô tự hỏi thì cô lại không muốn.

Bởi như vậy có vẻ cô keo kiệt!

Dù sao bây giờ Lục Ngang là của cô, cô sẽ không chia tay với anh, dù cô gái kia muốn tái hợp với Lục Ngang cũng không được!

An An gãi tóc, đeo túi ra cửa.

Cô nói muốn sống cuộc sống an ổn với Lục Ngang không phải là câu nói đùa, An An nghiêm túc muốn tìm một công việc. Cô phải nỗ lực vì tương lai của mình là Lục Ngang.

*

Cuộc gọi điện mà Lục Ngang nhận được là La Khôn gọi tới.

Ngày hôm qua khi anh về từ chỗ Bành Hán Sinh, La Khôn đã muốn đón gió tẩy trần cho anh. Nhưng lúc ấy Lục Ngang muốn đi tìm An An vì thế đã đẩy bữa tiệc đến ngày hôm nay.

La Khôn gọi là để nhắc nhở anh chuyện này.

Anh vừa vào phòng, La Khôn đã đi ra nghênh đón: “Anh Ngang.”

“Anh Ngang!” Một người đi theo sau La Khôn, thấy anh cũng hưng phấn chạy tới chào hỏi.

Người kia cao chừng 1m7, tóc húi cua, mặc áo khoác màu xám.

Lục Ngang nhìn sang—

Không nhìn ra điều gì khác thường, anh cười nhạt: “Ra ngoài?”

“Vâng, ra rồi.” Ân Kiệt nhếch miệng cười: “Hôm nay vừa lúc trở về.”

“Anh La,” Ân Kiệt quay đầu kích động nói với La Khôn: “Lúc trước ở trong đó ít nhiều có anh Ngang giúp đỡ!”

Ngục giam cũng phân ba bảy loại. Ân Kiệt người nhỏ gầy, ở bên trong làm việc nhiều, ăn cơm ít, thường xuyên bị đánh… Nếu không phải gặp được Lục Ngang thì có lẽ anh ta vẫn sẽ sống khổ như vậy cho đến khi ra tù.

Lục Ngang là chuyển đến từ nơi khác.

Ân Kiệt nhớ rất rõ ngày anh chuyển đến phòng của bọn họ, khi đó Lục Ngang cạo tóc ngắn dán sát da đầu, diện mạo rất hung dữ, sát khí nặng nề. Trên người anh là áo vải màu vàng thường thấy của phạm nhân, bả vai gục xuống, tay đeo còng tay.

“Cậu ngủ ở đây.” Cảnh ngục chia vị trí cho Lục Ngang.

Là vị trí đối diện trưởng phòng.

Cả đám người ngồi xổm hút sáo, xung quanh ồn ào vô cùng, trưởng phòng cũng hứng thú đánh giá Lục Ngang.

Khi đó, Lục Ngang nhìn thẳng lại ông ta, mặt mày lạnh nhạt.

Ân Kiệt liền biết, mình phải đến bên người này thì mới có đường sống.



Bây giờ anh ta ôm Lục Ngang đi vào trong, miệng ríu rít không ngừng. Lục Ngang đảo mắt nhìn quanh phòng, mắt anh chợt dừng lại ở một góc.

La Vận Hoa cũng ở đây.

Lục Ngang hơi nheo mắt lại.

Có lẽ là nhận thấy Lục Ngang không vui, La Khôn thò qua nói thầm với anh: “Anh Ngang, anh coi ông ta là con chó, đừng để ý.”



Lục Ngang có thể đoán được phần nào tâm tư của La Khôn. Giống như đế vương cổ đại, anh ta phải kiềm chế, cân bằng. Mà La Vận Hoa chính là quân cờ La Khôn dùng để kiềm chế anh.

Anh cười nhẹ không đáp.

Phía đối diện, La Vận Hoa mặt dày nịnh nọt: “Lần này Tiểu Lục đúng là nổi bần bật chỗ Bạch gia, còn chút nữa thôi là cho một thằng cảnh sát đi đời.”

La Khôn không để ý ông ta, chỉ lặng lẽ hỏi Lục Ngang: “Chỗ hàng kia thế nào?”

“Không tồi.” Lục Ngang châm điếu thuốc, anh nói đại khái tình huống của Bành Hán Sinh cho anh ta nghe.

“Vậy được rồi.” La Khôn yên tâm, lại không nhịn được oán giận: “Gần đây có người bên Côn Minh muốn mua lô hàng lớn, phải qua đó nói chuyện, phiền toái!”

Búng khói bụi, Lục Ngang rũ mắt chậm rãi hút một hơi.

*

Bữa cơm này ăn vài tiếng đồng hồ, khi bữa tiệc kết thúc, Mập Mạp đưa Lục Ngang về. Biết thuốc hạ sốt của anh bị đám nhãi ra ở Myanmar làm hỏng, La Khôn còn cố ý nói Mập Mạp dừng lại chỗ phòng khám nha khoa kia để Lục Ngang đi lấy thuốc rồi mới đi tiếp.

“Anh Ngang, đi đâu đây?” Mập Mạp hỏi anh.

Lục Ngang nghĩ tới ban công đầy ánh mặt trời sáng sớm cùng với những lời nói dịu dàng kia. Nhưng Lục Ngang không nói gì cả, anh chỉ nói: “Về chỗ ở của tôi.”

Lục Ngang nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mặt trời buổi chiều ấm áp như cũ, phơi ở trên mặt anh, cũng như chiếu vào lòng anh.

Đi xuống khỏi xe, Lục Ngang xách túi thuốc đi vào ngõ nhỏ. Anh lấy điện thoại muốn gọi điện cho An An nhưng chưa kịp gọi anh đã sững người tại chỗ.

An An đang ở trước cửa nhà anh.

Cô đeo túi, trang điểm giống buổi sáng như đúc.

Lục Ngang nghi hoặc hỏi: “Sao em lại đến đây?”

An An chạy hai ba bước đến ôm anh, vùi mặt vào lòng anh ngửi một hơi mới ngẩng đầu. Cô cười tủm tỉm nói: “Em nghĩ anh không ở chỗ này mấy ngày cho nên đến đây dọn dẹp cho anh.”

Miệng thật ngọt!

Lục Ngang mở cửa, trong nhà không có người ở mấy ngày, đúng là hơi buồn.

An An quen cửa quen nẻo đặt túi lên bàn. Cô đi vào phòng, mở cửa sổ, ôm chăn trên giường đi ra treo lên dây thừng bên ngoài. Dây thừng hơi cao, An An với không tới, cô nhón chân muốn thử lại thì chăn trong tay đột nhiên bị người lấy đi, Lục Ngang phơi chăn thay cô.

Anh rất cao, chỉ cần vài động tác nhẹ nhàng là có thể treo chăn lên dây rồi.

An An ở dưới kéo bằng hai mép chăn, dùng sức vỗ một cái.

Mặt trời ấm áp, tất cả đều là hơi thở của cuộc sống an ổn.

An An vừa vỗ vừa lơ đãng nói: “Lục Ngang, em trả lại căn phòng kia rồi.”

Lục Ngang ngẩn người.

An An nói tiếp: “Em không muốn tiêu số tiền này của anh, dù sao chỗ kia em có thể ở lại lần nữa. Em nghĩ, chờ sau này chúng ta kết hôn lại đến đó ở.” Cô ngẩng đầu cười với Lục Ngang.

Cô muốn kết hôn với anh, muốn vô cùng.

Cô cười hồn nhiên lại tốt đẹp, cùng nhau tiến vào lòng anh cùng với ấm dương…

Lục Ngang cuộn ngón tay, anh sờ đầu An An. An An gãi đầu ảo não nói: “Hôm nay em đi tìm việc, nhưng mà không tìm được.”

“Sao vậy?” Lục Ngang.

An An nhún vai ra vẻ bình tĩnh: “Người ta chê em đó.”

Thật ra đâu chỉ chê, vừa nghe thấy bằng cấp của cô là những người đó đã đuổi cô đi, thậm chí còn trào phúng nói không biết tự lượng sức mình, cũng không nhìn xem mình mấy cân mấy lượng, còn nói tốt nghiệp cấp ba không vào đại học, không phải lưu manh thì có thể là cái gì?

Vừa nhìn là biết không phải thứ tốt!

An An và đám người đó cãi nhau một trận. Luận cãi nhau, An An chưa bao giờ thua. Nhưng cãi thắng cô cũng không biết nên đi đâu, đi tới đi lui, cuối cùng vẫn đến chỗ Lục Ngang.

Vốn dĩ An An đang hùng hổ, nhưng bây giờ nói với Lục Ngang chuyện mình gặp phải hôm nay, mắt cô đột nhiên chua xót. Cô ôm Lục Ngang, vùi mặt vào cai anh, bả vai run rẩy.

Lục Ngang ôm cô.

Im lặng giây lát, Lục Ngang đột nhiên hỏi cô: “An An, em có suy xét chuyện đi học không?”

Đây là lần thứ hai Lục Ngang hỏi cô chuyện đi học.

Lần trước An An không để ý, lần này An An vẫn lắc đầu: “Lục Ngang, em muốn ở lại đây.”

“Ở lại đây có gì tốt?”

“Có thể ở bên anh mà.” An An nói ngọt.

Lục Ngang bị cô chọc cười, gõ đầu cô nói: “Ếch ngồi đáy giếng.”

An An nín khóc mỉm cười, cô ngửa đầu làm nũng: “Lục Ngang, mau hôn ếch ngồi đáy giếng này đi.”

------oOo------