Khánh An sau khi kết thúc bài thuyết trình vẫn chưa biết được rằng bão giông sắp ập đến, cô bước xuống khỏi sân khấu với tiếng vỗ tay vang dội khắp hội trường. Lê Ngọc Vân nhìn Trần Hoàng Thiên mặt đen kịt ngồi bên cạnh mà toát mồ hôi, nhiệt độ xung quanh anh hạ xuống đến đáng sợ. Ánh mắt anh như muốn gi.ết người, anh đưa tay đấm rầm một cái vào cái bàn trước mặt rồi xô ghế đứng lên. Truyện đăng độc quyền trên fb Băng Nhi, tất cả các web đăng đều là ăn cắp. Trần Hoàng Thiên bước từng bước dài vững chãi về phía cô, khi Khánh An nhận ra cảm xúc của anh có gì đó không đúng thì anh đã đứng trước mặt cô rồi. Anh vươn cánh tay dài rắn chắc kéo lấy tay cô rồi lôi thẳng ra ngoài.
Tay cô bị anh nắm chặt, nắm tay rắn chắc như sắt thép siết chặt như bóp nát cổ tay cô.
Khánh An đau đớn hét lên :”Trần Hoàng Thiên, anh làm gì vậy?”
Khánh An dùng sức muốn thoát khỏi tay anh nhưng càng cố càng bị anh siết chặt hơn, cánh tay trắng nõn của cô đã ửng đỏ. Quanh người Trần Hoàng Thiên tỏa ra một tầng khí lạnh rợn người, anh chẳng nói chẳng rằng ném thẳng Khánh An vào ghế lái phụ rồi khóa cửa xe lại không cho cô có cơ hội thoát ra. Anh nhấn chân ga, chiếc Bugatti đen phóng vút đi như vũ bão, tốc độ xe rất nhanh làm cô sợ chết khiếp.
Khánh An níu chặt dây an toàn miệng không ngừng la hét :” A… Trần Hoàng Thiên, anh làm cái gì vậy, thả tôi ra… Aaaa…”
“…”
“Trần Hoàng Thiên, anh đi chậm lại cho tôi… anh muốn chết thì chết một mình đi… Aaaa…”
Chưa nói hết câu chiếc xe “két” một tiếng bánh xe trượt một đường ngắn rồi dừng lại, xe đang chạy nhanh lại dừng lại đột ngột làm Khánh An theo quán tính đập cốp đầu về phía trước. Cô đau đớn ôm đầu nhăn nhó, trong lòng cô bực bội vô cùng, cô xoa xoa cái trán sưng như quả trứng gà mà trừng mắt hét lên :”Trần Hoàng Thiên, anh bị điên sao?”
Trần Hoàng Thiên mặt đầy sát khí, ánh mắt đỏ ngầu dọa cô sợ chết khiếp, không khí trong xe cũng vì thế mà giảm đi mấy phần. Khánh An muốn mở cửa xe nhưng không mở được, xe đã bị anh khóa lại từ lâu rồi. Trần Hoàng Thiên hai tay nắm chặt vô lăng, trán nổi đầy gân xanh, vẻ mặt vô cùng tức giận.
Anh ta bị gì không biết nữa?
Giây tiếp theo cánh tay Trần Hoàng Thiên vươn tới, tốc độ quá nhanh làm Khánh An không kịp đề phòng, cái cổ trắng xinh của cô bị bàn tay anh bóp chặt đến nghẹt thở. Trần Hoàng Thiên ánh mắt như la sát dưới địa ngục, bàn tay thô bạo càng ngày càng siết chặt, anh gằn lên từng chữ :”Đỗ Khánh An, cô chán sống rồi đúng không?”
Nói rồi anh lấy điện thoại ra gọi đi đâu đó, anh quát lên một câu :”Lập tức mua lại An Hải cho tôi.” Rồi ném thẳng điện thoại ra hàng ghế sau.
Khánh An nghe thấy câu nói vừa rồi thì trừng lớn hai mắt, anh vừa mới nói gì?
Anh thu mua An Hải sao?
Đó là tâm huyết cả đời này của ba cô, sao anh lại nhẫn tâm như vậy?
Khánh An đưa tay đánh lên cánh tay anh, đôi mắt đã dần nhuộm sang màu đỏ :”Trần…Hoàng … Thiên… anh…muốn… làm gì?”
Trần Hoàng Thiên cười lạnh như quỷ địa ngục, anh hất mạnh tay ra làm Khánh An đập cốp đầu vào cửa xe choáng váng.
“Gia đình tôi làm gì có lỗi với anh, Khánh An tôi lại đã đắc tội gì với anh?”
Khánh An gần như hét lên, anh muốn phong sát gia đình cô sao?
Cô không rõ mình lại làm sai chuyện gì?
Trần Hoàng Thiên híp đôi mắt lại, anh nhìn cái dáng vẻ giả vờ không hiểu của cô thì nhếch mép cười khinh bỉ :”Đỗ Khánh An, cô diễn thật giỏi? Cô làm ra chuyện gì cô còn không biết hay sao? Có trách thì trách bản thân cô đi, gia đình cô sinh ra đứa con gái như cô quả là có phúc…”
Trần Hoàng Thiên chưa kịp nói hết câu đã nhận trọn một cái bạt tai, Khánh An từ từ buông tay xuống :”Anh có thể xúc phạm tôi, nhưng đừng có động đến gia đình tôi. Những gì tôi nợ anh so với những thứ tôi mất đi còn chưa đủ hay sao?”
“Đỗ Khánh An, khẩu khí của cô thật lớn! Vậy cô nói xem món nợ mấy trăm tỷ hôm nay cô tính thế nào đây?”
Món nợ mấy trăm tỷ ngày hôm nay? Mấy trăm tỷ nào?
Khánh An bực bội :” Mấy trăm tỷ nào? Anh nổi điên cái gì vậy?”
Trần Hoàng Thiên gần như mất lý trí, cánh tay một lần nữa bóp lấy cái cổ của cô, anh rít lên :”Đỗ Khánh An, ngừng diễn kịch đi, cái gương mặt giả ngu giả ngơ này của cô làm tôi thấy buồn nôn.” Nói rồi tay anh lại siết chặt hơn thêm vài phần :”Cô lấy cắp thiết kế của tôi làm chúng tôi mất hợp đồng ba trăm tỷ này, cô nói xem nếu tính tổng cộng số thiệt hại của Phong Vũ lần này là bao nhiêu?”
Trần Hoàng Thiên vừa mới nói “cô lấy cắp thiết kế của anh” là có ý gì?
Cô lấy cắp thiết kế gì của anh mới được cơ chứ?
“Trần Hoàng Thiên, anh nói tôi lấy cắp thiết kế của anh, anh có bằng chứng không?”
Hỏi anh có bằng chứng không ư? Trần Hoàng Thiên cười khẩy, đã là thiết kế của anh sao lại không có bằng chứng.
Anh buông tay khỏi cái cổ trắng của cô, Khánh An như tìm lại được sự sống, cô cúi xuống ho lên sặc sụa cố gắng hít lấy từng ngụm không khí vào khoang phổi. Cái cổ trắng xinh đẹp đã hằn lên những vết tay đỏ rất chói mặt, Khánh An cảm giác mình vừa rồi như bước một chân vào cửa tử rồi.
Trần Hoàng Thiên với tay ra ghế sau lấy ra một tập tài liệu, anh ném thẳng tập tài liệu vào người cô :”Cô nói tôi không có chứng cứ chứ gì? Cô mở to mắt nhìn cho kĩ, đây là toàn bộ bản vẽ thiết kế của tôi, bộ trang sức này chính tay tôi thiết kế trên đó còn có chữ kí của tôi và ngày vẽ chúng.”
Khánh An lật từng trang tài liệu, đúng vậy chữ kí này đúng là của anh, nét bút vững vàng hữu lực này cũng là của anh không sai được. Nếu như đây là thiết kế của anh, anh nói anh luôn để trong thư phòng, vậy tại sao GLV lại có được bản thiết kế này?
Anh là nghi ngờ cô ăn cắp ý tưởng thiết kế này mang sang GLV sao?
Khánh An nhìn kĩ những thiết này, cô nhíu chặt mày dựa theo ngày tháng trên này bản thiết kế này đã có từ nửa năm trước, nghe nói JWE mới thông báo về dự định hợp tác này ba tháng nay. Nói như vậy có kẻ nào đó đã lấy những thiết kế này từ Tây Uyển giao cho GLV. Truyện đăng độc quyền trên fb Băng Nhi, tất cả các web đăng đều là ăn cắp.Tây Uyển an ninh tốt như vậy người ngoài đột nhập vào đã khó vào được thư phòng của anh lấy được bản thiết kế này càng khó hơn. Tình hình của cô bây giờ đúng là khó nói, cô là nhân viên của GLV lại là người thuyết trình trước cả hội nghị về nó, hơn nữa cô ở Tây Uyển có thể tự do đi lại mà không ai để ý. Tất cả những điều này có thể thấy cô là người bị tình nghi nhiều nhất, có giải thích kiểu gì cũng khó lòng khiến những mối nghi ngờ này vơi đi.
Lông mày Khánh An nhíu ngày càng sâu, cảm giác như có thể ép chết cả con ruồi :”Ý anh là tôi lấy trộm thiết kế của anh?”
Trần Hoàng Thiên nhướng mày :”Có lẽ nào lại không phải vậy?” Anh lấy điện thoại bấm bấm gì đó trên màn hình, sau đó anh đưa cho cô :”Cô còn gì chối cãi?”
Khánh An nhìn vào màn hình, trên đó đang phát một đoạn video, trong clip Khánh An đang ở trong thư phòng, cô đang tìm gì đó trên bàn làm việc của anh. Sau đó cô cầm một tập tài liệu đi ra ngoài, trên clip đó có hiển thị ngày tháng là hơn nửa tháng trước. Cô nhớ ra rồi, hôm đó bà nội còn ở Tây Uyển, là Lê Ngọc Vân nhờ cô lấy hộ tài liệu để mang tới công ty cho anh.
Chính là hôm đó!
Không sai! Chính xác là hôm đó!
Tại sao anh lại có đoạn video này? Là ai đã quay lại nó?
Lê Ngọc Vân.
Lẽ nào là cô ta!
Hôm đó cô ta nói không tiện vào thư phòng nhờ cô lấy giúp, chắc chắn đã quay lúc đó.
“Hôm đó là Lê Ngọc Vân nhờ tôi lấy để cô ấy mang đến công ty cho anh…”
“Im miệng!” Trần Hoàng Thiên đập mạnh tay xuống vô lăng, anh gần như mất hết kiên nhẫn :”Cô đừng có đổ lỗi cho Ngọc Vân, tôi chưa bao giờ bảo cô ấy lấy bản thiết kế này mang tới công ty.”
Nếu nói như vậy, là Lê Ngọc Vân cố tình hại cô. Nếu nói như vậy cô và GLV có quan hệ gì?
“Trần Hoàng Thiên, là Lê Ngọc Vân gửi đoạn video đó cho anh phải không?”
Chắc chắn là cô ta, không thể nào sai được.