Người đàn ông trong xe sau khi nghe cô trình bày thì nhướng mày nhìn cô như sinh vật lạ.
Đám người áo đen cũng vừa lúc đuổi tới nơi, vừa nhìn thấy Khánh An một tên trong số đó đã hét lên :”Cô ta kia rồi, mau bắt lấy cô ta!”
Khánh An cảm thấy không xong rồi, cô nhắm mắt vòng qua cửa xe bên kia kéo cửa trèo lên, sau khi đóng sập cửa lại cô chắp hai tay ánh mắt cầu xin :”Xin anh, hãy cứu tôi.”
Người đàn ông đó ra lệnh khóa cửa rồi nhìn cô cất giọng nhàn nhạt :”Tại sao tôi phải cứu cô?” Sau đó anh ta quét ánh mắt lạnh lùng nhìn cô từ trên xuống dưới đánh giá :”Cứu cô tôi được gì? Tôi và cô quen biết sao?”
Khánh An nhìn anh ta, ánh mắt sụp đổ, đám côn đồ đã đuổi tới gõ cửa xe ầm ầm mà xe vẫn không nhúc nhích. Nếu như cứ tiếp tục như vậy cô sẽ bị bọn chúng bắt lại mất, cô nhất định không để bọn chúng bắt trở về.
Khánh An nhắm mắt, cô nói một mạch :”Tôi là thiếu phu nhân Trần gia, cứu tôi nhà họ Trần nhất định sẽ cho anh rất nhiều tiền.”
Cô có thể nhìn ra anh ta là người làm ăn, thứ anh ta muốn nhất chính là tiền, cho nên nếu hắn cứu cô cô sẽ nhờ lão phu nhân giúp cô một chút.
“Ồ…” Người đó ồ lên một tiếng nhìn cô như vẻ mới khám phá ra một bí mật thú vị vậy :”Cô là thiếu phu nhân Trần gia? Dựa vào đâu mà tôi phải tin cô?” Anh ta hỏi lại.
Phải rồi, dựa vào đâu?
Cô không có gì để chứng minh thân phận cả, ngay cả Trần Hoàng Thiên còn không coi cô là vợ mình, dựa vào đâu cô nói mình là thiếu phu nhân Trần gia? Dựa vào đâu mà một người lạ như anh ta phải tin cô cơ chứ?
“Có thể cho tôi mượn điện thoại một chút không?” Cô dè dặt hỏi.
Bên ngoài mấy tên côn đồ bắt đầu dùng gậy đập vào kính xe, chúng liên tục chửi bới làm cô càng thêm hoảng sợ. Chỉ cần có điện thoại cô có thể tự chứng minh thân phận của mình.
Anh ta vẫn dùng ánh mắt dò xét nhìn cô, nhưng cũng rút điện thoại đưa cho cô :”Tôi cho cô 2 phút, nếu cô không chứng minh được cô là thiếu phu nhân nhà họ Trần, vậy thì cút khỏi xe tôi ngay lập tức.” Mấy chữ cuối anh ta gằn lên rõ ràng từng chữ.
Khánh An gật đầu, bấm một dãy số, từng tiếng tút tút chờ đợi vang lên làm cô càng thêm hồi hộp.
“Xin chào, đây là Tây Uyển, xin hỏi ai đó?” Tiếng của Thím Lưu vang lên trong ống nghe làm cô thêm mừng rỡ, thật may không phải là Lê Ngọc Vân hay người khác.
“Thím Lưu, là con.”
“Thiếu phu nhân, khuya rồi sao con chưa ngủ vậy? Điện thoại của con đâu rồi, mới đổi điện thoại sao?” Thím Lưu nhìn dãy số trên màn hình nghi hoặc hỏi :”Có phải xảy ra chuyện gì hay không?”
Khuya như vậy rồi mà, giờ này lẽ ra cô phải ngủ từ lâu mới đúng. Sao có thể còn thức gọi điện vào số máy bàn như vậy?
An Ninh vội nói :”Không có, không có… thím Lưu điện thoại con bị rơi hỏng rồi, con báo thím ngày mai con về. Thím ngủ sớm đi, con phải trả điện thoại cho người ta rồi.”
Nói xong cô vội vàng cúp máy trả lại điện thoại, người đàn ông kia ngồi nghe cuộc hội thoại vừa rồi, sắc mặt vẫn không hề thay đổi.
Anh cầm lấy điện thoại rồi lạnh lùng nhả ra hai chữ :”Lái xe.”
Từ Vĩnh nhận lệnh nhấn ga, chiếc xe phóng vù đi bỏ lại lũ côn đồ đang hung hăng chửi bới ở lại với khói và bụi xe.
Khánh An thở ra một hơi, định bụng quay sang cảm ơn một tiếng thì thấy Lý Hiếu đang chăm chú nhìn laptop ngón tay không ngừng gõ trên bàn phím liếc cũng không thèm liếc cô :”Không cần cảm ơn tôi đâu, coi như cô nợ tôi một ân tình, nhớ trả cho tôi là được.”
“Được, vậy tôi nợ anh một ân tình.” Cô đáp :”Anh có thể cho tôi biết tên anh không?”
Anh ta ngẩng đầu lên, anh mắt thâm thúy nhìn cô thật lâu :”Tôi tên Lý Hiếu.” Nói rồi anh ta lấy ra một tấm danh thiếp đưa cho cô :”Đây là danh thiếp của tôi.”
Khánh An đưa tay nhận lấy :”À… vậy cảm ơn anh hôm nay ra tay giúp tôi. Cảm ơn anh.”
Lý Hiếu gật đầu, tay vẫn tiếp tục lướt trên bàn phím, Khánh An nhàm chán nhìn ra bên ngoài cửa xe, do chạy mệt nên gục đầu ngủ mất lúc nào không hay. Lý Hiếu ngừng tay, liếc nhìn cô nhếch mép cười đầy ẩn ý, không ngờ hôm nay anh ta lại gặp được vợ của Trần Hoàng Thiên.
Nhắc tới ba chữ Trần Hoàng Thiên mắt Lý Hiếu bỗng trở nên lạnh lẽo, Trần Hoàng Thiên trò chơi này mới chỉ là bắt đầu mà thôi.
Lúc Khánh An tỉnh lại, xe đã chạy vào trung tâm thành phố S, cô vội bảo Từ Vĩnh dừng xe, sau khi cảm ơn Lý Hiếu thêm lần nữa, cô mở cửa bước xuống xe. Khánh An đi bộ trên vỉa hè, những người đi đường liên tục ngoái lại nhìn cô, cô nhìn lại bộ dạng thảm hại của mình thì dở khóc dở cười. Nhất định người ta sẽ nghĩ cô mới trốn từ trại tâm thần ra đây cho coi.
Cũng may chỗ này gần nhà của Mai Phương nên đoạn đường cô phải đi không dài, trong lúc chạy trốn ví tiền của cô đã rơi đâu mất nên cô không thể gọi xe. Nếu như quãng đường xa hơn chỉ sợ sẽ có người báo 115 đến hốt cô vào trại mất.
Nhà riêng của Vũ Mai Phương nằm trong một tòa chung cư hiện đại, cô ấy sau khi mua nhà đã chuyển ra ngoài ở riêng được mấy năm. Khánh An vào thang máy đi một mạch lên nhà của Mai Phương, cũng may đã khuya nên thang máy không có người nếu không ắt hẳn sẽ bị người ta gọi bảo vệ lôi ra ngoài mất. Khánh An bấm chuông cửa, bên trong nhà không có động tĩnh gì, giờ này có lẽ Mai Phương giờ này đã ngủ. Khánh An tiếp tục bấm chuông, cô phải bấm thật nhiều thì mới đánh thức được Mai Phương bởi vì một khi đã ngủ thì bạn của cô nhất định sẽ ngủ như heo.
…
Bên trong nhà, Vũ Mai Phương đang đánh cờ với Chu Công thì bị tiếng chuông cửa đánh ngược trở về. Cô bực bội lăn qua lộn lại trên giường nhưng tiếng chuông cửa vẫn vang lên dồn dập. Con mẹ nó, khuya vậy rồi kẻ nào còn bấm chuông cửa vậy chứ? Vũ Mai Phương lấy gối bịt chặt lỗ tai, cố thủ trên giường nhất định không chịu xuống. Cơ mà cuối cùng vẫn dơ cờ trắng đầu hàng cái người bấm chuông cửa kia, cô xuống giường đưa tay cào tóc. Cô vừa đi vừa lẩm bẩm :”Con mẹ nó, bà bắt được bố con thằng nào bấm chuông bà sẽ tế cả họ.”
Mai Phương vừa mở cửa vừa đánh một cái ngáp dài, cửa mở ra hai người bốn mắt nhìn nhau, Mai Phương ngây người nhìn sinh vật lạ đứng ngoài cửa.
Khánh An cũng đứng yên tại chỗ, chớp chớp mắt nhìn người đối diện :”Mai Phương thân mến, cho mình tá túc ở đây một đêm được không?”
Cô cố gắng trưng ra bộ mặt đáng yêu nhất có thể nhìn cô bạn thân nhất của mình.
Vũ Mai Phương vẫn còn ngái ngủ, đôi mắt nhập nhèm chớp chớp thốt lên :”Cô… là ai vậy?” Tại sao nửa đêm còn bấm chuông cửa nhà tôi?
Nhưng mà nửa câu sau chưa kịp nói ra đã bị Khánh An chặn họng :”Cậu không nhận ra mình sao?” An Ninh không thể tin được :” Mình là Khánh An đây.” Cũng phải thôi, trông cô thân tàn ma dại đến mức này cơ mà.
“Ôi cái đệch.” Vũ Mai Phương chửi thề một tiếng, lập tức tỉnh ngủ :”Mau vào nhà đi.”
Mai Phương lập tức lôi cô vào nhà, sau khi đóng cửa lại lập tức xoay người cô vài vòng nhìn từ trên xuống dưới, đôi lông mày thanh tú nhíu chặt :”Nửa đêm nửa hôm sao cậu lại ra nông nỗi này? Có phải là tại Trần Hoàng Thiên không? Cậu mau nói đi!”
Khánh An ngồi xuống sofa rót cho mình một cốc nước một hơi uống sạch, cô lại rót thêm một cốc nữa cô sắp chết khát rồi. Vũ Mai Phương vẫn đang đứng, nhìn Khánh An ung dung như vậy càng thêm sốt ruột. Lập tức giật phăng cốc nước của cô ngửa cổ uống cạn, sau đó cạch một tiếng đặt cốc xuống bàn :”Khánh An.”
“Hở?” Cô lơ đễnh hỏi lại một tiếng.
“Hở thì đậy vào.” Mai Phương ngồi xuống phía sofa đối diện :”Có phải do Trần Hoàng Thiên nên cậu mới tàn tạ như này hay không? Hửm? Trả lời tớ.”
Mai Phương mặt mày nghiêm trọng làm Khánh An phì cười, điều này làm Mai Phương thẹn quá hóa giận :”Cậu còn cười à? Cười thì cửa ở kia, không tiễn.”
Cô cố gắng nén cười :”Ha ha, được rồi, không cười nữa.” Cô chép miệng hắng giọng, cố gắng làm ra vẻ mặt nghiêm túc nhất có thể :”Không phải anh ấy, mình đến chùa Giác Tâm làm lễ cầu siêu, nhưng có người gửi cho mình cái này.” Vừa nói cô vừa đưa mảnh giấy cho Mai Phương xem thử :”Sau đó mình đi ra sau núi thì bị bắt cóc.”
Hai chữ “bắt cóc” đập vào tai làm Mai Phương đứng bật dậy như lò xo :”Bắt cóc? Chúng bắt cậu sao?”
“Ừ.” Cô gật đầu.
“Sau đó thì sao?” Con mẹ nó chẳng phải là một câu chuyện gợi trí tò mò hay sao?
Khánh An ngồi trên sofa thao thao bất tuyệt kể lại toàn bộ quá trình từ lúc gặp người đàn ông sau núi kia cho tới khi đi về được đến trung tâm thành phố S.
Vũ Mai Phương ngồi nghe cô kể ánh mắt mơ màng như nghe chuyện cổ tích, hồi lâu say khi ngẫm nghĩ xâu chuỗi câu chuyện lại mới ngộ ra một chân lí để đời :”Nói như vậy hẳn là có người âm mưu hãm hại cậu và gia đình cậu.”
…
Phía bên kia Trần Hoàng Thiên một đường tới Giác Tâm Tự, khi tới nơi trời đã khuya. Vì là chốn cửa Phật nên anh không dám làm điều gì kinh động tới chốn linh thiêng. Vô Ưu đại sư khi nghe tin anh tới lập tức cho người ra cửa đón anh. Chùa Giác Tâm này được khang trang như bây giờ vốn là nhờ nhà họ Trần công đức, cho nên khi biết anh là người thừa kế nhà họ Trần đã ngay lập tức mở cửa tiếp khách dù đêm đã khuya.
Vô Ưu ngồi ở đình hóng gió bên hồ sen, khi anh bước vào bèn ra đâu ý bảo ngồi xuống. Trần Hoàng Thiên hiểu ý gật đầu :”Đêm đã khuya, mạo muội làm phiền bổn Tự và đại sư, nhưng thật sự có việc gấp mong đại sư lượng thứ.”
Vô Ưu đại sư thở dài nói :”Thí chủ đến đây giờ này hẳn là có việc gấp quan trọng. Không biết là đã xảy ra chuyện gì?”
Trần Hoàng Thiên đưa cho Vô Ưu một tấm hình của Khánh An hỏi thăm tin tức của cô nhưng Vô Ưu nói lúc chập tối có người thấy cô đi ra sau núi đến giờ vẫn chưa trở lại. Lòng anh ngày càng bồn chồn bất an, anh linh tính có chuyện gì đó chẳng lành bèn cáo từ Vô Ưu đại sư chuẩn bị vòng ra phía sau núi tìm cô.
Trước khi anh đi Vô Ưu đại sư nhìn và nói với anh rằng :”Thí chủ, ta tặng cậu một câu, có những thứ nhìn thấy chưa chắc đã là thật. Nếu đã để ý thì hãy trân trọng, nếu như một ngày nào đó khi đã mất đi có hối hận cũng không còn kịp nữa. A Di Đà Phật.”
Nói xong ông quay đầu đi thẳng bỏ lại anh đứng đó ngẩn ngơ.