Thím Lưu đáp vội một tiếng rồi chạy xuống lầu gọi điện thoại báo cho bác sĩ Duy. Khang Duy cũng coi như bác sĩ riêng của Tây Uyển và toàn bộ nhà họ Trần. Hai người bọn họ và anh thân thiết như vậy đương nhiên người anh tin tưởng nhất để giao cho việc chăm sóc sức khỏe cho gia đình mình chính là anh ta.
Thím Lưu nhanh chóng ấn số, điện thoại nhanh chóng được kết nối nhưng trả lời bà lại là một giọng nữ.
“Alo, cho hỏi bác sĩ Duy có đó không?”
Thím Lưu hoài nghi có phải mình bấm nhầm số hay không.
“A, xin chào, bác sĩ Duy hiện tại đang có hội thảo quan trọng không thể nghe điện thoại. Dì tìm bác sĩ có việc gấp không ạ?”
“Vậy cho hỏi hội thảo bao lâu nữa mới kết thúc, tôi là quản gia của Tây Uyển thuộc Trần gia, thiếu phu nhân nhà chúng tôi bị bệnh rồi, có thể báo bác sĩ đến đây một chuyến không?”
Cô gái bên kia có vẻ khó xử, ngập ngừng nói :”Cái này tôi không trả lời được, đợi lát nữa hội thảo giải lao giữa giờ tôi báo lại với anh ấy xem sao.”
Thím Lưu thở dài, cảm ơn một câu rồi cúp điện thoại. Bà nhanh chóng chạy lên phòng cô báo tin cho anh. Trần Hoàng Thiên nghe xong thì nhíu chặt mày. Anh lập tức rút điện thoại ra gọi vào số máy cá nhân của Khang Duy, trả lời anh là một giọng nữ máy móc lạnh lùng :”Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau…”
Anh siết chặt điện thoại, mẹ kiếp đến lúc cần lại tắt máy. Anh đưa tay lên trán Khánh An lần nữa, trán cô vẫn nóng đến dọa người.
Anh mở danh bạ lần nữa tìm số máy làm việc của Khang Duy gọi thêm một lần nữa, trả lời anh lần này vẫn là một giọng nữ nhưng không phải là giọng thu sẵn như lúc nãy nữa. Đối phương mới nói được hai chữ “xin chào” đã bị anh ngắt lời :”Tôi là Trần Hoàng Thiên, chuyển máy cho Khang Duy lập tức cho tôi!”
Phía bên kia, cô gái trẻ bị ba chữ Trần Hoàng Thiên này dọa sợ, ở cái thành phố S này nhắc tới cái tên Trần Hoàng Thiên có ai mà không biết? Bác sĩ Khang Duy đưa cho cô điện thoại này chỉ dặn là bất cứ ai gọi tới thì nói anh đang dự hội thảo, không thể làm phiền, ai mà ngờ được người gọi tới lần này lại là thiếu gia của tập đoàn Phong Vũ cơ chứ.
“Chuyện… chuyện này…”
Nếu đây là điện thoại của cô khi được anh gọi điện, chắc hẳn cô sẽ cười suốt cả ngày, cơ mà đời không như mơ người anh tìm là bác sĩ Khang Duy mà bác sĩ giờ này đang có hội thảo chuyên ngành cấp cao cùng các bác sĩ hàng đầu khác không thể làm phiền. Bây giờ cô thông báo không được mà không thông báo cho bác sĩ Khang Duy cũng không xong, việc chọc phải một trong hai tổ kiến lửa kia đều không thể tránh khỏi.
Chưa biết phải trả lời thế nào đầu dây bên kia đã cúp máy, cô gái trẻ vò đầu bứt tóc không biết phải làm thế nào bây giờ cả.
Ngay lúc cô gái ấy đứng đắn đo xem nên làm thế nào thì thấy Mai Phương cầm hồ sơ bệnh án đi qua, cô gái nhỏ hai mắt sáng lên như tìm thấy được sự sống vội vàng ra níu lấy tay cô lại dè dặt hỏi :”Bác sĩ Phương, bây giờ cô có rảnh không?”
Vũ Mai Phương nghi hoặc nhìn Tú Lan, có phát hiện có mùi âm mưu đâu đó quanh đây bèn hỏi :”Có việc gì vậy?”
Tú Lan nhăn mặt :”Bác sĩ Phương, giúp tôi một việc được không? Nếu được tôi mời cô một bữa, thế nào?”
Giúp một việc mời một bữa? Vũ Mai Phương nghi ngờ dùng ánh mắt như tia X quang quét lên người Tú Lan dò xét cả nửa ngày. Bữa cơm này chắc chắn không dễ ăn!
Tú Lan thấy Mai Phương cứ nhìn mình bằng ánh mắt như móc câu muốn móc tất cả ý nghĩ của mình ra thì rụt cổ, nuốt nước bọt khan một cái “Thần linh ơi, cầu xin người đừng để bác sĩ Phương nhìn ra cái gì… cầu xin người…”.
Tú Lan mở to đôi mắt ủy khuất cùng chờ mong.
Cuối cùng Mai Phương bất lực hỏi :”Giúp chuyện gì?”
Chỉ chờ có câu đó, Tú Lan cười như hoa nói 1 tràng :”Bác sĩ Phương phiền cô báo cho bác sĩ Duy giùm tôi, tổng giám đốc của Thiên Vũ tìm anh ấy nghe nói là thiếu phu nhân bị bệnh rồi, vậy nha, báo giúp tôi nha, trưa nay tôi mời cô ăn cơm…”
Vũ Mai Phương chưa kịp phản ứng thì Tú Lan đã biến mất ở cuối hành lang :”Này… tôi đã đồng ý đâu…”
Vũ Mai Phương gọi với theo nhưng vô dụng, cô đành hậm hực đi về phía phòng họp của bệnh viện, vừa đi vừa lẩm bẩm… “Ơ cơ mà Tú Lan hình như mới nói là thiếu phu nhân của Phong Vũ bị bệnh rồi…”
Tập đoàn Phong Vũ? Con mẹ nó chứ, Khánh An bị bệnh?
Vũ Mai Phương sau khi phát hiện ra Khánh An bị bệnh, ngay cả báo cũng không báo cho Khang Duy mà lập tức ném hồ sơ bệnh án lại quầy lễ tân rồi trực tiếp lao ra ngoài. Trên đường cô nhắn cho Khang Duy một tin nhắn rồi ném điện thoại một bên, Khánh An đổ bệnh rồi không biết có nghiêm trọng không, cô ấy mới sảy thai không lâu, cơ thể lại kém như vậy hi vọng không có gì nghiêm trọng.
…
Bên kia sau khi Trần Hoàng Thiên không thể gọi điện được cho Khang Duy đâm ra có chút sốt ruột, anh đặt tay lên trán Khánh An một lần nữa, trán cô vẫn nóng hầm hập. Khánh An mê man liên tục nói “lạnh” trong cơn mê sảng làm anh càng thêm luống cuống. Anh ôm cô trở về phòng ngủ chính nằm cho thoải mái, thím Lưu ôm thêm một cái chăn dày vào phòng đắp cho cô, xong đâu đấy bà lại đi chuẩn khăn và nước ấm để chườm.
Trần Hoàng Thiên đứng giữa phòng đi qua đi lại, thấy thím Lưu bê chậu nước đi vào thì đi tới mép giường ngồi xuống.
“Thím đi nấu cho cô ấy chút canh gừng hoặc trà gừng đi. Hình như cô ta bị cảm lạnh rồi.”
Thím Lưu ngơ ngác lắp bắp :”Thiếu gia, nhưng mà…”
Chưa kịp nói gì tiếp theo thì đã bị anh ngắt lời :” Thím đi nấu đi, chỗ này để tôi.” Anh ngẩng đầu thấy thím Lưu cứ nhìn anh bằng ánh mắt nghi ngờ, trên mặt viết to bốn chữ “không thể tin được” thì che miệng ho khan một tiếng :”Khụ… thím xuống bếp nấu thêm chút cháo nữa, lát cô ấy tỉnh lại còn ăn.”
Thím Lưu tần ngần mãi cuối cùng vẫn đáp một tiếng rồi đi xuống nấu canh gừng và cháo cho cô. Trong phòng còn lại một mình Trần Hoàng Thiên, anh cởi măng séc xắn tay áo lên, vò khăn vắt sạch nước rồi đắp lên trán cho cô. Sau đó lại lấy thêm một cái khăn nữa nhúng nước vắt khô lau mặt lau tay cho cô. Tay anh nhẹ nhàng lau lên gương mặt xinh đẹp của cô, nhìn ở khoảng cách gần như này anh chợt nhận ra gương mặt cô thanh thoát xinh đẹp như tiên nữ giáng trần. Lúc này hai mắt cô nhắm nghiền như tiểu tiên nữ đang ngủ say, cô làn da trắng nõn như sữa bò, đôi lông mi dài cong vút rũ xuống hai bên cánh mũi, đôi môi anh đào căng mọng. Trần Hoàng Thiên thấy họng khô lưỡi khô, yết hầu lên xuống liên tục, đột nhiên anh rất muốn được hôn lên đó. Anh giật mình rụt tay lại, ánh mắt lảng đi chỗ khác, anh bị gì thế này?
Tại sao anh lại có suy nghĩ muốn hôn cô, thậm chí bảo bối của anh cũng phản chủ luôn rồi?
“Mẹ kiếp!”
Anh chửi thề một tiếng, bực bội. Anh điên mất rồi, chẳng hiểu sao lại muốn cô, vừa rồi khi cúi người chườm khăn cho cô, mùi hương thiếu nữ thanh thuần xông vào cánh mũi làm anh mê mẩn. Trần Hoàng Thiên ném cái khăn lên bàn rồi đi thẳng ra ngoài, anh vào thư phòng rút bao thuốc châm một điếu, khói thuốc nhanh chóng chiếm cứ khắp thư phòng.
Lúc Mai Phương đến Tây Uyển đã là 30 phút sau, khi cô tấp xe vào lề đường rồi lao thẳng vào Tây Uyển. Thím Lưu biết cô là bạn thân của Khánh An và cũng là một bác sĩ nên mở cửa rồi chạy ra đón cô.
“Bác sĩ Phương, cô đến rồi. Mau… mau khám cho thiếu phu nhân nhà chúng tôi…” Thím Lưu vừa đưa dép cho cô vừa nói.
Vũ Mai Phương thấy thím Lưu có vẻ luống cuống đâm ra cũng hoảng theo :”Thím Lưu, Khánh An cô ấy sao vậy?” Hôm qua vẫn còn khỏe mạnh vậy mà…
“Thiếu phu nhân bị sốt, tôi gọi thế nào cũng không tỉnh, cô ấy vậy mà cứ kêu lạnh…”
Vũ Mai Phương thở phào nhẹ nhõm, hóa ra Khánh An chỉ bị cảm lạnh, hẳn không có gì đáng ngại chẳng qua là sốt cao chút thôi. Cô theo thím Lưu lên lầu, Trần Hoàng Thiên ở trong thư phòng tưởng là Khang Duy tới nên mở cửa đi ra ngoài, ai dè người tới lại là Vũ Mai Phương chứ không phải là tên Khang Duy chết tiệt kia.
Nhìn thấy Vũ Mai Phương mày kiếm của anh nhíu chặt :”Tại sao lại là cô? Khang Duy đâu?”
Vũ Mai Phương nhìn thấy anh trong ánh mắt lộ ra vẻ chán ghét, thẳng lưng ưỡn ngực hất hàm :”Tại sao không thể là tôi? Giáo sư Duy hôm nay còn có hội thảo, tôi cũng là bác sĩ tại sao không thể là tôi?”
Nói xong cô quay người bước đi, hận không thể đạp cho Trần Hoàng Thiên kia một phát.
Trần Hoàng Thiên bước vào thư phòng lấy văn kiện rồi đi thẳng tới công ty, trong lòng có chút bực bội không rõ nguyên nhân. Trong phòng họp Vip của Phong Vũ, Trần Hoàng Thiên ngồi ở vị trí chủ tọa, phía bên kia đại diện công ty đối tác đang diễn thuyết hùng hồn nhưng lại chẳng lọt được vào tai anh chút gì, trong đầu anh lúc này chỉ còn lại gương mặt xinh đẹp của Khánh An đang ngủ say, đôi môi đỏ mọng hơi hé mở… Con mẹ nó, anh bị làm sao thế này!
…
Vũ Mai Phương sau khi vào phòng ngủ chính thấy Khánh An nằm mê man trên giường, cô mở hộp y tế lấy nhiệt kế điện tử ra đo. Cô nhíu chặt mày, 39 độ 2. Mắt thấy cái khăn trên trán Khánh An cùng chậu nước bên cạnh, chắc hẳn là cô đã được chườm hạ nhiệt rồi. Vũ Mai Phương cất nhiệt kế đi bèn lấy ra một chai nước truyền cho cô.
Thím Lưu đứng bên cạnh thấy Vũ Mai Phương truyền dịch cho cô thì có vẻ lo lắng hỏi :”Bác sĩ Phương, bệnh thiếu phu nhân như thế nào rồi?”
Mai Phương sau khi cất hết dụng cụ y tế thì quay sang đưa cho thím Lưu một đơn thuốc dặn dò :”Thím đừng lo lắng, cô ấy không có gì đáng ngại chỉ là cảm lạnh thông thường thôi. Đơn thuốc này thím cầm lấy mua cho cô ấy, nếu buổi tối cô ấy còn sốt thì cho cô ấy uống một gói giùm con. Bây giờ con phải về bệnh viện rồi.”