Cho Anh Quá Khứ Của Em

Chương 73




Bên trong phòng riêng của Dạ Sắc, Lăng Tiêu đang chào hỏi với Cố Diễn vừa mới bước vào cửa: “Mau đến đây, mình và A Thần đang chờ cậu đến uống rượu đấy."

Cố Diễn mặt lạnh đi tới, cầm một chai Whisky đổ vào trong miệng, không nói một câu nào cho đến khi ném chai không tới trước mặt Lệ Dĩ Thần.

"Không phải là cậu đang quen với ngôi sao lớn nào đó sao, tại sao còn muốn trêu chọc Diệp Cẩn, nếu như không bỏ được thì tại sao lúc trước còn bỏ rơi người ta."

Lệ Dĩ Thần bỏ chai rượu mà Cố Diễn quăng tới trước mặt mình xuống mặt đất, nghiêm túc nói với Cố Diễn: “Chuyện của mình và Diệp Cẩn không liên quan đến cậu, mình cũng không cần phải giải thích với cậu cái gì cả."

Lệ Dĩ Thần lạnh lùng khiến Cố Diễn nổi trận lôi đình: “Lệ Dĩ Thần, con mẹ nó, cậu muốn ăn đòn hả?"

"Mình nhắc lại chuyện của mình và Diệp Cẩn không liên quan tới cậu, cậu đừng có xen vào."

Đột nhiên Cố Diễn cầm rượu đi tới, nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Lệ Dĩ Thần liền nổi giận: “Mình cứ thích xen vào thì sao, Lệ Dĩ Thần, con mẹ nó, cậu chính là một tên khốn kiếp."

Nói xong, chợt tiến lên cho Lệ Dĩ Thần một đấm, lông mày của Lệ Dĩ Thần nhếch lên, trong lúc Cố Diễn và Lăng Tiêu đều không phản ứng kịp thì đột nhiên phản công lại, đấm một cái vào mặt Cố Diễn.

Lăng Tiêu trợn tròn mắt một hồi lâu, sau khi lấy lại tinh thần thì lập tức tiến lên ngăn cản: “Hai người đang làm cái quái gì vậy, dừng lại cho mình."

Cố Diễn hung tợn nhìn Lệ Dĩ Thần, phun máu trong miệng ra: “Lúc trước là cậu khuyên mình nên nghiêm túc đối mặt cảm tình của chính mình, nhưng cậu lại con mẹ nó tới chia rẽ, Lệ Dĩ Thần, đồ khốn kiếp." Sau đó lại lao vào đánh Lệ Dĩ Thần.

Lệ Dĩ Thần không có tránh né, cố ý nhận quả đấm của Cố Diễn, nhưng ngay sau đó lại trả trở về: “Chỉ có thể trách cậu gửi gắm tình cảm nhầm người, A Diễn, mình khuyên cậu tốt nhất là nên chết phần tâm tư này đi, cậu không có cơ hội đâu."

Lăng Tiêu quả thật bị hai người bạn tốt làm cho tức điên: “Các cậu dừng tay cho mình."

"Rầm rầm...... Choang...... Rắc rắc......" Bàn trà trang trí trong phòng bị hai người đập sạch hết.

Lăng Tiêu tiến lên kéo Lệ Dĩ Thần thì bị Cố Diễn cho một đấm, đi kéo Cố Diễn thì thiếu chút nữa bị Lệ Dĩ Thần đánh sụp xương sống mũi, Lăng Tiêu tức giận, nghiêng người ngồi vào ghế sa lon, mặc cho hai người kia nổi điên.

"Đánh đi, đánh đi, đánh chết một người thì cũng chỉ thiếu đi một người thôi."

Kết quả là Lăng Tiêu hết lôi kéo, thì hai người vốn đang đánh nhau đột nhiên ngừng lại, Lăng Tiêu bất đắc dĩ lắc đầu, đưa ba bình rượu còn sót lại, chưa bị nát bấy cho mỗi người một bình: “Nghỉ một lát, bổ sung thể lực rồi lát nữa lại đánh tiếp."

Lệ Dĩ Thần hừ một tiếng: “Muốn đánh thì cậu tự đánh đi."

Cố Diễn cũng cầm bình rượu, liếc Lăng Tiêu trắng mắt: “Cậu là tên khốn kiếp thích xem náo nhiệt."

Lăng Tiêu cam chịu uất ức: “Hai cậu là đồ khốn kiếp, nhìn kĩ vết thương trên mặt ông đây này, không ngờ ông đây lại chịu vài đấm uổng công, được lắm, được, được, chỉ trách ông đây hay xen vào việc của người khác thôi."

Rốt cuộc ba người cũng lắng xuống, Lăng Tiêu và Lệ Dĩ Thần ngồi ở hai bên của ghế sa lon, Cố Diễn ngồi dưới đất, ba người cùng giơ chai rượu lên uống cạn sạch.

Lệ Dĩ Thần vươn tay ra, Cố Diễn mượn lực của anh từ dưới đất đứng lên, thật lâu sau mới thở dài một tiếng.

"Cậu nói không sai A Thần, trong tình cảm của Diệp Cẩn, cho dù mình có ra roi thúc ngựa thì cũng không theo kịp địa vị của cậu trong lòng cô ấy, nhưng Diệp Cẩn là cô gái đầu tiên mình thích, nếu nói không ghen tỵ với cậu là giả, mình chưa bao giờ nghĩ tới  trên thế giới này lại có một cô gái mà Cố Diễn mình không chiếm được, nhưng cô ấy không yêu mình, nếu như trong lòng cô ấy dành cho mình một ví trí rất nhỏ thôi thì mình sẽ không buông tay như vậy, nhưng mà bây giờ......"

Cố Diễn cười khổ một tiếng: “A Tiêu đã khuyên mình từ rất sớm, từ đầu đến cuối cô ấy đều không thuộc về mình nhưng mà mình nhưng vẫn không muốn từ bỏ ý định, muốn chờ đợi thêm một chút, nhưng bây giờ...... Thật sự nên buông tay rồi."

Lệ Dĩ Thần cũng đứng lên, ý vị sâu xa nhìn Cố Diễn, sau đó vỗ bờ vai của anh: “Thật xin lỗi A Diễn, cái gì mình cũng có thể nhường cho cậu, nhưng chỉ có cô ấy là không được."

Cố Diễn thở dài nặng nề, sau đó đột nhiên cười lên: “Mặc dù buông tay là việc khó khăn nhưng đột nhiên lại có cảm giác thư thái, biết không A Thần, có lẽ mình nên buông tay, không riêng bởi vì cậu ở trong lòng Diệp Cẩn không thể lay động mà hơn nữa là vì cậu là anh em của mình."