Cho dù cô cảm thấy mình không thể tiếp tục cầm cự được nữa, nhưng một giây sau, cô vẫn đang cầm cự. Suy nghĩ, cơ thể, ký ức, sự gặm nhấm của từng nỗi đau nhỏ bé lại rõ ràng đến vậy.
.
Ánh sáng từ chiếc đèn bàn chiếu thẳng vào mặt Cát Niên, độ sáng chói khiến cô không mở nổi mắt ra. Sau khi cô nói ra địa chỉ của nhà nghỉ Ngọt Ngào và dung mạo của ông chủ nhà nghỉ có duyên một lần gặp mặt, một vài cảnh sát, bao gồm cả cảnh sát Hoàng tụm lại một góc thảo luận. Cô không nghe thấy gì, cũng chẳng có sức mà nghe, toàn thân gần như không vững nữa. Cô nghĩ chi bằng giờ mình chết đi, chi bằng mình phát điên, cũng là một cách giải thoát, ít ra thì cũng ngất đi. Nhưng không được, cho dù cô cảm thấy mình không thể tiếp tục cầm cự được nữa, nhưng một giây sau, cô vẫn đang cầm cự. Suy nghĩ, cơ thể, ký ức, sự gặm nhấm của từng nỗi đau nhỏ bé lại rõ ràng đến vậy.
Cô cảm thấy có người tiến lại bên cạnh, hơi chỉnh lại góc độ của cái đèn, rồi một loạt âm thanh hỗn độn, có người đi ra, có người ở lại.
Rất lâu đôi mắt đau nhức của Cát Niên mới thích nghi được với ánh sáng, trong phòng không còn người mặc đồng phục cảnh sát nữa, thay vào đó là một người phụ nữ lặng lẽ ngồi cạnh cô.
Đó là cô Thái.
“Mệt rồi phải không. Ăn chút đồ đi, uống ngụm nước cũng được.”
Lúc này Cát Niên mới nhận ra bên cạnh tay mình có một miếng bánh ngọt và một hộp sữa. Cô gần như một hơi uống hết hộp sữa. Khi ngấu nghiến ăn miếng bánh, suýt nữa thì cô nôn ra, nhưng khi thức ăn dần trôi xuống cổ họng, cảm giác của sự sống dần dần quay trở lại.
Cô vì thế mà cảm thấy buồn thê lương, thì ra nỗi tuyệt vọng và bi thương tột cùng cũng không thể ngăn được cảm giác của cơn đói.
Cô đang đói, ai để cô sống.
“Cát Niên, cô gọi cháu là Cát Niên được chứ?” Giọng cô Thái vô cùng dịu dàng, đây là người phụ nữ cứng rắn mạnh mẽ mà cả Viện biết đến sao?
Cát Niên không trả lời, gọi thế nào cô cũng không quan tâm.
“Họ ra ngoài hết rồi. Cô muốn nói chuyện riêng với cháu. Không phải với tư cách làm nhiệm vụ mà là với tư cách một người lớn, cháu đồng ý không?”
Cát Niên nuốt miếng cuối cùng, gương mặt đỏ gay và bắt đầu ho sặc sụa. Cô Thái vuốt lưng cho Cát Niên.
“Cát Niên, Hàn Thuật đã nói cho cô chuyện giữa cháu và nó. Thằng nhóc Hàn Thuật hư đốn ấy, từ nhỏ chưa biết khổ là gì, bị chúng ta chiều hư rồi. Cô cũng là phụ nữ, nó làm chuyện đó với cháu, cô nghe cũng giận lắm. Tuy nhiên, tình cảm của Hàn Thuật với cháu là thật. Cô chứng kiến nó lớn lên, nó luôn là đứa trẻ ngoan, dù thỉnh thoảng có phạm lỗi thì cũng do không trải chuyện đời, tuyệt đối không phải đùa giỡn với tình cảm của ngưòi khác. Nó quen chuyện gì cũng theo ý mình rồi, cô chưa bao giờ thấy nó lo lắng cho người nào như vậy...”
“Công tố viên Thái, có gì cô cứ nói thẳng ra, những... những lời vừa rồi không cần nói nữa.”
“Cháu biết cô? Khi cháu rời khỏi Viện còn rất nhỏ, lớn lên thật xinh đẹp, cô nhận không ra đó. Cô và bố cháu từng là đồng nghiệp, cháu có thể gọi cô là cô Thái. Cô muốn nói chuyện đã xảy ra rồi, tuy không theo ý nhưng cũng phải có cách giải quyết, đặc biệt là khi giờ cháu phải đối mặt với chuyện này... Hàn Thuật nhất quyết muốn làm chứng cho cháu, cô vừa nhìn bản ghi chép, cháu vẫn chưa nói chuyện tối qua ở cùng nó. Cô rất cảm kích cháu về điều này. Cô cũng biết cô gái tự trọng như cháu nếu bị lộ chuyện đó thì rất đau khổ. Hơn nữa, bố mẹ cháu đều là người nghiêm chỉnh, đứng đắn, nếu họ biết chuyện này thì sẽ nghĩ thế nào?”
Công tố viên Thái nhắc đến bố mẹ, trong lòng Cát Niên có cảm giác khó tả. Cô Thái ngồi xuống trước mặt Cát Niên, sắc mặt hiền hòa, giọng nói dịu dàng nhỏ nhẹ, thật giống một người mẹ, nhưng tiếc là mẹ Cát Niên không phải như vậy. Người ngồi đối diện cô là bề trên thân thiết của người khác. Cát Niên vạn lần không muốn bố mẹ phải xấu hổ. Cô biết bố mẹ rất giữ thể diện, sợ nhất là người đời chỉ trỏ sau lưng. Cô lại dính dáng vào cái họa này, không thể làm con gái ngoan của họ nữa. Thế nhưng vài giờ trước cảnh sát đã liên hệ với người nhà của cô, mãi đến giờ mà họ vẫn chưa xuất hiện.
Dù là đến để tát cô một cái cũng được, nhưng không có, không có ai đến cả.
“Cát Niên, cô nghĩ cháu cũng như cô hy vọng thoát ra khỏi khó khăn này với cái giá phải trả thấp nhất có thể. Hàn Thuật ra làm chứng không phải ý kiến hay, dù là cho cháu hay cho nó. Cô sẽ nhanh chóng liên hệ với ông chủ nhà nghỉ mà cháu nhắc đến. Cô quen rất nhiều người, về mặt này cháu có thể yên tâm. Cô biết cháu trong sạch, cô sẽ cố gắng hết sức tìm cách gỡ tội cho cháu.”
Cát Niên không nói gì. Cô Thái lấy từ trong túi ra quần áo nữ, đồ lót, giày và tất đủ cả.
“Nhìn cháu cũng đủ thảm rồi, ăn mặc thế kia sao thoải mái được? Chuyện này không thể giải quyết một sớm một chiều được. Cô nói với họ rồi, để cháu thay quần áo, nghỉ ngơi, dù gì cháu cũng là con gái, không phải sắt thép. Họ sẽ lấy một vài thứ để làm xét nghiệm... đi đi, Cát Niên, đừng tự làm khó mình. Nơi thay đồ là phòng tắm tạm thời của cảnh sát nữ, tiện thể tắm rửa một chút...” Công tố viên Thái nói nhẹ nhàng và đặt quần áo vào tay Cát Niên.
Cát Niên khẽ nhếch mép: “Cô sợ cháu kiện cậu ta?”
Cát Niên nói quá nhỏ, cô Thái ban đầu không nghe rõ.
“Gì cơ?”
“Cô nói nhiều như vậy, bảo cháu thay quần áo, chẳng qua là sợ cháu kiện Hàn Thuật cưỡng hiếp đúng không?”
Hàn Thuật rất hạnh phúc, toàn có người chạy tới chạy lui vì cậu. Có những thứ có người có, có người không. Có người ăn không hết, có kẻ lần không ra. Nếu nhất định phải có lời giải thích thì đó là số phận.
“Cháu muốn kiện nó sao?” Dù sao cũng đã gặp nhiều sóng gió, công tố viên Thái dù rất kinh ngạc nhưng vẫn bình tĩnh hỏi.
Cát Niên nói rõ ràng từng từ: “Cháu không nên kiện cậu ta sao?”
Cô Thái trầm ngâm hồi lâu rồi cười: “Cháu là cô gái thông minh, không uổng công Hàn Thuật thích cháu. Nếu đã thế, Cát Niên, cô cũng nói thẳng, có rất nhiều điều còn không rõ ràng trong luật liên quan đến tội phạm tình dục. Dù cháu có muốn tố cáo thì lấy gì làm chứng cứ? Cháu bảo cháu quan hệ với Hàn Thuật trong hoàn cảnh không tự nguyện, nhưng ngoài cháu ra thì ai biết? Trên người cháu có bị thương không? Còn về rượu, tinh thần không tỉnh táo, thế có phải cháu tự nguyện uống rượu không? Cháu lên xe với Hàn Thuật, vào nhà nghỉ, có giãy giụa không? Khi quan hệ cháu có tỉnh dậy không, có phản kháng không? Hàn Thuật có thể hiểu là cháu tình nguyện không? Nếu không phải, cháu chứng minh đi!”
“Công tố viên Thái, cô đang nói với cháu là pháp luật cũng không giúp nổi cháu sao?” Cát Niên khẽ cười.
“Cháu à, pháp luật là chuẩn mực, nhưng nó không phải thượng đế. Cháu kiện không thắng được đâu. Cháu cũng rõ về hoàn cảnh gia đình Hàn Thuật. Kết thúc như thế ngoài việc khiến cháu thân bại danh liệt, khiến bố mẹ không chịu nổi, khiến cháu gợi lại nỗi đau ra thì chẳng có điều gì tốt cả. Nể Hàn Thuật đã hối hận, nể tình nó đối với cháu thật lòng, Cát Niên, hãy tha cho nó, cũng là tha cho chính mình!”
Ánh mắt Cát Niên nhìn cô Thái trống rỗng, họ nhìn nhau nhưng cô Thái cảm giác như Cát Niên nhìn xuyên qua mình, hướng về một thế giới khác.
Một hồi lâu, Cát Niên không đẩy chỗ quần áo trong tay ra. Cô Thái thở phào, cô biết mình đã thuyết phục được cô bé.
“Cháu uống say, sợ bố mẹ mắng không dám về nhà, miễn cưỡng lên taxi vào nhà nghỉ, gần bảy giờ mới rời khỏi đó. Vì lo cho Vu Vũ, cháu tìm đến cửa hàng của Lâm Hằng Quý, gọi điện thoại cứu ông ta rồi tìm thấy Vu Vũ ở nghĩa trang liệt sĩ. Cháu khuyên cậu ta tự thú nhưng cậu ấy không nghe và hai người cãi nhau. Hàn Thuật chơi ở quán điện tử cả đêm ra ngoại ô hít thở không khí, nhìn thấy bạn cùng học, lo cháu xảy ra chuyện nên lên nghĩa trang theo cháu, phát hiện ra Vu Vũ chạy trốn nên tiến đến ngăn cản. Vu Vũ phát bệnh, trượt chân ngã xuống cầu thang, đây chính là toàn bộ sự thật.”
Có lẽ số mệnh đã sắp đặt, hôm sự việc xảy ra ông chủ nhà nghỉ không biết đã đi đâu. Nghe nói ông ta vốn là người ham mê cờ bạc. Khi cơn nghiện cờ bạc phát tác sẽ đến một tụ điểm nào đó, một khi chơi là phải mười ngày, chưa thua đến xu cuối cùng thì chưa về.
Trước khi tìm thấy nhân chứng quan trọng nhất của vụ án, do Vu Vũ đã chết, là nghi phạm duy nhất của vụ cướp của Lâm Hằng Quý sáng sớm ngày 14 tháng 8, Cát Niên bị công an ra lệnh bắt với tội danh liên quan đến vụ cướp. Thông qua điều tra đối chiếu, dấu vân tay, dấu chân và chiếc tất dính máu Lâm Hằng Quý của Cát Niên đều khớp với những chứng cứ thu thập được ở hiện trường. Thêm nữa, trong trình tự phân biệt nghi can, người nông dân kia đã dễ dàng nhận ra dáng từ sau lưng của Cát Niên, còn cả lời khẳng định của Lâm Hằng Quý, tình hình của Cát Niên không được lạc quan. Cùng lúc đó, công tố viên Thái luôn điều động hết nhân lực trợ giúp cảnh sát tìm kiếm ông chủ nhà nghỉ. Ngoài Hàn Thuật và Cát Niên ra, không ai biết tại sao cô lại tận tâm với nghi can không quen thân này đến vậy.
Trong thời gian tạm giam, Hàn Thuật nhiều lần muốn thăm Cát Niên nhưng đều không được. Cậu liên tiếp gửi đồ vào, nào là quần áo, đồ dùng hằng ngày, sách báo, thư từ... cái nào cũng bị trả lại trong tình trạng chưa hề được động vào, chỉ trừ tấm ảnh Phương Chí Hòa chụp khi trao giải cầu lông, trong ảnh có Hàn Thuật, Cát Niên, Vu Vũ và Trần Khiết Khiết.
Hàn Thuật nghe nói Trần Khiết Khiết lại bỏ nhà ra đi, chưa kịp rời khỏi thành phố thì bị người nhà bắt lại. Trong một thời gian rất, rất dài không ai gặp, không ai biết tin gì về cô ta. Cô ta như một giọt nước đã bốc hơi.
Một tháng sau, ông chủ nhà nghỉ mà công tố viên Thái và cảnh sát khổ sở tìm kiếm bất ngờ chủ động đến gặp cảnh sát. Ông ta nói nghe người nhà nhắc đến chuyện này, đồng thời đồng ý làm nhân chứng. Lúc này, công tác thu thập bằng chứng cơ bản kết thúc, đợi ngày chính thức xét xử tại tòa án khu Tây thành phố.
Trước khi ra tòa, Hàn Thuật vẫn luôn cảm thấy không an tâm, hỏi đi hỏi lại cô Thái: “Mẹ nuôi, ông ta có đáng tin không?”
Công tố viên Thái nói: “Ông ta là loại người trong mắt chỉ có tiền. Nhưng con yên tâm, mẹ đã sắp xếp ổn thỏa rồi. Ông ta cũng thừa nhận đã từng chào hỏi Cát Niên sáng hôm đó nên vẫn còn ấn tượng.”
Ngày ra tòa, người đến xem không nhiều, ngay bố mẹ của Cát Niên cũng không một người có mặt. Từ ngày Cát Niên xảy ra chuyện, họ đã tuyên bố đoạn tuyệt quan hệ với đứa con này, coi như nó đã chết. Đây chẳng qua là một vụ án bình thường, một thiếu niên sắp đến bước đường cùng cướp của một ông chủ cửa hàng bình thường, sau khi hại người đã ngã chết trong khi chạy trốn, chẳng có gì đáng chú ý, cũng chẳng chiếm nhiều diện tích trên trang nhất những tờ báo hằng ngày đăng các tin giật gân như gà trống đẻ trứng. Còn lại Cát Niên, vốn sống ở một góc bị người ta bỏ quên, trừ thân phận tân sinh viên của cô từng gây ra những lời bàn tán, người ta rất nhanh đã quên chuyện này, hoặc có thể là chưa bao giờ nhớ.
Yêu ghét, tranh giành, ích kỷ, dục vọng, máu và nước mắt trong đó thật nhỏ bé giữa cái thế giới rộng lớn này.
Sau một tháng tạm giam, Cát Niên đơn độc đứng trên bục bị cáo, cảm giác duy nhất người ta cảm nhận được chỉ là “mờ nhạt”. Lông mày mờ nhạt, thần sắc mờ nhạt, cơ thể mờ nhạt. Rõ ràng cô ở vị trí trung tâm nhất của tòa án, nhưng giống như một cái bóng xám xịt mà mơ hồ, dường như chỉ một cơn gió thổi qua là tan thành mây khói.
Trước đó những thủ tục dài dòng cứ như cây đèn cù, quan tòa công bố các thành viên bồi thẩm đoàn, ban thư ký, công tố viên, người biện hộ, danh sách nhân viên giám định và quyền lợi của các bên.
Cát Niên không mời luật sư, người biện hộ của cô là một thanh niên trẻ do công tố viên Thái sắp xếp cho cô. Người biện hộ và nhân viên công tố bắt đầu tranh luận về điều khó tranh cãi nhất, cũng chính là vào khoảng năm giờ sáng ngày 14 tháng 8 Cát Niên có chứng cứ xác thực là không có mặt ở hiện trường hay không. Sau đó quan tòa cho phép ông chủ nhà nghỉ Ngọt Ngào ra làm chứng.
“Ông Trương Tiến Dân, xin hỏi, vào khoảng bảy giờ sáng ngày 14 tháng 8 năm 1997, ông có tận mắt nhìn thấy bị cáo Tạ Cát Niên đi ra khỏi nhà nghỉ của mình, đồng thời khẳng định tối hôm trước sau khi vào nhà nghỉ bị cáo không hề rời khỏi không?”
Ông chủ nhà nghỉ có tên Trương Tiến Dân kia nheo mắt nhìn Cát Niên một lúc lâu: “Có vẻ giống.”
Từ chỗ ngồi thưa thớt phía dưới bắt đầu có tiếng rì rầm bàn tán. “Thế là sao, cái gì gọi là ‘có vẻ giống’.” Hàn Thuật căng thẳng bám chặt tay mẹ nuôi.
Công tố viên Thái cũng thấy không hiểu.
“Có vẻ giống? Trong khẩu cung của cơ quan công an không phải ông đã khẳng định mình từng chào hỏi bị cáo sao, cùng nói chào buổi sáng sao?”
Ông chủ nhà nghỉ cười khan: “Tất cả những người ra khỏi nhà nghỉ trước mười hai giờ trưa tôi đều nói chào buổi sáng.”
“Tôi hỏi lại lần nữa, ông có khẳng định bị cáo từng đi qua trước mặt ông vào thời gian đó không?” Công tố viên hỏi.
Hàn Thuật dường như nín thở.
“Thường ngày, không có một trăm thì cũng là vài chục người vào nhà nghỉ Ngọt Ngào, gần đó là trường đại học, những cô gái tầm tuổi này cũng không ít, làm sao mà ai cũng nhớ được, tôi không dám chắc 100%.”
Cát Niên ở bục bị cáo cũng căng người ra, nhìn trân trân vào người đàn ông tên Trương Tiến Dân.
“Thế nhà nghỉ của ông có danh sách đăng ký có liên quan không?”
Trương Tiến Dân lại cười: “Ha ha, nơi đó của tôi, người ta chỉ cần vừa ý, không cần đăng ký. Nhưng những người muốn đăng ký không phải không có. Tối hôm đó không có cô gái nào một mình vào ở cả. Điều này cảnh sát cũng đã biết.”
“Ý của ông lẽ nào là ông không có cách nào khẳng định bảy giờ sáng ngày 14 tháng 8, người đi qua trước mặt ông là bị cáo Tạ Cát Niên?”
Dường như thời gian của cả một thế kỷ trôi qua, Trương Tiến Dân trả lời: “Quả thật không có cách nào khẳng định.”
Cát Niên dường như nghe thấy cổ họng mình từng có tiếng nức nở chưa kịp phát ra đã chết ngay từ bên trong, những ngón tay đang nắm chặt vào nhau dần thả lỏng.
Trong góc phía dưới những người nghe, có một đôi nam nữ trung niên quần áo sang trọng. Cát Niên có trí nhớ rất tốt, cô vẫn nhớ sự lo lắng của hai ông bố bà mẹ này tại một bữa tiệc sinh nhật nào đó, khi cuống cuồng chạy xuống cầu thang vì không thấy đứa con gái yêu đâu.
Cát Niên hiểu rồi, không phải Cát Niên, thì là Khiết Khiết.
Sự lựa chọn của số phận chưa bao giờ dừng lại.
Vì thế Trương Tiến Dần đột nhiên không có cách nào chứng minh.
…
Hàn Thuật gần như lập tức đứng bật dậy, công tố viên Thái ở bên cạnh cố hết sức ấn cậu ta xuống.
“Con làm gì vậy?” cô nói qua kẽ răng.
“Cô ấy vô tội, con không nên nghe lời mẹ!” Hàn Thuật người ướt đẫm mồ hôi.
“Không kịp nữa rồi, giờ lời của con quan tòa tin được sao?”
“Cô ấy sẽ phải ngồi tù mất...” Nước mắt Hàn Thuật tuôn giàn giụa.
“Hàn Thuật, lý trí chút đi, khống chế bản thân, đừng kích động. Hãy nghĩ đến bố con, nghĩ đến tiền đồ của con, tương lai của con...”
Chị gái Hàn Lâm của Hàn Thuật tốt nghiệp đại học ở Bỉ, không nói không rằng lấy một người ở đó, nhanh chóng có con, đồng thời tuyên bố về sau sẽ làm ngưòi phụ nữ của gia đình. Điều này khiến Viện trưởng Hàn luôn tự hào về con gái sau một đêm có thêm không ít tóc bạc. Ông từng nghĩ rằng con gái sẽ kế thừa ưu điểm của mình, có thể tiếp nhận di sản tinh thần của mình. Nhưng Hàn Lâm ưu tú từ nhỏ đã làm tổn thương trái tim ông. Có con rồi mới cho bố mẹ biết mình đã lấy chồng. Sáng nay, trước khi ra khỏi nhà, Hàn Thuật nghe thấy cuộc nói chuyện giữa bố mẹ trong phòng. Mẹ khuyên bố không nên tức giận ảnh hưởng đến sức khỏe, giọng của bố dường như già đi mấy tuổi: “May mà chúng ta còn có thằng hai, đứa trẻ này mấy năm nay ngày càng giống tôi rồi!”
Từ trước tới giờ Hàn Thuật chưa bao giờ nghe thấy từ miệng bố mình những lời như thế. Đó là điều khẳng định có được trong mười tám năm gánh áp lực của bố mẹ và vầng hào quang của chị gái. Cậu cảm thấy, từ nhỏ đến lớn mình gắng sức làm một người xuất sắc, mọi cái giá phải trả đều không phải sự khổ sở. Chỉ cần Cát Niên không sao thì cuộc đời cậu chính là một tiểu vũ trụ hoàn hảo.
“Hàn Thuật, đừng làm chuyện khiến mình hối hận...”
Mẹ nuôi còn nói gì đó, hình như nói rất nhiều, hình như không nói nữa.
Tòa án rộng như vậy, mọi con người và đạo cụ đều như những chiếc bóng mơ hồ trong bức ảnh, chỉ có một người là đang sống - Cát Niên.
Khoảnh khắc này, Hàn Thuật bỗng vô cùng khao khát Cát Niên sẽ nhìn mình một lần, chỉ cần một lần thôi, một ánh mắt, thậm chí không cần đối thoại, là cậu sẽ có sức mạnh lật đổ tất cả các lý do, từ bỏ mọi thứ.
Thế nhưng cô ấy không nhìn, cậu biết, một giây cũng không.
Dù rằng cô biết cậu ở đây.
Người biện hộ dường như đang cố gắng hoàn thành chức trách gỡ tội cho Cát Niên.
“Nhà nghỉ như Ngọt Ngào có rất ít cô gái vào nhà nghỉ một mình. Tối hôm đó thật sự không còn ai có thể chứng minh cô ở đó sao? Tạ Cát Niên, cô nghĩ kỹ lại xem sao!”
Tòa án im lặng như tờ.
Giọng nói trống rỗng nhưng rõ ràng vang vọng.
“Tôi không nhớ.”
Hàn Thuật bất lực dựa vào ghế, nhắm mắt rất lâu.
Một tuần sau, tòa án chính thức tuyên án, Tạ Cát Niên là tòng phạm cướp của và bao che tội phạm, tội danh thành lập, phạt tù năm năm, tước quyền lợi chính trị một năm.
Lúc ấy Tạ Cát Niên mười tám tuổi lẻ hai mươi bảy ngày.
Hãy để quá khứ trở thành dĩ vãng.
Hàn Thuật không tham gia phiên tòa tuyên án ngày hôm đó dù mẹ nuôi luôn đảm bảo sẽ nghĩ mọi cách giúp Tạ Cát Niên giảm nhẹ án phạt.
Một mình cậu đi dật dờ vô định trên phố, không biết thế nào lại đến khu bách hóa. Trong sự chào đón niềm nở nhiệt tình của người bán hàng, cậu mua một đôi giày vải bạt màu trắng, số 6.
Ra khỏi khu bách hóa, trời râm mát, gió nhẹ, đây là kiểu thời tiết mà cậu thích nhất.
Có điện thoại của Phương Chí Hòa.
“Hàn Thuật, dạo này ở nhà chán chết chưa hả? Sắp khai giảng rồi, bọn mình định tìm một nơi tụ tập vui vẻ một chút, cậu có đến không?”
Hàn Thuật dùng một tay mở hộp giày, rờ rẫm những nét thô ráp riêng có của vải bạt.
Một giọt nước từ trên trời rơi xuống, chết tiệt, trở trời rồi.
Cậu tiện tay ném đôi giày vào thùng rác bên đường.
“Đi chứ, chỗ vui vẻ sao có thể không đến chứ, các cậu đang ở đâu?”
.