Từ Khánh Dung nói chuyện với bác gái mấy câu, sau đó bà ấy trèo lên giường, nằm quay mặt vào tường không thèm ngó ngàng đến cô nữa. Không biết phải làm thế nào, cô đành chào tạm biệt bà ấy rồi quay trở về phòng của mình. Từ Khánh Dung cứ cảm thấy thần trí của bác gái mình có chút không bình thường.
Cô ngủ thiếp đi được một lúc, đến khi nghe thấy tiếng động lộc cộc ở bên ngoài thì giật mình tỉnh giấc. Đang định đi xem ở ngoài kia đang xảy ra chuyện gì liền thấy bác gái đứng trước cửa phòng.
“Bác gái… bác tìm cháu sao?”
Trông bà ấy rất đáng sợ, mái tóc bù xù, hai mắt trừng lên nhìn về Từ Khánh Dung. Cô nuốt nước bọt, vừa định đi về phía bác gái thì bà ấy cũng đi về phía cô.
“Có nhớ Tuấn Minh không?” Bà ấy bất ngờ cất tiếng, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm, săm soi Từ Khánh Dung từng chút một.
Cô hắt hơi, ngửi thấy mùi xăng bay quanh phòng. Nhìn kỹ lại, mới thấy bác gái cầm một cái giẻ rách, trên tay còn lại mang theo bật lửa.
“Bác đang định làm gì vậy?”
Từ Khánh Dung giật mình, linh cảm được chuyện chẳng lành. Cô đi vội định chạy ra ngoài, không ngờ bác gái nhanh hơn một bước, đóng sầm cửa lại.
“Có nhớ Tuấn Minh không? Nhớ hay không hả?”
Bà ấy quát lớn, ép Từ Khánh Dung lùi lại phía sau. Cô bị dồn vào chân tường, theo phản xạ đưa tay ra phía trước che chắn bụng.
“Bác gái đừng kích động! Có chuyện gì chúng ta từ từ nói có được không?”
Người phụ nữ kia ngửa mặt cười phá lên. Bà ấy vừa khóc vừa cười, tinh thần điên loạn dí chiếc giẻ rách về phía Từ Khánh Dung.
“Chúng ta cùng nhau đi gặp Tuấn Minh đi!”
Rồi bà ấy rút chiếc bật lửa ra, run run đánh lửa. Từ Khánh Dung vội đẩy bác gái sang một bên tháo chạy.
“Đứng lại… mau đứng lại.”
“Không, bác gái… đừng… đừng làm như vậy!”
“Đi chết đi. Chúng ta cùng nhau đi gặp Tuấn Minh nào.”
Ngọn lửa từ chiếc bật lửa bén vào cái giẻ đã tẩm xăng từ trước. Lửa bốc lên, bác gái của Từ Khánh Dung mở tủ quần áo, một phát quăng về bên đó.
Từ Khánh Dung hoảng hốt kéo bà ấy ra, không ngờ lại tạo cơ hội cho người phụ nữ kia giữ mình lại. Bà ấy liên tục gào thét, muốn cùng cô đi xuống hoàng tuyền gặp người em trai đã mất hơn mấy chục năm rồi.
Lửa bốc lên dữ dội, cái nóng bao lấy gian phòng. Từ Khánh Dung dùng hết sức bình sinh đẩy tay bà ấy. Bản năng của một người mẹ trổi dậy mạnh mẽ tiết thêm cho Từ Khánh Dung sức mạnh, cô đẩy cửa lao ra khỏi phòng.
Chẳng ngờ, bên ngoài đã được rưới xăng. Ngọn lửa lan ra theo hệ thống điện, bắt đầu bốc cháy trong căn nhà.
“Cháy… Cứu… cứu với!”
Từ Khánh Dung muốn tìm điện thoại để cầu cứu, nhưng điện thoại cô đặt ở trong phòng. Cô đành liều mạng chạy ra ngoài, nhưng lối đi đã bị bác gái dùng bàn ghế chặn lại. Xung quanh khói mù mịt, ngột ngạt, nóng đến mức thở không nổi nữa.
“Khánh Dung, Khánh Dung…”
Giọng nói quen thuộc vang lên bên tai, Từ Khánh Dung còn tưởng mình kiệt sức nên sinh ra ảo tưởng. Cho đến khi một bóng dáng cao lớn xuất hiện, ôm cô tránh khỏi đống đổ nát từ trên trần nhà rơi xuống.
“Tống Duật…”
Hắn dùng một tấm chăn lớn tẩm nước che chắn cho Từ Khánh Dung, sau đó lôi cô đi về phía sau. Ngôi nhà này ngoài cửa chính còn có cánh cửa nhỏ thông với giếng nước ngoài vườn rau, Tống Duật chính là vào bằng con đường đó.
Từ Khánh Dung mang thai, bụng lớn nên di chuyển khó khăn. Tống Duật đỡ cô đi về phía lối ra phụ, không ngờ bác gái xuất hiện cản đường hai người họ.
“Không được đi, không ai được đi hết! Cùng nhau xuống chơi với Tuấn Minh đi.”
Bà ấy cười như điên, trong ánh mắt phảng phất ngọn lửa đang cháy bùng. Từ Khánh Dung sắp chịu không nổi nữa, Tống Duật liều mình đẩy bà ấy ra. Chỉ là hai người chạy gần đến cửa, cây cột ở gian nhà gỗ phía sau đổ ập xuống, mái ngói trút như mưa xuống sàn.
“Khánh Dung, cẩn thận!”
Tống Duật ôm lấy cô gập người về phía trước. Hắn lấy thân mình che chắn cho Từ Khánh Dung, tránh được một màn bão bụi. Bốn xung quanh họ đều là đống đổ nát, khói lửa bao trùm, sớm đã không nhìn rõ được đối phương nữa.
Từ Khánh Dung cảm nhận được thứ gì đó nhớp nháp dính lên tay mình, bê bết như máu. Tống Duật khụy chân xuống, vẫn không quên bảo vệ cô trong lòng, gương mặt nhíu chặt đầy đau đớn.
“Em… em không sao chứ?”
“Tống Duật, anh sao rồi? Anh ổn không?” Từ Khánh Dung vuốt vuốt gò má của Tống Duật. Máu tươi từ tay cô dính lên gương mặt hắn.
“Không sao! Chỉ cần em với con không sao là được rồi.”
Bên ngoài có tiếng hô hoán, dường như mọi người đã phát hiện ra đám cháy. Bên trong mọi thứ vẫn không ngừng rung chuyển, đổ sập trong căn nhà đang bốc cháy. Tống Duật lấy chăn ẩm bao bọc lấy Từ Khánh Dung, còn bản thân đang bị ngọn lửa bao quanh vẫn không màng đến. Ngay cả bản thân cô cũng không còn sức, ngón tay yếu ớt bám vào cổ tay hắn.
“Cố lên… Em và con nhất định phải sống thật tốt.”
“Anh yêu em! Yêu con của chúng ta… Khánh Dung à, anh yêu em bởi vì chính con người em chứ không phải vì bất cứ điều gì cả…”
Tin anh.
Từ Khánh Dung mê man trong trong vòng tay Tống Duật, bên tai là lời nói thều thào không còn chút sức lực của hắn. Trước khi Từ Khánh Dung ngất lịm, người đàn ông kia đã đổ gục xuống bả vai cô từ bao giờ.