Cho Anh Làm Lại Em Nhé!!

Cho Anh Làm Lại Em Nhé!! - Chương 2-1





“Cháu nói xem, Tần Thiển có phải là gay không?”, nghe xong báo cáo của Thiên Chân về công việc ngày hôm qua, Mi Lan đột nhiên hỏi. “Gì cơ?”, cặp dao dĩa trong tay Thiên Chân suýt nữa thì rơi xuống. Cô do dự một chút rồi lắc đầu. “Không thể nào, anh ta đã từng lấy vợ, còn có một đứa con trai nữa”. “Vậy thì anh ta cũng có thể là người lưỡng tính”, Mi Lan không chấp nhận câu trả lời kia.


“Vì sao dì lại cảm thấy anh ta có khuynh hướng đồng tính chứ?”, Thiên Chân cảm thấy dở khóc dở cười. “Việc này chả có gì kỳ quái cả. Nhà thiết kế Tom Ford của Gucci, Hedi Slimane của Dior Homme, Christopher Bailey của Burberry, Karl Lagerfeld của Chanel, Marc Jacobs của hãng Louis Vuitton, người sáng lập thương hiệu Dolce & Gabbana, Domenico Dolce và Stefano Gabbana, hay John Galliano, nhà thiết kế của Christian Dior… Trong số nhà thiết kế nam của các thương hiệu nổi tiếng đó ai không đồng tính chứ?” Mi Lan đưa ra những luận cứ của mình hệt như một nhà toán học. “Lần trước Nelly còn than thở với dì rằng hình như các nhà thiết kế nam nếu như không đồng tính thì rất khó thành công, và còn có những nhà thiết kế cố tình làm ra vẻ mình là người đồng tính để đạt được thành công nữa.” Thiên Chân ngồi nghe mà mắt tròn mắt dẹt… Cô bắt đầu cảm thấy lời nói của Mi Lan không phải là không có lý.


“Cháu nghĩ mà xem, Tần Thiển làm thế nào để gây dựng được cả một giang sơn của riêng mình trong giới thời trang, mà tiếng tăm lại không hề nhỏ nữa. Thế nên dì cảm thấy anh ta chắc chắn cũng phải có vấn đề…” Mi Lan tiếp tục bảo vệ quan điểm của mình. Vậy nhưng… Thiên Chân hình dung ra khuôn mặt với những đường nét cứng ngắc của Tần Thiển và liên hệ với những chuyện này một cách khó khăn, vẫn cảm thấy khả năng đó quá xa vời. “Tuy nhiên bất kể thế nào, anh ta vẫn có hứng với phụ nữ đấy”, Mi Lan bỏ dao dĩa xuống ngồi nhìn Thiên Chân, nở nụ cười hơi kỳ quái. “Hay là cháu thử tóm lấy anh ta xem, biết đâu ở gần thì được lợi, của quý như vậy vợt được đến đâu thì vợt.”


Ngụm nước trái cây tắc nghẽn ở cổ họng, Thiên Chân ho mất một lúc lâu mới có thể thở lại được bình thường – đúng là quá hoang đường, gợi ý của Mi Lan quả thực đã khiến cô bị sốc. “Dì không nói đùa đâu”, Mi Lan thở dài một tiếng, nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng, “nếu như mẹ cháu vẫn còn, đến lúc này thì chắc cũng đang thúc giục chuyện hôn nhân đại sự của cháu rồi”. Thiên Chân thấy mũi cay cay, không nói gì.


“Có lúc dì nghĩ, bà ngoại cháu sinh được hai trai ba gái, mẹ cháu làm tới chức vụ cao thứ hai trong Ủy ban kỷ luật thành phố, hết lòng dốc sức vào công việc, đến năm cháu lên bảy tuổi thì ly dị, sau này mắc bệnh ung thư mà qua đời cũng vẫn một thân, một mình. Dì hai của cháu và chồng cũng từ tay trắng mà làm nên sự nghiệp, vất vả bao nhiêu năm trời gây dựng được công ty thời trang lớn như vậy, thế mà giờ chồng chị ấy lại nuôi một cô nhân tình. Còn dì, coi như là công việc thu nhập cao, nhưng lại bôn ba khắp nơi, chưa lấy được chồng”, Mi Lan cười chua chát. “Trái lại nhìn vợ của hai cậu của cháu xem, cũng không buồn làm việc, chỉ suốt ngày làm đẹp rồi ôm mấy con thú cảnh đi dạo phố, sống cuộc sống thoải mái biết bao nhiêu… Thế nên phụ nữ nếu như có thể lấy được một người chồng tốt, vậy là đã đủ rồi.” “Những điều này quả thực không giống từ miệng dì có thể nói ra…”, Thiên Chân nói ngập ngừng, trong lòng đột nhiên hơi xúc cảm. “Sao dì lại không thể nói được những chuyện này chứ?”, Mi Lan mỉm cười nhìn cô, rồi bỗng nhiên như nhớ ra điều gì. “Phải rồi, dì nhớ có một năm dì nghỉ hè về thăm nhà, hồi đó cháu đang học phổ thông, mẹ cháu nói đã có người yêu rồi, bị một thằng bé nào đó làm cho hồn xiêu phách lạc. Mẹ cháu vừa giận, vừa lo lắng khi kể với dì, nhưng dì đã khuyên cứ để mặc cháu đi, kết quả là bị chị ấy mắng cho một trận. Thế nào rồi, đối tượng hồi đó của cháu giờ đang ở đâu, còn chơi với nhau nữa không?”


Thiên Chân đột nhiên ngẩn người, không ngờ trước được việc Mi Lan lại bỗng dưng nhắc đến chuyện này. Cô cúi đầu xuống ly nước cam uống một ngụm, cảm thấy vị ngọt, chua và đắng, phảng phất hương vị của mùa hè năm đó. Hồi đó mẹ cô đã nổi giận thực sự… Cho đến lúc này đây, cô vẫn còn nhớ như in cái tát hằn trên má mình, nó đau tới mức nóng bỏng lên, vết sưng dường như đến mấy ngày sau cũng vẫn chưa chịu tan đi.


Cô còn nhớ con bé vốn luôn ngoan ngoãn nghe lời khi đó đã nhìn thẳng vào mắt mẹ và nói: Con thích anh ấy. Con thích Trần Úc. Mãi sau này mới biết, người luôn tin tưởng một cách ngốc nghếch vào tình yêu đó chỉ có mình cô. “Anh ấy chỉ là mối tình đầu thôi”, Thiên Chân nhìn Mi Lan cười, giọng điệu cố giữ vẻ thoải mái. “Ai chẳng biết mối tình đầu thường thất bại”.


ù “Cô thoáng thật đấy”, Cherry liếc nhìn Thiên Chân đang khoan khoái thưởng thức món bánh mỳ kẹp xúc xích rồi cắn một miếng bé tẹo vào chiếc sandwich trên tay mình. Thiên Chân ngạc nhiên nhìn hai lát bánh mỏng tới mức không thể mỏng hơn, bé tới mức không thể bé hơn đó: “Chị ăn ít như vậy mà không đói hay sao?”


“Đói cũng chỉ có thể ăn chừng này thôi”, Cherry tỏ vẻ quyết tâm, “Nếu không thì làm sao mặc vào đồ size XS được”. Thiên Chân nhìn đồng nghiệp với vẻ khâm phục: “Chị chịu đựng giỏi thật”. “Theo tôi thì cô nên xem một cuốn sách này, việc nhịn ăn sẽ rất hiệu quả”, Cherry giới thiệu.


“Là cuốn gì?”, Thiên Chân tò mò nhướng mày lên. “Đều là phân, đừng ăn nữa”, Cherry trả lời với vẻ nghiêm túc, “Nếu cô muốn giảm cân thì xem cuốn đó”. Thiên Chân nhìn dung dịch Mustard[2] màu xanh vàng trên chiếc xúc xích, miếng vừa nuốt vào lập tức tắc ở cổ họng, tiến thoái lưỡng nan.


[2] Mù tạt. “Nhìn vóc dáng của người ta kia kìa”, Cherry vừa vỗ vỗ vào lưng giúp Thiên Chân nuốt trôi với vẻ tử tế, vừa bĩu môi ra phía cửa. Thiên Chân nhìn theo hướng ánh mắt cô ta, liền trông thấy một cô gái trẻ cao ráo đang đứng nói chuyện với Thomas.


“Thôi đi, nếu như tôi có thể gày đến mức đó thì tôi đã làm người mẫu được rồi”, Thiên Chân rên rỉ. “Người ta có ngực, cô có không, cùng lắm cũng chỉ cỡ B[3]”, Cherry nhìn lướt qua ngực Thiên Chân với vẻ coi thường, công kích một cách không nể nang. [3] Người Trung Quốc tính số đo vòng ngực theo các cỡ A, B, C, D, trong đó A là bé nhất.


Thiên Chân lúng túng mà không thể phản bác lại – Thật không may, điều cô ta nói lại là sự thực. ù Sau giờ nghỉ trưa Thiên Chân cùng đi với Tần Thiển xuống tầng dưới xem chụp hình quảng cáo.


Trong giới thời trang, thông thường việc quảng cáo và xây dựng hình ảnh đại diện cho rất nhiều nhãn hiệu nổi tiếng không giao cho các công ty quảng cáo, mà do chính nhà thiết kế trực tiếp làm. Nhà thiết kế sẽ quyết định chủ đề, hình tượng và toàn bộ chiến lược quảng cáo, vì ngành thời trang không giống như những ngành nghề khác, ẩn ý bên trong một nhãn hiệu luôn cực kỳ tinh tế, do đó chỉ những người có liên quan mới có thể lý giải hết được hàm nghĩa và giá trị của nó. Giống như Louis Vuitton, dù vẫn mời chuyên gia quảng cáo đến phụ trách việc này, song toàn bộ việc xây dựng hình tượng thương hiệu vẫn do Marc Jacobs toàn quyền quyết định. Tần Thiển đứng duyệt từng cách tạo hình và nét mặt của người mẫu một cách nghiêm túc, thỉnh thoảng lại đưa ra ý kiến, đồng thời vẽ gì đó vào trong cuốn sổ phác thảo của mình. Thiên Chân quan sát cô người mẫu. Cô ta là người đại diện cho thương hiệu phụ[4], rất phù hợp với phong cách trẻ trung nhưng hơi nổi loạn và tinh nghịch.


[4] Hiện một số công ty và tổ chức kinh doanh quy mô lớn đều sử dụng đa thương hiệu, gồm thương hiệu chính, thương hiệu phụ và đồng thương hiệu. Chỉ có điều, cô cảm thấy người mẫu đó có vẻ quen quen, nhưng không nhớ ra nổi là đã trông thấy ở đâu. Nghĩ lại thì hóa ra ngớ ngẩn, người ta là người mẫu, hình chụp đầy trên poster quảng cáo, thấy quen thì có gì là lạ. “Người đó do Kevin chọn đấy, rất tuyệt đúng không”, Thomas đứng bên cạnh mỉm cười tán thưởng.



“Vâng”, Thiên Chân gật đầu, mắt vẫn nhìn vào đối tượng mà bọn họ đang bình luận, “Vừa có vẻ ngây thơ trong sáng của Twiggy[5], lại vừa không thiếu vẻ xinh tươi quyến rũ của Gisele Bundchen[6], chết mất thôi, đây mới là hình tượng người trong mộng mà đàn ông mong muốn”. [5] Tên thật Lesley Hornby, ca sĩ và diễn viên người Anh; một siêu mẫu của thập niên 1960. [6] Siêu mẫu gốc Brazil.


Thomas cười lắc đầu: “Làm một người mẫu thì tạo hình và diễn vai nhân vật nào mà không được? Gisele Bundchen cũng từng nói với chủ biên một tờ tạp chí ‘Anh để cho tôi thế nào thì tôi thế ấy.’ Trong ngành này quan trọng nhất là khả năng thiên phú, mỗi bộ phục trang một hình tượng, mỗi tấm hình một ý vị khác nhau, còn khó hơn đóng phim. Chỉ có điều khí chất của cô gái này trong sáng quá, tôi nghĩ đó là lý do chủ yếu mà Kevin chọn cô ấy”. “Ha, hóa ra khẩu vị của giám đốc lại thanh đạm như vậy”, Thiên Chân buột miệng giễu cợt. “Là tôi chỉ phong cách của thiết kế mới lần này kia”, Thomas cười. “Tôi cũng không hiểu khẩu vị của giám đốc đối với phụ nữ là thế nào.”


Thiên Chân nhướng mày nhìn người đàn ông với khuôn mặt phẳng lặng đang đứng cách đó không xa, tiếc là không thể tìm hiểu xem vợ anh ta rốt cuộc là người phụ nữ như thế nào, sau đó lại thấy việc đó không liên quan gì đến cô, nên cũng dừng ngay việc tưởng tượng ngớ ngẩn đó lại. Đột nhiên Tần Thiển quay lại nhìn khiến Thiên Chân sững người. Thấy anh ta tỏ vẻ không vui, tay làm động tác như cầm chiếc cốc, cô mới hiểu ra, vội vàng mang một cốc trà đến đó. Cứ vậy đến hết cả một buổi chiều, việc chụp ảnh mới kết thúc. Thiên Chân đi quanh một vòng không nhìn thấy bóng dáng Tần Thiển đâu, bèn thu xếp những bản phác thảo lẫn giấy tờ anh ta để lại, chuẩn bị đi lên tầng.


“Xin hỏi Lyla Novacek có ở đây không?”, có người hỏi một cách lịch sự. Người đàn ông có giọng nói mềm mại và dễ nghe đó hỏi cô người mẫu, song lại thân quen đến mức làm cho Thiên Chân phát hoảng. Ánh đèn trong gian phòng sáng như vậy khiến người ta không thể nào trốn đi được. Thiên Chân miễn cưỡng ngẩng đầu lên, lập tức trông thấy Trần Úc. Rốt cuộc thì cô cũng biết vì sao người mẫu đó trông lại quen đến vậy.


Trần Úc cũng đã nhìn thấy Thiên Chân, sau đó thì nhìn dán vào cô, ánh mắt dường như không thể nào chuyển đi được nữa. “Cô ấy đang tẩy trang, thay quần áo”, Thiên Chân trả lời bình thản, ôm tập giấy tờ rồi đi lướt qua người Trần Úc đang đứng ngay trước cửa. “Xin lỗi cho đi nhờ.” ù


Vừa mới đi ra đến hành lang, cánh tay cô đã bị một người giữ chặt lấy. Thiên Chân quay người lại, nỗi chua xót trong lòng dậy lên, song cô chỉ nén giọng lại nói: “Bỏ tay ra”. Dẫu vậy, Trần Úc vẫn lạnh lùng kéo cô vào một gian phòng dành để nghỉ ngơi cạnh đó rồi đóng cửa lại.


Tấm rèm cửa dày cộp trong phòng được kéo kín lại, khiến ánh sáng không thể lọt vào. Khuôn mặt đẹp trai của Trần Úc chìm trong bóng tối mờ, chỉ có đôi mắt vẫn nhìn xoáy vào cô, ánh mắt sáng rực lên. “Rốt cuộc thì anh muốn gì?”, Thiên Chân lùi lại đằng sau, dựa lưng vào tường với vẻ không còn sức lực.


“Thiên Chân, bao nhiêu năm như vậy rồi anh vẫn không thể nào quên được em”, giọng nói của Trần Úc hơi kích động, “Anh muốn quên, nhưng không thể nào quên được”. “Cảm ơn anh vẫn còn nhớ đến tôi”, Thiên Chân khẽ cười, không hề che giấu sự mỉa mai trong giọng nói. Trần Úc lặng im, mãi sau mới khẽ khàng lên tiếng: “Anh từng quay về tìm em, nhưng không tìm được, chỉ nghe nói đến năm cuối cấp thì em bỏ học”.


“Mẹ tôi đã làm giúp thủ tục ra nước ngoài”, Thiên Chân bình thản trả lời, “Nếu biết sớm thì đến Mỹ còn hơn”. Cái gì mà đế quốc mặt trời không bao giờ lặn, chẳng qua chỉ là một nước Anh nhỏ bé, rốt cuộc là oan gia ngõ hẹp, kiếp nạn không thể nào tránh được. Khóe môi Trần Úc hơi run lên như có vạn ngàn lời muốn nói, song lại không thể nói ra. Anh chỉ đưa cánh tay lên, muốn chạm vào má cô, nhưng Thiên Chân đã hơi tránh mặt ra.


Bàn tay chết cứng giữa không trung, rồi chầm chậm thu về. “Bạn gái của anh đẹp lắm, cái tên nghe cũng rất hay, cùng tên với bài hát đó của ban nhạc Oasis”, cô nói nhẹ nhàng, nghe thấy trong tim mình có thứ gì vừa tan vỡ. “Trước đây em không thích nghe ca khúc của nhóm này …” Trần Úc nhìn riết lấy cô, “Em cũng không thể quên được quá khứ của chúng ta”.


“Đó là vì anh thích, nên tôi cũng bắt đầu thích”, Thiên Chân cười nhạt, cúi đầu giấu đi nỗi xót xa trong đáy mắt mình. “Thừa nhận những chuyện này cũng chẳng có gì là không được, bởi anh cũng nói rồi, đó là ‘quá khứ của chúng ta’, chẳng phải hay sao? Tất cả đều đã qua rồi.” Không quên được thì sẽ làm sao chứ? Những thứ không quên được có quá nhiều; ví dụ như việc bỗng nhiên tỉnh dậy ở một khách sạn phương xa, đã thấy người đàn ông đêm trước còn ngủ cạnh mình biến mất; ví dụ như vẻ mặt giận dữ và thất vọng của mẹ; ví dụ như mùa hè năm đó ở trong phòng phẫu thuật, cảm giác đau thấu tâm can khi những thứ máy móc lạnh như băng đó thọc vào cơ thể… Dù sao thì, tất cả cũng đã trôi qua.


“Vincent”, một tiếng gọi vọng từ hành lang lại. “Cô ấy đang tìm anh đấy”, Thiên Chân bình tĩnh nói, nhìn thẳng vào đôi mắt dài từng làm mình say đắm đến chừng nào. Sao cô lại có thể không nhận ra cái tên đó chứ? Đó chính là tên tiếng Anh mà cô đã đặt cho anh.


Năm lớp mười một, giáo viên dạy ngoại ngữ yêu cầu mỗi học sinh lấy một tên tiếng Anh, Trần Úc lười nhác chẳng buồn làm, cô đành phải viết chữ Vincent vào sau tên anh trong cuốn sổ đăng ký. Sau này anh có hỏi cô vì sao lại lấy cái tên đó, cô đưa cho anh một bên tai nghe, trong đĩa CD là một giọng nam chứa đầy cảm xúc đang hát một giai điệu du dương: Đêm đầy sao, đầy sao


Bức tranh nhuốm màu xanh và xám Hãy trải tầm mắt trong một ngày mùa hạ Với đôi mắt nhìn rõ mảng tối trong tâm hồn[7]


[7] Ca khúc Vincent (Starry, starry night) được Don Mclean viết bằng cảm hứng từ bức tranh nổi tiếng Starry Night của danh họa Vincent Van Gogh người Hà Lan. Trong bài hát có những câu nhắc đến cái tên Vincent như “Đêm đầy sao, đầy sao / Những bông hoa cháy rực bừng sáng / Những đám mây xoáy trong sương mù tím ngắt / Phản chiếu trong ánh mắt xanh biếc của Vincent / Sắc màu đã trở nên rực rỡ / Những cánh đồng hạt hổ phách trong nắng sớm / Hằn lên những dòng thời gian và nỗi buồn / Được vuốt ve dưới bàn tay của ông.” Khi Don McLean hát đến câu này, anh đột nhiên nghiêng người xuống và khẽ khàng đặt lên môi cô một nụ hôn. ù



Trần Úc nhìn cô bằng vẻ mặt u ám, dường như đang cố nén lại điều gì. Thế rồi, anh vẫn mở cánh cửa và bước đi. Trong bóng tối, Thiên Chân trượt xuống từ từ theo bức tường, ngồi xổm ngay tại đó, cắn chặt răng vào hai bàn tay đã nắm chặt lại, nước mắt chầm chậm lăn ra.


Cuối cùng, cô khóc thầm cay đắng. Căn phòng đó vẫn còn một gian ở bên trong. Cách một cánh cửa được dán mờ, Tần Thiển ngồi trước khung cửa sổ sát từ sàn tới trần nghe tiếng khóc rấm rứt đang cố nén lại bên ngoài với khuôn mặt lặng câm. Anh hút hết điếu thuốc cuối cùng rồi đứng dậy.


“Người ta đã đi rồi, còn khóc cái gì?”, một giọng nói thấp trầm vang lên cùng lúc với tiếng bước chân chậm rãi. Thiên Chân hốt hoảng ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông đột ngột hiện ra, ngạc nhiên tới nỗi quên không lau nước mắt, chỉ sững sờ: “Sao anh lại ở trong này được?” “Đây là phòng nghỉ của tôi, tôi vẫn ở bên trong từ nãy.” - Tần Thiển nhạt nhẽo trả lời, nhìn cô với điệu bộ từ trên cao trông xuống. “Cô đang chắn cửa đấy, tôi muốn đi ra ngoài.”


“À”, Thiên Chân lúng túng kêu lên rồi đứng tránh sang một bên. “Cô còn định khóc bao lâu nữa?”, Tần Thiển nhìn bộ dạng lôi thôi, lếch thếch của Thiên Chân, cảm thấy hơi bất lực. “Việc này không liên quan đến anh”, Thiên Chân mắt đỏ ngầu, sụt sịt mũi, rồi đột nhiên cảm thấy có điều gì đó bất thường. “Anh… Anh đã nghe thấy hết rồi à?”


“Tôi tinh mắt, sáng tai, muốn không nghe thấy cũng khó.” Tần Thiển mỉa mai. “Cô khóc một cách đau thương như thế, tôi muốn nghỉ ngơi một chút cũng không xong.” Tần Thiển vốn định hưởng thụ một chút cảm giác tĩnh tại một mình, nào ngờ bị ép phải nghe một câu chuyện tình bi ai, khiến cho những cảm giác mà anh khó khăn lắm mới kiếm được hoảng hồn bay đi hết. “Việc quấy nhiễu anh là tôi đã sai, nhưng anh có thể lựa chọn việc không nghe kia mà”, Thiên Chân lẩm bẩm, tâm trạng buồn thương vẫn còn chưa tan đi hết, lại rơi vào một cảnh lúng túng vì bị người khác nhìn thấu tâm can, cô quả thực xấu hổ muốn chết.


“Cô muốn tôi bịt chặt hai tai vào, hay là mời hai người ra ngoài một cách không khách sáo đúng lúc màn biểu diễn đang sôi nổi nhất?” Tần Thiển lạnh lùng đưa mắt nhìn Thiên Chân, “Đúng là chuyện tức cười!” Thiên Chân lặng lẽ nhìn sắc mặt anh ta rồi cúi đầu xuống với vẻ ai oán, cảm thấy hôm nay đúng là đen đủi, đầu tiên thì chạm mặt tên oan gia Trần Úc đó, bây giờ thì lại bị bình phẩm thế này. “Nước mắt của đàn bà nếu như không để cho đàn ông nhìn thấy thì coi như vô ích”, Tần Thiển cuối cùng cũng đại từ đại bi rút một tờ khăn giấy trên bàn đưa cho cô, song trông khóe miệng vẫn vô cùng khắc nghiệt.


“Anh không phải là đàn ông à, chẳng phải là anh đã trông thấy tôi khóc rồi hay sao?”, Thiên Chân bắt bẻ lại. Tần Thiển trầm ngâm một lúc lâu, có vẻ như không biết phải nói gì trước câu nói vô nghĩa của cô. “Tôi không phải là người đàn ông của cô”, anh chậm rãi cất lời.


Thiên Chân nhìn thấy vẻ hơi khác thường của anh ta, đột nhiên cảm thấy câu nói đó hơi buồn cười, dù không nói được ra rằng nó buồn cười ở chỗ nào, nhưng rồi một tiếng cười vẫn bật ra. Tuyệt thật, nước mắt nước mũi thôi không chảy nữa. Tần Thiển lại thấy tệ hơn, anh rút thêm một tờ khăn giấy nữa đưa cho cô với khuôn mặt cứng ngắc.


“Cảm ơn”, Thiên Chân cầm tờ giấy, ngửi thấy ở tay anh có mùi thuốc lá nhè nhẹ. “Anh hút thuốc à?”, cô hỏi với vẻ tò mò, “Thuốc gì vậy?” Mẹ Thiên Chân cực kỳ ghét người khác hút thuốc, thế nên từ nhỏ cô đã bị nhồi vào đầu rằng những người hút thuốc đều thuộc loại không tử tế, còn Trần Úc, ánh mặt trời rực rỡ trong thời niên thiếu của cô, cũng không bao giờ đụng đến một điếu thuốc nào.


Tần Thiển rút bao thuốc từ trong túi quần ra: “Davidoff”. Bao thuốc Davidoff màu đen được thiết kế rất tao nhã, giữa nền đen tuyền là dòng logo bay lượn. Thiên Chân cầm lấy, lập tức cảm thấy thích thú không muốn rời tay: “Đẹp thật đấy!” Trông điệu bộ như đang cầm một món đồ quý giá của cô, Tần Thiển hơi miễn cưỡng: “Cho cô đấy”.


“Thật à?”, Thiên Chân cười nhìn anh, “Những người tôi quen biết đều không hút thuốc, tôi hút thử một điếu được không?” Tần Thiển không nói gì, lấy bật lửa ra, nhìn cô đưa điếu thuốc lại gần với vẻ vụng về. Thiên Chân hít một hơi rồi thở ra, làn khói trắng bay lên. Đôi mắt mới rồi vừa khóc xong vẫn còn ngấn nước trở nên trong sáng lạ thường.


“Cảm ơn anh”, Thiên Chân mỉm cười, ngẩng mặt lên đón lấy ánh mắt trầm mặc của anh. ù Bên ngoài hành lang có người gọi Kevin.


Tần Thiển mở cửa ra, vừa đi ra ngoài cửa lại như muốn nói điều gì đó với cô: “Cô đợi…” Còn chưa đợi anh nói hết câu, Thiên Chân đã đi theo ra: “Sao anh vẫn còn chưa đi?” Khoảnh khắc đó, những ánh mắt đã đổ dồn về phía hai người bọn họ.


Thiên Chân trong bộ dạng mắt vẫn còn long lanh ngấn nước, mũi đỏ ửng lên, ai nhìn vào cũng biết chắc chắn cô vừa khóc xong một trận, còn ngay phía trước cô, Tần Thiển bước ra với bộ mặt trầm ngâm. Một không khí đầy ám muội đột nhiên bao trùm khắp xung quanh. Dù cho Thiên Chân có ngốc đến đâu thì khi đó cô cũng có thể thấy được mọi người đang nghĩ gì ở trong đầu. Cô đột nhiên lúng túng, bất giác mặt đỏ lên: “Chúng tôi…” Tới lúc đó cô mới nghĩ ra câu Tần Thiển chưa kịp nói hết mới rồi, có lẽ là bảo cô đợi trong phòng một chút rồi hãy đi.


Tiếng sịt mũi vang lên, sắc mặt Tần Thiển càng trở nên khó coi – cô ta không biết giải thích là thú nhận hay sao? Cố gắng kìm ý muốn quay lại đẩy cô ta vào phòng nhốt lại, anh nhìn Thomas hỏi lạnh lùng: “Có việc gì?” Thomas tỉnh lại trước tiên, ho một tiếng: “Là việc này…” Nhìn ông ta và Tần Thiển đi khuất, tất cả mọi người mới bừng khỏi cơn mơ.


“Cô được đấy”, có người vỗ vỗ vai Thiên Chân, cười sâu xa. “Va đầu phải đá[8] rồi chứ gì? Cô quả là dũng cảm đấy”, Cherry nhìn cô đánh lưỡi chậc chậc, “Tuy nhiên cô chẳng chuyên nghiệp chút nào, Kevin vẫn có thể dùng cô, chứng tỏ cô vẫn còn chút thủ đoạn, bảo trọng nhé”. Thiên Chân hoàn toàn đờ người ra… Rốt cuộc cũng chỉ học ngành thiết kế, sao khả năng tưởng tượng của bọn họ lại phong phú quá mức như vậy chứ? Cô làm sao có đủ gan để đi quyến rũ giám đốc Tần?


[8] Nguyên văn “đá phải miếng sắt” – vốn tưởng ngon ăn, nhưng vì “đối thủ” mạnh hơn nên lại bị thiệt thân. ù Tất cả bắt đầu ở Paris.


Bốn tuần lễ thời trang lớn – New York tự do vui vẻ, London luôn cất bước đi đầu, MiLan hào hoa tráng lệ, trong số đó tuần lễ thời trang New York là lâu đời nhất, nhưng không gì có thể thay thế địa vị của Paris trong giới thời trang. Chiếc xe chạy tới đại lộ Champs Elysées, Thiên Chân nhìn mê mải ra bên ngoài khi chiếc xe vòng quanh Khải hoàn môn, chợt nhớ đến những miêu tả của Từ Chí Ma[9] - đến được Paris chắc chắn sẽ không còn muốn đến thiên đường; đã đến Paris, nói một cách thực lòng, đến cả địa ngục cũng không muốn xuống. Khen ngợi cũng thừa, hệt như khen ngợi nơi thiên đường vậy; nguyền rủa cũng là thừa, giống hệt như nguyền rủa địa ngục vậy. [9] Tên thật là Chương Tự, người Hải Ninh, tỉnh Chiết Giang, Trung Quốc, một thi nhân kiệt xuất, là người đầu tiên khởi xướng lối thơ bạch thoại và mở đầu cho thơ cận đại Trung Quốc, ông dung hoà luật thơ u Mỹ với phong cách thơ Trung Quốc để tạo thành thể thơ trữ tình mới.


Không thể không thừa nhận rằng ông ta nói cực kỳ chính xác. Ngay cái nhìn đầu tiên, cô đã có thể khẳng định được rằng kinh đô của sự lãng mạn mà người ta luôn hướng tới đó đã không khiến cô thất vọng. Tần Thiển đang ngồi ở ghế sau trao đổi Chương trình công việc trong mấy ngày với phiên dịch người Pháp, cô chỉ lẳng lặng ngồi nghe, biết trước cũng không thừa.


Nghe thấy anh đột nhiên gọi tên, cô lập tức quay đầu lại: “Gì thế ạ?” “Tối nay chưa có việc gì, lát nữa qua khách sạn cất hành lý, sau đó cô được tự do”, anh nói. “Tôi có thể đi chơi à?”, Thiên Chân ngạc nhiên mừng rỡ.


“Ừm, đừng có để cô bị lạc là được”, anh nói một cách thản nhiên, “Tôi không có sức mà đi tìm đâu đấy”. “Không đâu ạ”, Thiên Chân lúng búng, hoàn toàn không nghi ngờ rằng nếu như cô có xảy ra chuyện gì, ông chủ máu lạnh này thực sự sẽ quay về một mình, để cô sống chết ra sao cũng mặc trên đất nước xa lạ này. ù


Bên bờ sông Seine, những cây ngô đồng bóng rợp. Thiên Chân chậm rãi đi dọc bờ sông. Mặt nước sáng lấp lánh ánh đèn nê-ông. Tiếng nhạc và tiếng cười đùa từ trên chiếc du thuyền vọng lại. Nếu như nhìn vẻ bề ngoài, cuộc sống của rất nhiều người xem chừng vô cùng sôi động và mĩ mãn, thực ra chỉ cần như vậy là quá đủ. Bản thân mình còn chưa lo nổi, ai còn để ý được nội tâm của người khác thế nào nữa đây.


Ở phía xa xa, đài phun nước Bellagio trên quảng trường Concorde đang phụt lên những cột nước đủ sắc màu, lúc cao lúc thấp. Thiên Chân thấy thích cảnh tượng này, bất kể có nhiều người hay ít người, ngày hay đêm, những cột nước vẫn biến ảo theo một quy luật có sẵn, chảy vòng quanh, cô đơn và lạnh lẽo. Em nhất định phải nhớ điều này, nụ hôn vẫn là nụ hôn, tiếng thở dài chỉ là tiếng thở dài. Những thứ nguyên sơ vẫn luôn là chính nó, khi thời gian trôi qua. Những người yêu nhau vẫn nói câu “I love you”. Em hãy tin vào điều đó, bất kể tương lai có xảy ra chuyện gì, thời gian vẫn cứ trôi đi. Lúc Thiên Chân đi lên cầu, một người nghệ sỹ đường phố đang gảy đàn ghi-ta và hát bài “As time goes by” trong phim “Casablanca”.


Cô nhớ lại hồi đó mình đã từng say mê một cách điên cuồng ánh mắt phiêu diêu và lạnh lùng của Humphrey Bogart trong bộ phim đó, rồi quãng thời gian ngọt ngào mà ông và Ingrid Bergman[10] trải qua ở Paris. Thiên Chân thậm chí còn hy vọng rằng vị lãnh tụ kháng chiến tên Victor đó sẽ xảy ra bất trắc, để cuối cùng Rick Blaine và Ilsa Lund được ở bên nhau[11]. Khi đó Trần Úc đã bảo rằng suy nghĩ đó của cô đúng là phản động. [10] Hai diễn viên thủ vai chính trong phim Casablanca. [11] Bộ phim lấy bối cảnh Thế chiến II, xoay quanh nhân vật trung tâm là Rick Blaine (do Bogart thủ vai), một chủ quán bar bị giằng xé bởi lựa chọn khó khăn giữa tình yêu của anh dành cho Ilsa Lund (do Bergman thủ vai) và trách nhiệm giúp cô cùng chồng là Victor Laszlo (do Henreid thủ vai), một lãnh tụ kháng chiến thoát khỏi Casablanca để tới Mỹ.


Năm 2001, Hầu Tương Đình[12] phát hành một album, trong đó có bản piano “Seine in the rain” cùng với một bài hát nghe tên rất thường “Cùng đến Paris”. Bài hát đó có câu: Hôm qua chúng ta quyết định năm sau sẽ cùng đến Paris… Tuy nhiên, những chuyện xảy ra ngày mai thì ai biết trước được. [12] Nữ ca sĩ Đài Loan. Đúng vậy, những chuyện xảy ra ngày mai thì ai biết được.


Hồi đại học, ký túc xá tổ chức tiệc mừng Giáng sinh, mấy cô bạn người Đức uống say, đã hỏi cô bằng thứ tiếng Anh nghe không rõ mấy: Jean, vì sao mới đầu thì rõ ràng là yêu nhau, nhưng về sau lại cảm thấy căm ghét nhau kia chứ? Còn cô thì có lẽ cũng đã uống không ít rượu, nên cười đáp, bạn yêu ạ, mình không sợ căm ghét nhau, mà lại sợ có bắt đầu mà không kết thúc. Lắc đầu cười, cô đặt đồng hai mươi Euro vào trong chiếc hộp đàn một cách hào phóng, sau đó chậm rãi hỏi bằng tiếng Anh: Có thể cho tôi mượn cây đàn ghi-ta không?


Người nghệ sỹ đường phố vui vẻ đưa cây đàn cho cô. Thiên Chân cười với điệu bộ hơi ngại ngùng, sau đó bắt đầu gảy đàn và hát. Tiếng đàn vang lên nghe hơi xa lạ nhưng gọn ghẽ, giống như hồi Trần Úc dạy cô chơi ghi-ta ấy, trong mắt anh, cô hết sức vụng về nhưng lại cực kỳ nghiêm túc. Anh hỏi em muốn thứ gì, sự dịu dàng có lẽ là vĩnh cửu. Ảo tưởng điên rồ biết bao nhiêu… Có một thứ điên rồ, một thứ nhỏ bé tới mức không đáng nói tới, đó là tình yêu. Cứ vậy từng đêm nhìn trời sáng dần lên, nhớ đến anh, và cả tình yêu không đáng để nhắc tới đó nữa.


Từ ngày anh bỏ đi, cô chưa một lần nào cầm đến cây đàn ghi-ta, cũng chưa từng nghĩ tới việc sẽ tiếp tục học chơi, vậy nên cô chỉ biết duy nhất bài này. Đến hôm nay vẫn có thể đánh được là vì hồi đó đã tập đi tập lại không biết bao nhiêu lần. Những ngón tay cô vẫn nhớ giai điệu đó, trái tim cô cũng hằn sâu như một lời nguyền suốt đời không sao đi thoát nổi. Khi bài hát kết thúc cũng có người vỗ tay khen hay. Thiên Chân trả lại cây đàn, nói cảm ơn rồi ấp tay vào khuôn mặt nóng bừng lên. Cũng may đang ở nơi đất khách quê người, không ai quen biết, cũng không ai nghe hiểu được lời bài hát đó, nên cô mới có thể phóng túng một lần như vậy. ù


Thiên Chân tiếp tục đi về phía trước song đột nhiên dừng bước lại. Cách đó chưa tới mười mét, một dáng người quen thuộc đang đứng trên cầu, chính là Tần Thiển. Anh mặc một chiếc áo gió màu đen, hai tay đặt trên thành cầu, nhìn xuống dòng nước trôi bên dưới.