Cho Anh Làm Lại Em Nhé!!

Cho Anh Làm Lại Em Nhé!! - Chương 12-1





Chữ Tâm khó viết Em biết khi quay đầu lại, những dòng nước mắt đó xem ra rất nực cười; nhưng không biết khi quay nhìn lại, những tiếng nói cười cũng có thể khiến nước mắt em tuôn rơi lã chã. Đến hôm nay cô mới hiểu, hóa ra trái tim cô chưa bao giờ quay lại. Kể từ ngày ấy, cô đã rơi vào một mê cung do anh tự tạo nên cho chính cô, sau đó dù rằng cô có đi xa tới đâu, xa cách bao lâu, trái tim cô vẫn cứ nằm nguyên trong đó.


*** Chào em, Thiên Chân. Đây có lẽ là lần đầu tiên anh viết e-mail không liên quan đến công việc cho em.


Trước đây những báo cáo về công việc của em đều gửi trước cho Thomas theo quy định, sau đó mới gửi kèm cho anh và các nhân viên liên quan khác. Trong dãy danh sách địa chỉ e-mail dày đặc, cái tên của em lặng lẽ nằm ở đó, mỗi khi nhìn thấy, anh đều nhớ tới nụ cười và đôi mắt dường như biết nói của em. Khi đó, phần lớn thư trả lời của anh là gì nhỉ - “Đã đọc” phải không? Thời tiết ở Bắc Kinh lạnh hơn London nhiều, đêm qua anh ở Hậu Hải[1] với Tiểu Trịnh, quên mất tên khách sạn đó là gì rồi.


[1] Một trong 3 hồ lớn ở nội thị Bắc Kinh, gồm Tiền Hải, Hậu Hải và Tây Hải. Cậu ta vẫn uống đến say mèm như trước, một người vốn tự nhiên phóng khoáng như vậy mà giờ đây ngay cả tiếng cười cũng ba phần cô đơn bảy phần ảm đạm. Không lâu sau khi về nước, Phi Vân đã gia nhập lực lượng gìn giữ hòa bình của Trung Quốc ở một nước châu Phi. Cô ấy hoàn toàn có thể không đi, nhưng nghe nói đã tình nguyện xin đi.


Chiếc xe vận tải bị rơi theo một khe núi xuống hồ sâu, nhiều lần cứu hộ tìm kếm cũng không kết quả, cuối cùng họ đã kết luận cô ấy và hai người cùng đi trên xe đã chết trong tai nạn. Thiên Chân, em biết không, anh căm ghét hai chữ đó biết bao nhiêu. Nhìn Tiểu Trịnh ngày hôm nay, dường như nhìn thấy chính mình khi trước.


Cái chết của Phi Vân dường như đã đánh bại Tiểu Trịnh, ngay cả bố mẹ Phi Vân cũng không chịu tha thứ cho cậu ấy, thậm chí còn không cho phép cậu ấy dự đám tang, bởi họ cho rằng việc Phi Vân đi sang nước đó là vì Tiểu Trịnh. Mọi công việc ở Trung Quốc hiện giờ đều do anh tạm thời lo liệu, hai cửa hàng mới đã sắp tới ngày mở cửa theo như kế hoạch, bốn ngày nay anh phải chạy khắp mọi nơi, bận khủng khiếp, đến giờ có thể ngồi xuống để viết thư cho em đã là một sự xa xỉ lớn. Anh bay từ Bắc Kinh đi Hồng Kông, Thượng Hải, sau đó lại bắt tàu hỏa đi Hàng Châu, trên đường nhìn thấy vô vàn những thành thị lướt qua ô cửa sổ, bầu trời và mặt đất rộng mênh mông, ngàn vạn những con người… Anh cảm thấy mệt mỏi, hy vọng biết bao rằng trong số ngàn vạn những con người đó có em.


Nhớ đến em đang ở bên kia chân trời. Khi ngồi ở sân bay Phổ Đông, anh chạm vào chiếc vòng ở cổ tay, tưởng tượng tới lúc em ở sân bay Franfurk đã tìm từng hạt đá một, sau đó nhặt lên như thế nào. Cuối cùng anh đã biết mình sai tới mức khủng khiếp.


Hôm nay đứng trước gương phát hiện ra mình đã có một sợi tóc bạc, trông nó nổi bật hẳn lên. Hóa ra nửa đời người đã qua đi mà không hay biết. Nhìn về quá khứ, anh tự nhắc mình đã làm gì thì đừng hối hận, nhưng điểm duy nhất không thể nào tha thứ cho mình được, chính là khi đó đã không biết trân trọng em, không giữ em ở lại.


Thiên Chân, em có nhớ anh từng nói đi nói lại rằng từ trước đến nay anh chưa từng nghĩ tới việc sẽ yêu em? Còn em thì ngốc nghếch như vậy, vẫn luôn luôn không hiểu ra hàm ý bên trong câu nói đó. Khi nói câu ấy, tức là anh đã yêu em rồi. Em có hiểu không, có lẽ, là chính anh đã yêu em trước.


Khi máy bay bay qua vùng khí nhiễu, anh cảm thấy hoảng sợ vô cùng. Anh sợ nếu như có gì bất trắc xảy ra, anh sẽ không thể nào thấy em được nữa. Thiên Chân, đời người ngắn ngủi, chúng ta không thể trở thành những con người chỉ có thể tìm nhau trong ký ức. Chúc em khỏe.


Tần Thiển. Thiên Chân ngồi trước màn hình máy tính, nước mắt nhạt nhòa. Có tiếng bước chân vang lên ở cầu thang, cô đóng trang đó lại, đứng dậy.


“Anh mang súp đậu đỏ sữa dừa em thích về đây”, Trần Úc nhìn cô, “Đun nóng lên bằng lò vi sóng rồi.” “Cảm ơn anh”, cô nói, đột nhiên nước mắt trào ra. Trần Úc ôm cô vào lòng, ôm thật chặt, không nói bất cứ điều gì.


Hóa ra trước những cảnh bi hoan ly hợp, người ta đều cảm thấy yếu đuối mong manh như vậy. Khi đã rơi vào biển tình, mỗi người đều có nỗi đau và buồn thương riêng của mình, người khác không thể nào gánh vác hộ và cũng không thể nào hiểu nổi. Không tránh được, cũng không thể nào cứu được. Duyên phận cuối cùng chỉ có ở đời này thôi sao?


Tiểu Trịnh vẫn luôn ngoảnh mặt đi với Phi Vân, nỗi khổ đau càng khó chịu đựng được hơn là ở chỗ đó. Tần Thiển ngoảnh mặt với cô, đến hôm nay vẫn còn không thể nào quên được. Còn cô và Trần Úc thì sao, phải giải thích thế nào?


Cô không trả lời bức thư đó của Tần Thiển. Từ sau lần đó, bọn họ không liên lạc gì với nhau nữa. Chỉ thỉnh thoảng xem được tin tức trên các phương tiện truyền thông về việc Kevin Chun mở rộng thị trường về Trung Quốc đại lục.


Sean thì hễ lúc nào được nghỉ học ở trường là đến tìm cô ăn ké, luôn làm như vô tình nhắc đến chuyện của bố mình, còn Thiên Chân thì luôn tỏ ra bình thản, cùng lắm chỉ mỉm cười, về sau này, thằng bé cũng cay đắng không nói nữa. “Em ở đây đợi chị, không được chạy lung tung nhé”, Thiên Chân vỗ vỗ lên đầu Sean, chuẩn bị vào phòng kiểm tra định kỳ. “Em biết rồi, ở đó viết “Đàn ông không được vào”, Sean nhìn bà chị ngồi bên cạnh, có vẻ không được thoải mái.


Nhìn Thiên Chân đi vào bên trong, Sean tìm vào một góc, cúi đầu chơi PSP. Thế nhưng vẫn có người không chịu bỏ qua thằng bé: “Cháu bé trông đẹp trai quá. Người mới đi vào là mẹ cháu hả?” Sean ngẩng đầu lên, nheo mắt nhìn người phụ nữ đầy vẻ tò mò ngồi bên cạnh: “Phải.”


“Cháu muốn có em trai hay em gái?”, cô ta lại hỏi. “Thế nào cũng được”, Sean đáp, ngón tay vẫn bấm tanh tách trên các phím của trò chơi. Dù sao thì cũng không phải là con của bố, bất kể đứa bé là trai hay gái thì chắc chắn sẽ đều bị nó bắt nạt rồi. Coi như để nó xả giận thay cho bố nó đi.


“Bố cháu đâu, sao không đến? Thật thiếu trách nhiệm quá”, người phụ nữ vẫn tiếp tục lắm điều. Kao, bố nó đến đây làm gì chứ? Nhìn thấy cảnh lại rầu lòng à? “Cháu đến cũng vậy thôi”, thằng bé sốt ruột trả lời, đôi mắt xanh thẫm gần như muốn bốc hỏa.


“Vincent, ngồi ở đây đi”, một giọng nói vang lên ở cách đó không xa. Sean ngẩn người, quay đầu lại theo tiềm thức. Sét đánh rầm một tiếng.


Cảnh tượng trước mắt quả nhiên gây chấn động. Kéo sụp chiếc mũ bóng chày xuống, thằng bé đứng dậy, nhanh chóng đi xuyên qua hành lang ra khỏi phòng khám. “Sean à?”, giọng Tần Thiển vang lên ở đầu máy bên kia, mang theo vẻ mệt mỏi, “Có chuyện gì à? Khó khăn lắm bố mới vừa ngủ được, nhóc ạ.”


“Bố, có chuyện này con phải thương lượng với bố”, Sean vội vã nói. “Có chuyện gì?”, Tần Thiển dụi dụi lông mày, nghi hoặc. “Con đang đi khám thai với Jean, nhưng lại trông thấy Vincent đưa một người phụ nữ khác đến. Làm thế nào bây giờ, con có phải làm cho Jean không trông thấy họ hay không?”, Sean tỏ ra bối rối không biết làm gì.


Máy bên kia im lặng một lúc lâu. “Bây giờ con đến đó, chào hỏi Vincent một tiếng”, Tần Thiển nói, “Con phải làm bộ dạng hết sức ngạc nhiên, còn việc anh ta phản ứng thế nào là việc của anh ta.” Sean hơi kinh ngạc.




“Bố, con tưởng là bố sẽ vui nếu như Jean bắt gặp bọn họ”, Sean nói thẳng. “Con đi đi”, Tần Thiển không trả lời câu hỏi của con trai. Rốt cuộc tình hình như thế nào anh không rõ, nhưng điều duy nhất anh quan tâm là tâm trạng và tình cảm của Thiên Chân, anh cũng không phải loại người hèn hạ thờ ơ nhìn tai nạn của người khác như vậy. Sean làm theo đúng lời dặn của bố, nhìn thấy sắc mặt Trần Úc hơi thay đổi, anh ta cúi người xuống nói thì thầm vào tai người phụ nữ tóc vàng, sau đó bỏ đi.


Thiên Chân vừa ra ngoài đã nhìn thấy Sean đứng đợi mình ở hành lang. “Em bị đau bụng, muốn đi nhà vệ sinh”, vẻ mặt của thằng bé trông có vẻ hơi khó chịu. Thiên Chân vội vàng đưa nó ra ngoài, khi đi ra khỏi cửa dường như trông thấy một bóng người quen quen, cô hơi chau mày nhưng không quay đầu lại.


Tháng mười hai ở London mưa liên tục, thời tiết lạnh lên nhiều. Từ trước đến nay Thiên Chân vẫn không thích mặc nhiều áo, khi trước mùa đông dù có lạnh tới đâu cô vẫn chỉ mặc một chiếc áo phông bên trong với áo khoác bên ngoài, nhưng giờ đây đã mang thai, đành phải mặc cho thật ấm, người tròn xoe như quả bóng, khi tự nhìn vào gương cũng cảm thấy buồn cười. Các đồng nghiệp đã về gần hết, cô vẫn còn mấy bản thảo phải nộp. Nhìn ra bóng tối nặng nề bên ngoài cửa sổ, cô xem đồng hồ ở góc dưới màn hình máy tính, đã gần mười giờ rồi.


Điện thoại để bàn đổ chuông. “Thiên Chân, điện thoại di động của em hết pin rồi à? Lúc nào mới về nhà?” Là Trần Úc. “Đúng là hết pin rồi”, Thiên Chân nhìn màn hình tối đen của điện thoại di động. “Còn mấy bản thảo phải nộp, không sao, lát nữa em sẽ gọi xe về.”


“Anh cũng không về đâu, gần đây có một án khó quá”, Trần Úc nói. “Khi nào em đi thì gọi điện cho anh nhé.” “Vâng”, Thiên Chân nói rồi dập máy. Song nửa phút sau, điện thoại lại đổ chuông.


“Còn gì nữa thế? Anh yên tâm….” “Thiên Chân”, một giọng nói thấp trầm vang lên làm cô chấn động, “Là anh đây.” “Làm sao anh biết số điện thoại văn phòng của em?”, cô ngẩn ra mấy giây mới khẽ khàng lên tiếng hỏi.


“Em tắt máy di động, anh hỏi Anna số. Chỉ là thử vận may thôi, không ngờ muộn như vậy em vẫn còn ở văn phòng.” “Còn một số việc em chưa làm xong”, Thiên Chân nhẹ nhàng trả lời. “Tất cả vẫn ổn chứ?”, Tần Thiển hỏi.


“Ừm”, cô đáp, hỏi lại theo tiềm thức, “Còn anh thế nào?” “Anh không ổn”, giọng anh nghe nhàn nhạt. “Em có đọc được e-mail của anh không, Thiên Chân?” “Em đọc rồi”, cô hơi ngẩn người. “Anh không ổn” có mối liên hệ logic gì với việc cô đọc bức e-mail đó hay sao?


“Em không trả lời anh”, Tần Thiển nói. “Em không biết phải nói gì”, cô hơi do dự một lát rồi trả lời thành thực. Bên kia vọng lại tiếng thở dài khe khẽ của anh, như có như không, nghe không có thật.


“Nếu như không có chuyện gì…”, cô lại cảm thấy muốn trốn chạy. “Cùng đi ăn đêm nhé?”, anh ngắt ngang lời cô, hỏi. Thiên Chân ngạc nhiên: “Anh đang ở London? Về rồi sao?”


“Vừa xuống sân bay”, Tần Thiển ngồi vào trong xe, đưa tay xem điện thoại, “Anh sẽ cố gắng chạy về đó lúc khoảng mười một giờ, được không?” Thiên Chân im lặng. “Thiên Chân?”, anh gọi cô như dò hỏi, trong lòng hơi thắc thỏm, “Em bằng lòng đợi anh chứ?”


Cô vẫn không nói gì, chiếc bút trong tay vô thức vẽ nên những hình thù rối loạn trên trang giấy. Tần Thiển cũng im lặng theo, những ngón tay cầm điện thoại hơi đông cứng lại, anh cảm thấy hơi thở nghẹn tức, liền nhấn vào nút điều khiển cửa xe, kính cửa sổ từ từ hạ xuống. Trên bầu trời đen sẫm sau cơn mưa, ánh trăng mờ ảo, từng cơn gió lạnh buốt ập ngay vào mặt.


Anh cảm thấy trái tim mình cũng bắt đầu trở nên giá lạnh. “Hôm nay là ngày đông chí, ở quê em có tục ăn bánh trôi nước. Người Hồng Kông quen ăn gì?”, đột nhiên nghe thấy cô nói khẽ. Khóe miệng Tần Thiển hơi gợn lên một đường cong, sau đó nụ cười dần dần mở rộng. Anh ngồi thẳng dậy, vẫn tựa vào lưng ghế, tay đặt trên trán, ngẩng khuôn mặt đầy vẻ vui mừng lên. Lần đầu tiên được thể nghiệm thế nào là mừng không tưởng nổi.


“Vậy thì anh sẽ đưa em đi ăn bánh trôi nước”, anh nói. “Anh sẽ hỏi chú Phúc xem quán nào làm món này ngon nhất.” Anh cười khe khẽ, thật nhẹ nhàng không để cô nghe thấy. Cho tới khi ngắt máy, anh vẫn còn cười… Thiên Chân, Thiên Chân, trong thế giới của anh bởi vì có một Đoạn Thiên Chân như thế nên mới trở nên tươi đẹp dường này.


Xuống khỏi taxi, ánh đèn neon trên phố vẫn còn vương dấu tích của nước mưa, trở nên mờ mờ ảo ảo. Thiên Chân gần như giấu toàn bộ khuôn mặt mình trong chiếc khăn quàng cổ, chỉ lộ ra đôi mắt nhìn mọi người đi qua đi lại. Nghe nói một giảng viên toán học người Anh trong nghiên cứu của mình đã phát hiện ra rằng, tỷ lệ tìm được bạn đời phù hợp của con người ta chỉ có một trên hai trăm tám mươi lăm nghìn, ở một London cứ cho là rộng lớn này thì đối tượng phù hợp với mình cũng chỉ có hai mươi sáu người. Từ đó mà suy ra, nếu như một buổi tối nào đó bạn đi ra ngoài, cơ hội để bạn gặp được ý trung nhân chỉ có không phẩy không trăm ba mươi tư phần triệu, còn thấp hơn khả năng bị sét đánh trúng.


Tình yêu là gì? Hôn nhân là gì? Cuộc sống của đại đa số mọi người chẳng qua đều là thế này: Tầm thường và phẳng lặng, đến thời điểm thích hợp thì gặp một người, rồi qua hết một đời. Còn những chùm pháo bông mờ mờ ảo ảo trong đáy lòng thì cuối cùng cũng cháy tàn hết thành tro bụi. “Thiên Chân”, giọng nói thấp trầm, không gấp gáp chậm rãi vang lên.


Màn đêm đen sẫm sáng bừng lên bởi ánh đèn. Một người đứng ngay phía trước, đôi mắt sáng như sao, đôi mày sắc nét, cơ thể cao lớn, tuy nhiên chỉ mặc một chiếc áo măng-tô đen đơn giản với chiếc khăn quàng cashmere kẻ sọc ba màu trắng xám đen, nhưng trông lại cực kỳ nổi bật. “Anh về rồi à”, Thiên Chân ngẩng đầu, vội vàng lên tiếng, không thể nào nhận được ra ngay khi câu nói của cô vừa dứt, trên khóe miệng anh đã xuất hiện một nụ cười nhàn nhạt. Anh nhớ câu nói này của cô biết bao nhiêu.


Hai người ngồi ở một góc tĩnh lặng gần cửa sổ, Thiên Chân uống sữa đậu nành, Tần Thiển uống trà. “Lần này anh mang về từ đại lục rất nhiều trà ngon, tiếc là em lại đang mang thai nên không có phúc được hưởng rồi”, anh cười. “Cười trên nỗi khổ của người khác không phải là hành vi của quân tử đâu”, Thiên Chân mỉm cười. “Nói ra thì dạo này em đặc biệt muốn ăn những món quà vặt của Trung Quốc, hơi muốn về nước rồi.”


“Xem chừng khẩu vị rất tốt”, Tần Thiển đánh giá cô. “Thảo nào dạo này béo lên một chút, không tồi.” Thiên Chân hơi bối rối ôm lấy khuôn mặt tròn lên thấy rõ của mình, xấu hổ nhìn anh: “Anh gầy đi đấy.” Anh rõ ràng gầy đi một chút so với lần trước gặp.


“Ừm, công việc rối bời”, anh gật đầu, nhìn chăm chú vào cô. Em có biết em cũng là một trong số đó hay không? Là điều khiến cho anh lo lắng nhất. “Ừm”, cô gật gật đầu. “Chú ý giữ gìn sức khỏe.” Anh nhìn cô, cười bình thản.


Một câu dặn dò hết sức bình thường, anh cũng đã từng nghe qua bao nhiêu người nói vậy, nhưng từ miệng cô nói ra lại khiến cho anh xúc động không sao nói được thành lời. Khi đến sân bay rồi gọi điện cho cô, anh cũng nghĩ có lẽ khi đó cô không còn ở công ty nữa, nhưng lúc thấy điện thoại có người nhận, giọng nói của cô vang lên trong đó, niềm vui đột nhiên ập đến bất ngờ khiến anh còn không kịp chuẩn bị trước. Ngồi trước mặt cô, khả năng giữ bình tĩnh mà anh đã rèn luyện được qua bao nhiêu năm luôn dễ dàng bị đánh đổ.


“Em thì thế nào, công việc có bận không?”, anh hỏi. Thiên Chân gật đầu. “Bận tới mức vừa đủ thì được, nhưng không thể tới mức mệt mỏi quá, con gái không cần phải vất vả đến thế”, anh nói.



“Em đã không còn là ‘con gái’ nữa rồi”, Thiên Chân nhẹ nhàng lên tiếng, “Em đã sắp làm mẹ.” “À”, Tần Thiển hơi ngẩn người, ánh mắt trở nên ảm đạm, “Phải.” “Anh thì sao, tất cả mọi việc ở Trung Quốc đều thuận lợi chứ?”, cô hỏi lại.


“Cũng coi là thuận lợi, coi như là biết được vì sao ‘guanxi’ lại trở thành một từ đơn trong tiếng Anh. Ở Trung Quốc quan hệ vô cùng quan trọng”, anh hơi có vẻ bùi ngùi. “Một ly rượu trong tay có thể trở thành điểm khởi đầu của rất nhiều chuyện, Mạnh Đức có tham vọng của Mạnh Đức, Huyền Đức có khát khao của Huyền Đức[2], nhận rõ được từng cái một rồi tấn công vào là được.” [2] Mạnh Đức tức Tào Tháo, Huyền Đức tức Lưu Bị, ý nói ai cũng đều có dã tâm riêng. “Ha, việc anh dùng từ khi nói chuyện cũng đã đổi thay phong cách rồi”, Thiên Chân không kìm được cười.


“Được người ta đào tạo mà”, Tần Thiển hơi xấu hổ nhướng mày lên. “Người hợp tác với anh để làm showroom là một người rất nhã nhặn, khi nói chuyện cũng viện dẫn điển cố một cách rất có phong vị cổ. Thú vị nhất vẫn là bản nhạc chuông điện thoại di động của anh ta, đó là vở Kinh kịch “Không thành kế”, khi vừa đổ chuông đã là câu “Ta đang ở trên thành ngắm cảnh núi non”, lần đầu tiên nghe thấy anh đã ngẩn người ra. Đất nước mình quả nhiên lắm người tài năng.” Thiên Chân đang uống sữa đậu nành, nghe chuyện anh kể rồi nhìn thấy bộ dạng lắc đầu với vẻ bất lực của anh, không thể nhịn được cười, suýt nữa thì sặc. Tần Thiển vội vàng đứng lên, vỗ lưng giúp cô.


“Nói mình sắp sửa làm mẹ rồi mà hành vi thì vẫn như một đứa trẻ vậy”, anh cau mày thở dài, nhìn đăm đắm vào khuôn mặt đỏ bừng của cô. Mùi hương quen thuộc trên cơ thể anh lấn cấn quanh mình, tai Thiên Chân cũng bắt đầu thấy nóng lên. “Không sao rồi”, cô nhận ra sự thất thố của mình, cảm thấy hơi xấu hổ, thế nên cúi đầu tiếp tục ăn bánh trôi.


Tần Thiển nhìn cô không nói gì, cảm giác thấy không khí cởi mở khó khăn lắm mới có được giữa hai người lại hơi ngưng đọng. Anh thấy hơi bất lực. Ánh mắt lướt qua phía sau cô một cách vô thức, sắc mặt anh đột nhiên sầm xuống.


Thiên Chân lúc đó vừa ngẩng đầu lên lập tức nhạy cảm bắt kịp sự thay đổi vẻ mặt của anh, cũng quay đầu nhìn lại phía sau. Mấy giây tiếp theo, cô quay lại, tiếp tục ăn bữa đêm của mình với vẻ mặt bình thản. “Cậu ta đang làm gì vậy?”, giọng nói lạnh lùng của Tần Thiển vang lên.


“Gặp bạn bè thôi”, Thiên Chân nói. “Gặp bạn bè?”, khóe môi Tần Thiển hơi nhếch lên, “Lyla có thật là bạn bè của cậu ta không?” Thiên Chân không nói gì, nghe thấy tiếng bước chân phía sau lưng mỗi lúc một gần hơn, là hai người.


Cái gì phải đến thì sớm muộn cũng sẽ đến, ai cũng không thể nào tránh nổi. “Thiên Chân.” Tiếng Trần Úc vang lên phía sau, đối diện với Tần Thiển. Đột nhiên Thiên Chân có ảo giác như quay lại ngày hôm đó, khi lần đầu tiên cô gặp Tần Thiển trong quán cà phê ở tuần lễ thời trang.


Tất cả đều như tái hiện lại ngày hôm qua, thế nhưng nếu như có thể thực sự quay lại điểm khởi phát đó thì tốt biết bao. “Hi, chào hai người”, Thiên Chân ngẩng đầu nhìn đôi trai gái trước mặt mình, nụ cười dịu dàng thanh nhã. “Lyla, lâu lắm rồi không gặp.” Biểu hiện của cô khiến cho cả ba người còn lại nhất thời đều chết sững.


Cô ngầm đánh giá vẻ mặt khác nhau của bọn họ, nụ cười không gì công kích nổi vẫn còn nguyên ở khóe môi. “Tôi với Vincent ở cùng nhau”, rốt cuộc Lyla không thể im lặng nổi. “A, chúc mừng cô, cuối cùng đã tu thành chính quả”, Thiên Chân nhìn Lyla đáp lời, giọng bình tĩnh.


Trần Úc nhìn cô, trong mắt đầy sự chấn động và cay đắng. “Em đang làm cái trò gì vậy?”, cuối cùng lại là Tần Thiển không thể kiềm chế được, anh trừng mắt nhìn Thiên Chân: “Em có ngốc không vậy.” Một người phụ nữ khác công nhiên cướp đoạt chồng mình, vậy mà cô còn khảng khái chúc mừng? Thế còn đứa con trong bụng cô thì sao? Gã họ Trần kia rốt cuộc có lương tâm hay không?


“Cô ấy vẫn còn đang mang thai mà cậu vẫn có thể quan hệ bất chính với người phụ nữ khác hay sao?”, trong cơn tức giận, anh không thể không chất vấn Trần Úc. “Giám đốc Tần, chuyện của chúng tôi không đến lượt anh phải quan tâm”, Trần Úc đáp lại. “Nếu như cậu không thể đối xử tốt với Thiên Chân, tôi sẽ đem cô ấy đi”, Tần Thiển nói lạnh lùng.


“Anh dựa vào thứ gì?”, Trần Úc hoàn toàn không nhượng bộ, trên khuôn mặt đẹp trai cũng phủ một làn sương lạnh. Anh nhìn lướt qua Thiên Chân cho tới lúc đó vẫn giữ được vẻ mặt trấn tĩnh, nghiến răng nói: “Anh có thể hỏi xem cô ấy quyết định thế nào.” “Thiên Chân?”, Tần Thiển nhìn cô bằng ánh mắt sắc lẹm. Chỉ cần cô nói một lời chấp nhận, anh sẽ bất chấp tất cả để đưa cô đi.


“Chuyện của bọn em không cần anh quan tâm, em tin là anh ấy có nỗi khổ riêng”, Thiên Chân nhìn Tần Thiển, nói nhẹ nhàng. “Em nói gì?”, Tần Thiển nhìn cô với vẻ không thể nào tin nổi. “Đã đến lúc này rồi mà em vẫn bảo vệ cậu ta hay sao? Đoạn Thiên Chân, em rốt cuộc đang nghĩ gì vậy?” “Em biết mình đang làm gì”, Thiên Chân cười, đón nhận ánh mắt đầy phẫn nộ của anh.


“Em có chắc không?”, Tần Thiển cười lặng lẽ. “Đối với anh một thái độ, đối với cậu ta lại một thái độ khác, Đoạn Thiên Chân, em không cảm thấy em quá thiên lệch à? Dù là cậu ta ngoại tình em cũng vẫn bảo vệ cho cậu ta… Anh còn thấy hơi nghi ngờ, rốt cuộc là em quá ngốc hay là anh ngu dại? Hoặc là, ngay từ đầu em đã muốn quay về bên cạnh cậu ta, việc anh cự tuyệt chẳng qua cũng chỉ là tạo cho em một cơ hội mà thôi.” Những lời nói độc địa không được kiểm soát cứ vậy tuôn ra khỏi miệng một cách dễ dàng. Khoảnh khắc ấy anh không thể nào lý giải nổi, cũng đã ghen tuông tới phát điên.


Vì sao anh đã cố gắng như vậy rồi mà cô vẫn không thể tha thứ cho anh, còn Trần Úc thì ức hiếp cô tới hai lần mà cô vẫn có thể khoan nhượng được? Anh nhớ lại ánh mắt đau thương của cô hồi mới gặp anh, đêm hôm đó cô khóc thầm trong vòng tay anh… Khi đó, đều là vì người đàn ông tên Trần Úc kia. Khoảnh khắc này, anh cảm thấy sợ hãi, cảm thấy toàn thân giá lạnh.


Còn Thiên Chân bị những lời buộc tội của anh gây sốc tới mức không sao nói được một lời. Vết thương vốn đã khép miệng lại một lần nữa vỡ tung, lộ ra đầm đìa máu tươi. “Em không…”, cô hé miệng, cố gắng lấy lại tiếng nói của mình để giải thích.


“Tùy em thôi… Thiên Chân.” Tần Thiển đứng dậy, giọng nói nghe đè nén và mệt mỏi, anh không nói thêm một lời nào nữa, đi lướt qua bọn họ. Thiên Chân ngồi yên tại đó, dường như toàn thân đã đông cứng, không sao di chuyển được.


Hoặc là, ngay từ đầu em đã muốn quay về bên cạnh cậu ta, việc anh cự tuyệt chẳng qua cũng chỉ là tạo cho em một cơ hội mà thôi. Lời anh nói giống như tát mạnh cho cô một cái. Hóa ra đến cuối cùng anh vẫn không tin tưởng cô, cũng không tin vào tình cảm giữa hai người bọn họ.


Rõ ràng đã quyết tâm bỏ tất cả lại, nhưng sao giây phút đó, cô vẫn cảm thấy bị tổn thương sâu sắc chứ? “Chúng ta cần nói chuyện một chút”, Trần Úc nhìn theo Lyla khi đó vừa tìm cớ tránh đi, quay đầu lại nhìn Thiên Chân. “Ừm”, Thiên Chân gật đầu.


Từng làn khói nhẹ cuộn lên trên hai cốc trà xanh giống như một tấm bình phong ngăn cách giữa hai người. “Nhìn thấy anh và Lyla ở bên nhau em không thấy ngạc nhiên một chút nào à?”, Trần Úc lên tiếng trước. “Không ngạc nhiên”, Thiên Chân thành thật gật đầu. “Kể từ lần chúng ta cãi nhau về chuyện bài báo viết về Tần Thiển, em đã dự liệu trước được khả năng này.”


Hoặc có lẽ, thời điểm có dự cảm còn sớm hơn thế nữa. Trần Úc cười mỉa mai, không biết là cười cô hay cười chính mình. “Thiên Chân, em có biết nhiều khi mình rất tàn nhẫn hay không?”, anh nói.



Thiên Chân ngước mắt nhìn Trần Úc, lặng lẽ không nói gì. “Em còn nhớ trong lễ cưới của chúng ta không? Em đã không mặc chiếc váy cưới mà Tần Thiển thiết kế cho em đó”, anh tiếp tục, “Anh biết ngụ ý việc anh ta tặng váy cưới cho em, nó đã khiến anh cảm thấy mình thất bại, chỉ có điều anh không chịu thừa nhận.” Hy vọng rằng trong những năm tháng về sau, em sẽ càng thông minh xinh đẹp, biết cách yêu thương chính bản thân mình, đừng gặp phải một người nào giống như anh, khiến cho em đau lòng nữa. Sau này, khi mặc chiếc váy cưới đó vào, hãy vui vẻ ở bên người thực sự yêu em.


Giờ đây nghĩ lại câu anh viết trong bức thư hôm đó đều khắc ghi lại trong tim. “Thiên Chân, từ trước đến nay em chưa từng chấp nhận anh, em cũng không cảm thấy anh chính là bến đỗ mà em thực sự cần, vì sao em không dám thừa nhận? Cho tới giờ em cũng vẫn chưa thể quên được anh ta, chẳng qua là đã trở nên hèn nhát trong tình cảm mà thôi.” Thiên Chân nghe những lời nói đó, những ngón tay cầm trên chiếc cốc siết chặt vào.


“Sau lần cãi nhau đó, khi anh đến bệnh viện, anh nhìn thấy anh ta túc trực bên em, nhìn em, hôn em nhân lúc em đã ngủ say, khi đó anh biết rằng mình đã thua”, Trần Úc cười cay đắng. “Nhiều lúc anh cảm thấy những bộ phim thần tượng quả là độc ác, từ đầu tới cuối gần như chỉ có nhân vật nam chính và nữ chính mới là người, còn những vai phụ khác đều không phải, lúc cần đi thì đi, lúc cần chết thì chết, hình như mạng sống của họ, tình cảm của họ đều không có giá trị gì, nước mắt của họ càng không cần phải được cảm thông, bọn họ đau khổ tới đâu thì cũng chỉ là để làm nền cho hạnh phúc của nhân vật chính. Còn anh, trong bộ phim của em và Tần Thiển, chính là một vai phụ từ đầu chí cuối. Có lẽ trong tiềm thức em cũng cho là như vậy.” Thiên Chân nhìn rõ sự chấn động trong lòng Trần Úc, nhưng không nói được một lời để phản bác lại sự tự trào đó của anh. “Mười năm trước khi ở bên em, anh đã học được rằng không bao giờ nên tùy tiện buông tay, sự từ bỏ nhất thời có thể là niềm tiếc nuối cả đời; Mười năm sau khi lại ở bên em, anh học được rằng bất kể thứ gì cũng không thể nào gò ép, nhất là tình cảm. Em cho rằng anh không biết sau này em sẽ được điều về Trung Quốc làm việc hay sao? Nhưng từ trước đến nay em chưa từng nhắc đến chuyện này với anh, ngay cả khi không phải là vợ chồng thực sự, chỉ là bạn tốt thôi, thì em cũng chưa từng nghĩ đến anh trong việc tương lai của em.”


“Đối với em mà nói, hiện giờ điều quan trọng nhất chính là con em”, Thiên Chân đáp nhẹ nhàng. “Vậy còn anh ta thì sao? Cũng không có trong kế hoạch của em à?”, Trần Úc hỏi lại. Thiên Chân lặng im, ánh mắt trở nên mơ hồ.


Anh ấy… Pha một ấm trà, ngồi trên salon cùng xem ti-vi, mang theo con đi ra công viên tản bộ… Thỉnh thoảng những cảnh tượng đó không phải chưa từng xuất hiện. Nhưng chỉ là thỉnh thoảng. Không dám để cho ý nghĩ của mình thoải mái hơn. “Lyla nói với anh cô ấy đã có thai, anh không muốn đoán xem có phải cô ấy cố tình làm việc đó trong cái đêm anh và em cãi nhau để có thai hay không, nhưng anh hiểu rõ rằng trong bộ phim của anh và cô ấy, anh là nhân vật chính, còn anh lúc đó đã tiếp nhận cô ấy. Hiện thực dồn ép tới mức anh không thể không cúi đầu, giữa em và anh đã không còn khả năng để đối diện với kết cục cuối cùng nữa rồi.”


Anh đã sức cùng lực kiệt, càng không có đủ lòng tin để tiếp tục theo đuổi một tình cảm mà mình chắc chắn sẽ thua. Trong biển người mênh mông, có quá nhiều người vì thất vọng và kiệt sức để lựa chọn một cuộc sống bình thường, yên ổn và an toàn, không sóng gió. “Thiên Chân, nếu như có một người làm tất cả mọi việc vì em, vậy thì nên trân trọng đúng lúc. Chúng ta đều cần phải hiểu sự thật này, không thể nào bốc đồng như xưa được nữa.” Thiên Chân cúi đầu, một giọt nước mắt rơi vào trong cốc.


“Muộn lắm rồi, để anh đưa em về”, Trần Úc nói nhẹ nhàng. “Không, không cần”, Thiên Chân đứng dậy: “Chúng ta không đi chung đường.” Phải, không đi chung đường.


Trần Úc nhìn theo bóng cô đi xa khuất, chỉ cảm thấy một nỗi đau khổ ngập tràn. Tần Thiển vẫn chưa về nhà, là Sean mở cửa cho cô. Thiên Chân ngồi một mình trong phòng khách, cảm thấy đêm dài vô tận, từng giây từng phút đều là một sự giày vò.


Anh đi đâu? Muộn như vậy rồi, lại vừa quay về sau một chặng bay dài, giờ này rốt cuộc anh đang ở nơi nào? Trên bậu cửa sổ mới có thêm một chậu cây, hình như gọi là vạn niên thanh ngân hậu. Sở dĩ cô biết là vì khi cùng ngồi xem phim, anh đã nói với cô. Vai Sát thủ Lyon do Jean Nero[3] đóng luôn thích loại cây này… Cuộc sống không cố định, lang bạt không gốc rễ, tình cảm không có nơi nương tựa. [3] Diễn viên người Pháp, sinh năm 1948.


Một nỗi đau tê nhói lướt qua trái tim cô. Cô đứng dậy bước đến trước cửa sổ sát sàn, đưa tay chạm vào chậu cây. Nhìn xuống thành phố đèn hoa tưng bừng bên dưới, gió đêm vi vút thổi qua.


Đột nhiên ánh mắt chững lại. Nhịp tim bỗng dưng rối loạn. Màn đêm đen thẫm, trong không gian nồng đậm mùi thuốc lá luẩn quẩn theo làn gió.


Bên dưới chân chiếc ghế băng đã vứt đầy đầu lọc thuốc. Có lẽ vì nghe thấy tiếng bước chân, người đàn ông đang ngồi lặng yên ngước mắt lên, song không không ngờ lại trông thấy một đôi mắt đầy lo lắng và mừng rỡ - anh đột nhiên chết sững. Dường như nghi ngờ về điều mình trông thấy, anh lên tiếng theo tiềm thức: “Thiên Chân?”


Giọng hơi khàn đi, chỉ hai chữ khẽ khàng song lại như chứa đựng khát khao từ nơi sâu thẳm nhất trong tâm hồn. “Là em đây”, Thiên Chân nghe thấy giọng nói của mình, không hiểu vì sao cũng đột nhiên khàn đặc. Một nỗi chua xót dâng lên trong ngực, biến thành luồng khí nóng ùa vào mắt, tầm nhìn trở nên mờ ảo. “Ngồi đi”, anh nói, nhìn vào phần bụng nhô lên của cô, dập tắt điếu thuốc kẹp trong tay.


Thiên Chân đi lại đó, ngồi xuống cạnh anh. Mùi nước hoa thoang thoảng mà quen thuộc, mùi khói thuốc nồng đậm… Cô không thể không nghi ngờ rằng liệu có phải anh đã ngồi đây đốt hết cả một bao thuốc rồi không? Mặt sông Thames cách đó không xa lắm lấp loáng từng con sóng, nhìn về xa hơn là ánh đèn rực rỡ của những tòa cao ốc. Những phong hoa tuyết nguyệt[4], cuộc sống sôi động của London đều ẩn giấu dưới những ánh đèn neon đủ sắc màu. Mỗi một góc nhỏ đều diễn ra những cảnh bi hoan ly hợp, biết bao người đến rồi đi tất bật, gặp gỡ nhau rồi yêu, hận, được, mất, để lỡ rồi lãng quên, hạnh phúc chẳng qua chỉ là lựa chọn trong nháy mắt.


[4] Chỉ sự lãng mạn. “Thiên Chân, anh có quay lại tìm em, nhưng tìm rất nhiều nơi mà không tìm được, hóa ra em lại ở đây”, anh đột nhiên nói khẽ. “Chiếc đồng hồ tặng cho em thực ra có một đôi, từ đó tới nay em vẫn không đeo nhưng anh thì đeo nó. Anh nói muốn dành tặng em tất cả thời gian còn lại của cuộc đời anh, dù thế nào thì đã nói phải biết giữ lời. Mới rồi Trần Úc nói với anh, nếu như anh lại đánh mất em một lần nữa, thì anh chính là kẻ ngu ngốc nhất thế gian này… Anh hối hận biết bao nhiêu, sao anh có thể cáu giận với em như vậy? Sao anh lại có thể nói ra với em những lời gây tổn thương đến vậy? Anh gọi điện cho em hết lần này đến lần khác nhưng không thấy ai bắt máy, gọi đến khi hết pin anh mới nghĩ ra có lẽ em không cầm điện thoại đi. Anh đứng bên dưới khu chung cư em ở nhìn lên căn hộ của em, em vẫn chưa về nhà, anh đợi rất lâu, không biết là rốt cuộc em đi đâu, lại sợ em sẽ quay về ngay khi anh vừa đi khỏi… Thiên Chân, anh như thế này rất nực cười có phải không? Anh đã không biết phải làm như thế nào mới được nữa rồi.”


Nhân tình thế thái nhìn thì đơn giản, tưởng bất cứ việc gì cũng có thể giải quyết êm xuôi, nhưng rồi lại phát hiện ra rằng trong lòng mình vẫn yếu đuối như vậy – Anh cười lặng lẽ, trong nụ cười chứa đựng bao nhiêu sự bất lực và cay đắng. Thiên Chân rưng rưng nước mắt nhìn đôi mắt mệt mỏi của anh, chỉ cảm thấy cổ họng nghẹn lại, không sao nói được một lời. Quên mất rằng đã có bao nhiêu lần cô nhìn trộm khuôn mặt xoay nghiêng của anh, sau đó bị anh bắt gặp, khi ánh mắt chạm vào nhau, cô luôn lúng túng đỏ bừng mặt lên.


Bao nhiêu cảnh tượng khi ấy, bao nhiêu sự cay đắng, ngọt ngào nhớ lại vẫn cứ hiện lên một cách rõ ràng… Đêm hôm đó anh đuổi theo, bàn tay ấm nóng đã giữ cô lại rồi từ đó chắn che cho cô bao nhiêu mưa gió buồn phiền. “Thiên Chân, anh luôn cảm thấy em vẫn còn yêu anh, còn đứa bé đó chỉ là ngoài ý muốn, thế nên em mới hấp tấp chọn cách lấy Vincent làm chồng. Anh buông tay là muốn để cho em có thời gian nhìn rõ lại tình cảm của chúng ta, cũng là để nhìn rõ lại cuộc hôn nhân của em với cậu ấy. Anh thậm chí còn hy vọng một cách xấu xa là em sẽ vấp ngã một lần, sau khi em biết nó đau đớn thế nào, anh sẽ lại nâng em dậy, chờ đến khi em cam tâm tình nguyện quay về bên anh”, Tần Thiển chậm rãi nói, song không nhìn cô, giọng bình tĩnh nhưng u tịch. “Thế nhưng anh chưa bao giờ nghĩ được rằng em đã không còn là cô gái bé bỏng đứng bên cạnh anh như hồi đó nữa, em đã đủ mạnh mẽ và độc lập, có lẽ em cũng không còn cần đến anh.” Thiên Chân nhìn xuống mặt đất dưới chân mình, nước mắt cuối cùng cũng tuôn ra không sao kìm lại nổi.


“Anh biết không, khi mới đến Anh, có lần em tham gia một buổi tụ tập, nhìn thấy cô bạn học khoác chiếc khăn quàng da cáo, em đã ngưỡng mộ vô cùng”, cuối cùng cô cũng lên tiếng. “Anh có thể mua cho em cả ngàn chiếc khăn quàng như vậy”, anh nói. “Thực ra cô ấy quàng cũng không đẹp lắm”, cô lắc đầu, “Nhưng cô ấy nói, chiếc khăn quàng đó là do mẹ cô ấy mua tặng, thế nên em mới có cảm giác vô cùng thất vọng và buồn bã.”


“Cái cảm giác mất đi người mình thương yêu thật quá đau khổ, từ khi còn nhỏ em đã không ngừng mất mát, đầu tiên là bố, sau đó là Trần Úc và mẹ… Khi yêu anh, em đã từng nói với bản thân mình rằng đây là lần cuối cùng, nếu như thất bại thì đừng có bao giờ ôm ấp hy vọng với tình cảm nữa, nếu không người thất vọng và đau khổ vẫn sẽ là mình mà thôi.” “Thế nên em không chấp nhận việc quay trở lại bên anh?” Tần Thiển nói khẽ khàng, vẻ mặt vẫn bình tĩnh. Nhưng chỉ có mình anh biết phía sau sự bình tĩnh và trầm lặng đó là một nỗi đau cứ rả rích không ngừng gặm nhấm dần trái tim anh.


Thiên Chân ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào đôi mắt sâu hút của anh. Rốt cuộc khi yêu một người có cảm giác như thế nào?Là bất chấp khoảng cách bao xa, đều có thể cảm nhận thấy sự tồn tại của anh? Là không thể nào kiềm chế được nỗi nhớ nhung, nhưng khi thực sự nhìn thấy anh, lại không biết phải nói gì? Còn cả việc bất kể qua bao nhiêu thời gian vẫn nhớ rõ như in từng nét mặt, lời nói dù vụn vặt của anh, dù là hai người không nói một lời, nhưng anh ở đó, thì đã cảm thấy một niềm vui nhẹ nhàng ở trong lòng. “Nếu như em trao trái tim em cho anh, anh sẽ chăm sóc tốt cho nó chứ?”


“Anh sẽ”, Tần Thiển đáp khẽ khàng. “Sẽ không vứt nó đi chứ?” “Nếu như vứt, thì chắc chắn là sẽ vứt cùng với trái tim anh.”


“Thiên Chân, bữa đêm còn chưa ăn xong, em có đói không?”, Tần Thiển hỏi, giọng dịu dàng hết mực. “Anh sẽ nấu cho em ăn chứ?”, Thiên Chân hỏi lại. “Nếu như em muốn điều đó… Đại khái là anh có thể nấu mỳ Ý”, anh cuộn tay áo lên, khi nói vậy, trên khuôn mặt đột nhiên hiện lên một vẻ lo lắng hiếm thấy.