Chờ Ánh Dương Quay Đầu Nhìn Tôi

Chương 27: Cuộc Sống Mới




- “Anh….là Vũ Minh đối tác của Lâm Phong?”

Vũ Minh tiến lại gần giường tôi, ngồi vào ghế.

- “Đúng, nhưng mà chúng ta gặp nhau từ rất lâu rồi, em không nhớ sao?”

- “Hả….Ở đâu cơ?”-Tôi hoang mang

- “10 năm trước, lúc đấy anh là một thằng ăn xin, em đã cho anh đồ ăn, hơn nữa trong 1 tuần liền còn đến trò chuyện với anh.”

- “Là anh sao? Trông anh khác quá nên em không nhận ra. Em xin lỗi.”

Anh Vũ Minh mỉm cười nói:

- “Không sao. Cũng lâu rồi, không thể trách em.”

- “Nhưng mà năm đó, sao em lại không đến thăm anh nữa vậy?”

- “À, nhà e chuyển nhà đi nơi khác. Vì thời gian gấp không kịp tạm biệt anh trước khi đi.”

- “Nhưng mà, anh đến gặp em chỉ để nói chuyện cũ thôi sao”

Tôi thấy hơi lạ. Cảm giác anh Vũ Minh còn muốn nói thêm điều gì. Lúc này, Vũ Minh nghiêm túc một cách lạ thường, nhìn thẳng vào mắt tôi nói:

- “Vẫn là em thông minh. Thật ra anh muốn ngỏ ý một điều. Không biết em có chịu đồng ý không.

- “Anh cứ nói đi ạ”



- “Em có muốn đến chỗ anh ở không”

Tôi bối rối nhìn anh, miệng không nói nên lời. Anh thấy tôi như vậy, nhanh chóng nói tiếp:

- “Thật ra em thử nghĩ mà xem. Em với Lâm Phong đã ly hôn. Mà bây giờ, mẹ Lâm Phong chắc chắn không cho em ở trọ một mình. Nhưng mà, em cũng đâu thể ở với mẹ Lâm Phong hoài, đúng không? Chi bằng ở với anh. Hơn nữa anh cũng chỉ có một mình, không còn bố mẹ hay người thân. Em cứ suy nghĩ đi, anh có thể chờ.”

- “Đây là danh thiếp của anh, em muốn thì gọi cho anh nhé.”

Từ sau hôm đó, ngày nào tôi cũng suy nghĩ. Nghĩ đi nghĩ lại. Tầm 1 tuần sau, tôi đã đưa ra quyết định của riêng mình.

- “Alo, anh nghe”

- “Em…anh có thể giúp em không”

- “Em đợi anh một tý, anh sẽ đến chỗ em.”

30 phút sau. Cánh của phòng được mở ra. Sau một hồi nói chuyện giữa tôi và anh Vũ Minh. Tôi quyết định rời khỏi nơi này.

Ngồi trên xe tôi nhắn tin cho mẹ anh về việc tôi sẽ không ở đây nữa và sẽ ổn trong thời gian tới. Sau đó tôi bỏ sim trong máy điện thoại.

Mẹ anh đầu bên kia đọc được tin nhắn vô cùng hốt hoảng. Hơn nữa khi gọi cho tôi còn không được. Bố anh bên cạnh phải nói vào:

- “Bà đừng lo, con bé nó cũng ngại khi tiếp xúc với nhà mình.”

———————

Hiện tại, tôi đang ở một làng quê ven biển. Căn nhà nhỏ giản dị tự tay tôi trang trí. Người chủ cũ đã để lại cho tôi mà không lấy tiền. Nhưng tôi biết là anh Vũ Minh đã mua lại nó.

Tôi đang mở một cửa hàng hoa. Hằng ngày kiếm tiến để trả cho anh Vũ Minh. Cuối tuần, anh cũng hay đến thăm tôi.



Ngày ngày cứ trôi qua đã 1 năm rồi. Hôm nay, chỉ hôm nay nữa thôi. Tôi sẽ đủ tiền trả cho anh Vũ Minh. Cả tiền nhà lẫn tiền nhập hoa.

- “Em trả anh”

Tôi đưa bọc tiền được gói cẩn thận cho anh Vũ Minh. Anh cười xoà rồi nói:

- “Em không cần khách sáo như vậy”

- “Em nợ anh mà, anh cầm đi”

Anh miễn cưỡng cầm tiền tôi đưa trên tay.

Tối đến, tôi có mời anh ở lại chơi mai rồi về. Anh Vũ Minh còn phụ giúp tôi nấu đồ ăn. Ăn xong, anh rủ tôi ra ngoài ngắm biển.

Tôi đi dạo quanh biển với anh trông thật lạ. Là một điều tôi chưa từng nghĩ tới. Là một điều tối muốn làm với Lâm Phong. Tiếc là, không đủ duyên với nhau.

Vũ Minh thấy không khí đang giữa tôi và anh dần ngột ngạt. Anh mở lời hỏi tôi:

- “Hiện tại, em thấy ổn hơn chưa”

Tôi mỉm cười:

- “Ổn, khá ổn, không tệ như trước đây”

Anh ngập ngừng hỏi tiếp:

- “Vậy em chỉ định bán hoa tiếp thôi sao? Cái việc học đàn em có suy nghĩ sẽ đánh tiếp không?”