Chờ Ánh Dương Quay Đầu Nhìn Tôi

Chương 22: Cuốn Sổ




Về đến nhà, tôi bê thùng đồ vào phòng. Đặt trên cùng chính là chiếc đàn violin màu trắng. Lúc mẹ tôi mua mẹ tôi bảo mày trắng ngụ ý cho sự trong sáng, tinh khiết của người con gái.

Mặt sau chiếc đàn có một dòng lưu bút ngắn của cô giáo dạy đàn cho tôi. Tôi quý cô lắm nhưng tiếc thật năm ngoái cô rời xa thế giới này mất rồi.

Nghe nói…….vì tự tử. Cô với tôi rất thân vì tiếng đàn cũng là người thân duy nhất của cô. Nhưng cô may mắn hơn tôi. Gặp được người yêu thương mình thật lòng. Chỉ có điều may mắn không được bao lâu chú ấy mất vì tai nạn máy bay lúc đến paris thăm cô biểu diễn violin. Cô giáo tôi liền mắc bệnh. Người ta nói cô điên vì cứ lẩm bẩm tên chú.

Đến khi thuốc cũng không còn tác dụng. Cô tự tử, nhảy xuống biển. Nơi chiếc máy bay rơi xuống. Đến giờ vẫn chưa tìm thấy xác.

Thoát khỏi dòng suy nghĩ tôi lấy món đồ tiếp theo ra. Là ảnh gia đình hồi tôi còn bé. Nhưng bị vỡ mất rồi. Có thể là lúc người em họ của tôi đẩy thùng đựng xuống. Hay là do tôi bê không cẩn thận….?

Các món đồ cứ thế được tôi lau sạch sẽ, xem kĩ càng. Món đồ cuối cùng. Là một cuốn sổ. Là nhật ký? Của mẹ tôi?

Đọc được trang đầu tôi điên cuồng lật các trang sau.

“Tách”- giọt nước mắt nóng hổi của tôi rơi xuống trang giấy đã cũ, có phần nhàu nát do tôi lật quá mạnh.

Trong cuốn sổ đều nói về hành trình tôi lớn lên. Từ lúc mẹ tôi mong ngóng tôi chào đời đến khi tôi học mẫu giáo rồi lên tận đại học.

- “Con gái, mẹ biết con luôn giấu nỗi khổ trong lòng. Mẹ cũng không thể ép con nói ra. Những đêm con khóc lúc 1,2 giờ sáng. Mẹ chỉ vô tình đi qua nhưng nghe con khóc mẹ rất đau. Mẹ biết con là một cô bé ngoan và sẽ luôn là công chúa của mẹ.”



- “Hồi con mới tập xe ngã trầy cả đầu gối. Khi đó mẹ khóc rất to, bố con còn chê mẹ mít ướt. Mẹ mặc kệ! Con là con của mẹ mà. Mẹ xót!”

- “Khi mẹ nghe hàng xóm cứ so sánh con với Khánh Chi mẹ tức lắm. Mẹ cũng bảo với họ đừng bàn tán nữa. Mẹ cứ nghĩ họ sẽ không nói gì. Nhưng mẹ không ngờ họ vẫn nói. Ngay cả khi biết con đứng gần họ. Là họ cố tình. Mẹ cứ tưởng tưởng con sẽ tức giận phản bác. Mẹ thấy con đi ngang qua như không quan tâm. Mẹ cũng thấy con vào nhà, chạy vào trong phòng thật nhanh. Có giọt nước mắt không kìm được mà rơi xuống. Con khóc dù rất nhỏ mẹ vẫn nghe thấy. Tối đến mẹ cố tình nấu toàn món con thích để con vui. Mẹ thấy con vui nhưng thật giả dối. Mẹ biết có nỗi đau nào bé lại đâu, chỉ có mỗi đau thêm muôn phần khắc khoải.”

- “Có ngày, đột nhiên con muốn mua đàn violin mẹ vui lắm. Mẹ cứ tưởng con gái mẹ không thích mấy môn như vậy. Mẹ và bố cũng cố kiếm tiền mua cho con cây đàn thật xịn.”

- “Mẹ biết con không có người bạn thân nào. Mẹ biết con luôn trầm lắng. Mẹ luôn cố bắt chuyện với con để con coi mẹ là bạn. Kể hết chuyện cho mẹ nghe. Nhưng con vẫn giữ trong lòng mãi. Mẹ buồn lắm. Tự trách bản thân làm mẹ chưa đủ tốt.”

- “………”

Lúc này tôi oà khóc thật lớn. Như một đứa trẻ. Tôi muốn gặp mẹ, muốn ôm mẹ thật chặt. Cả bố nữa. Tôi biết bố không bao giờ nói lời ngọt nhưng bố luôn dùng hành động chứng minh.

Là tại tôi bất hiếu, tôi nhớ bố mẹ rồi nhưng giờ bố mẹ ở đâu rồi….

Tôi cứ nằm trên giường ôm khư khư cuốn sổ. Tưởng tượng như đang ôm mẹ. Tôi chợt nhìn chiếc bụng bắt đầu nhô. Liệu tôi làm mẹ có tốt?. Truyện Đô Thị

———————

4 tháng sau, em bé đã được 6 tháng. Vì bố mẹ anh về nhà riêng. Nên tôi lại xuống ở phòng cho người hầu. Khánh Chi cũng đã về lại nhà.