Chờ Ánh Dương Quay Đầu Nhìn Tôi

Chương 20: Hạnh Phúc




Trong khoảng 1 tháng tiếp theo. Tôi thấy cuộc sống của mình bình yên lạ thường. Chỉ sợ giông bão sắp kéo đến.

Sáng sớm khi anh và cô ta vừa ăn sáng xong. Cô ta ngập ngừng mở lời:

- “Anh…..Em nói cái này anh đừng trách em nhé”

Anh nhẹ nhàng đáp:

- “Ừm”

- “Em…….Em có thai rồi”

Sắc mặt anh từ bình thản sang ngỡ ngàng

- “Không phải anh nói em uống thuốc rồi sao? Sao lại có được.”

- “Em uống rồi nhưng tuần qua em cứ bị mệt, buồn nôn. Đi khám mới biết. Em cũng sốc lắm. Không ngờ lại thành ra như này.”

- “Đứa trẻ cũng là một sinh mệnh. Không thể phá nó. Tạm thời em cứ sinh nó ra chúng ta tính sau được không em.”

- “Vâng”

Tôi vừa từ tầng 4 lấy quần áo xuống. Nghe được hết câu chuyện. Không ngờ anh tin tưởng cô ta đến vậy. Ảm đạm đưa tay sờ nhẹ bụng khẽ nói với con “Mẹ sẽ bảo vệ con.”

———————-

Ngày hôm sau, một chiếc xe tải lớn chở vào nhà. Là đồ cho em bé. Nhưng là cho em bé của tôi hay là cô ta…..

Lúc này trên cầu thang. Khánh Chi hí hửng bước xuống. Bảo họ bê hết đồ lên phòng cô ta. Đi ngang qua tôi cô ta còn nói đểu:

- “Không biết cô đã mua gì cho con mình chưa. Hay là không có tiền để mua”



Tôi chỉ biết im lặng đứng nghe cô ta nói. Vì chúng hoàn toàn là sự thật. Việc làm người hầu cho anh. Anh không bao giờ đưa tiền hàng tháng cho tôi. Vì đối với anh đây vốn là việc tôi phải làm.

——————

Chiều đến, hôm nay anh về sớm hơn mọi khi. Tôi lấy hết sự dũng cảm tiến đến mở lời:

- “Anh hôm nay có thể đưa em đi mua đồ cho con không.”

Anh thoáng sững người nhìn tôi. Nghĩ gì đó rồi nói:

- “Được, thay quần áo đi chúng ta đi luôn”

- “Em thay xong rồi”- tôi nhanh nhảu đáp

———————

Tại trung tâm thương mại-Cửa hàng mẹ và bé

- “Hai anh chị muốn mua gì để em tư vấn ạ”

- “Có thể để cho chúng tôi tự xem được không”-tôi đáp

- “Dạ vâng hai anh chị cứ tự nhiên”

Khi cô nhân viên đi rồi. Anh lúc này mới mở miệng nói:

- “Cô muốn mua gì cứ chọn”

- “Vâng”

Tôi đi xem một hồi thấy đâu đâu cũng là đồ đắt tiền, giá trên trời. Một cái xe đẩy đã gần trăm triệu. Tôi nghĩ anh sẽ tính nợ tiền cho tôi. Nên chỉ dám lấy những món rẻ nhất.

Tôi mong rằng mọi người có đi đâu mua đồ. Thì đó sẽ là những món mọi người thích chứ không phải vì nó rẻ. Giống như tôi.



Đi một vòng cửa hàng cùng anh. Tôi thấy đã đủ rồi nên bảo anh đi tính tiền. Anh khẽ nhìn vào giỏ hàng không nói gì tiến đến quầy thu ngân.

- “Dạ tổng của anh chị hết 2xx.xxx.xxx ạ”

Nhìn tổng tiền tôi thoáng sững người. Tôi nhớ rõ mình lấy toàn đồ rẻ mà. Nhiều tiền như vậy bao giờ tôi mới trả nợ xong.

Chị quản lý còn nói thêm:

- “Hai vợ chồng trông đẹp đôi thật đấy”

Tôi liếc mắt nhìn trộm phản ứng của anh. Thấy mặt anh vẫn bình thường. Không biết là tôi nên vui hay buồn đây. Vui vì anh không nói gì như nhầm đồng ý là “vợ chồng” buồn vì anh có thể vốn không quan tâm lời người khác nói.

Anh đã trả tiền xong. Bước cùng anh ra ngoài tôi ngập ngừng nói:

- “Anh……anh có thể cho em nợ không. Em sẽ làm việc nhà chăm chỉ để trả lại.”

- “Không cần, tôi cho”-Anh lạnh nhạt đáp

Tôi vui vẻ không thôi. Bước ra ngoài trung tâm. Bắt đầu sang mùa thu rồi. Trời cũng trở lạnh. Lá vàng thì rơi. Dòng người tấp nập. Lâu rồi không ra ngoài. Tôi bạo gan xin anh cho đi dạo. Cũng may hôm nay tâm trạng anh không tồi nên đồng ý.

Đi một đoạn đã ra đến hồ. Thấy bên kia là cửa hàng bán kem. Tôi xin anh mua cho tôi một cây. Vốn tưởng anh sẽ đồng ý nhưng lại nói:

- “Kem không tốt cho bà bầu”

Mặt tôi ỉu xìu. Nhưng sau đó lại cười mỉm. Là anh đang quan tâm tôi và con sao. Chợt anh bảo:

- “Đứng yên đây, đừng đi lung tung.”

Tôi chỉ biết nghe theo. Một lúc sau thấy anh đang cầm một cây kẹo bông gòn tiến lại rồi đưa tôi. Tôi ngơ ngác nhìn anh rồi nói “cảm ơn” kèm với nụ cười thật tươi.

Từ một người không thích ăn ngọt. Giờ đây kẹo bông lại là món thích nhất.