Chờ Ánh Dương Quay Đầu Nhìn Tôi

Chương 2: Nảy Nở




Sau khi dùng cơm trưa cùng mọi người. Tôi liền dắt mấy đứa trẻ đi vệ sinh một lượt rồi cho các bé đi ngủ. Tôi định ngủ cùng các em mà trằn trọc mãi không ngủ được. Liền nhẹ nhàng đứng dậy cẩn thận vén chăn lên, gấp đặt vào góc tường. Tôi bước ra ngoài, bước chân tiến thẳng đến vườn hoa sau trại.

Thường thường tôi cũng hay ra đây hít thở không khí. Định tiến lại xích đu liền thấy có người ngồi trước rồi. Bóng dáng tuy mới gặp nhưng làm tôi không cách nào quên được. Suy nghĩ một hồi tôi quyết định vẫn đi ra xích đu. Tôi hồi hộp mở lời nói trước:

- “Cảm ơn anh vì đã bê đồ giúp em lúc sáng”

Anh nghe thấy vậy liền mỉm cười nói:

- “Không có gì đâu. Em cần giúp gì cứ bảo anh”

Nói chuyện với anh một lúc tôi mới biết. Thì ra trại trẻ này gần nhà anh. Một hôm, anh đi ngang qua chợt thấy nên quyết định có thời gian sẽ đến thăm và chơi với các em. Anh chỉ lớn hơn tôi 1 tuổi tức là anh 18 tuổi. Mà cách nói chuyện của anh chững chạc thật ấy. Tôi cứ như lạc vào miền đất lạ, lưu luyến mãi không thôi. Bố mẹ anh hay bận công việc. Hôm nay cũng không ngoại lệ. Vậy nên anh đến đây một mình.

Từ đâu ra tự nhiên có con rắn lai đến chỗ tôi đứng, vốn sợ côn trùng tôi luống cuống vô tình ngã xuống ao bên cạnh. Từ bé thân thể tôi khá yếu, bị sợ nước do câu chuyện đuối nước suýt chết năm xưa. Vậy nên lúc bấy giờ tôi sợ lắm. Anh thấy vậy không chần chừ liền kéo tôi lên bờ.

||||| Truyện đề cử: Vạn Cổ Chí Tôn |||||

Lúc được anh cứu lên. Tôi khóc không ngừng. Miệng lẩm bẩm nói sợ. Thật sự tôi rất hoảng loạn. Thấy tôi như thế anh liền ôm tôi, an ủi tôi. Tôi như được ăn một hũ đường mật lớn.

Vẫn ánh mắt dịu dàng và giọng nói ấm áp đó tỏa ra giữa khí hè oi bức. Mặt anh lại bị ánh mặt trời chiếu vào. Cảm giác mờ mờ ảo ảo làm tôi không thể thoát ra.

- “Không sao có anh ở đây rồi. Anh sẽ bảo vệ em được chứ”



“Sẽ bảo vệ em” Là câu mà tôi nhớ mãi không quên, là câu tôi thích nhất từ anh. Và cũng là câu tôi đã từng tin là thật. Sau này tôi mới biết, mình ngốc quá.

Tầm 30 phút sau, tôi nhìn đồng hồ đeo trên tay. Thấy sắp đến giờ về tôi liền hẹn anh khi khác có duyên sẽ gặp. Anh nhìn tôi mỉm cười không đáp. Để anh không quên tôi. Tôi tặng anh chiếc vòng đang đeo. Chỉ là chiếc vòng bạc trơn không gắn gì. Vì tôi thích những thứ đơn giản. Mới đầu anh không đồng ý nhận. Tôi nói mãi anh mới cầm bảo “anh sẽ không làm mất”.

Lúc này, bố mẹ tôi cũng thúc giục đi về. Tôi cứ lưu luyến mãi. Trên xe, tôi vẫn luôn nghĩ tới anh không ngừng

- “Ngọc Chi”- mẹ tôi gọi

Tôi giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ rồi đáp:

- “Dạ?”

Mẹ tôi nói tiếp:

- “Sao lại ngẩn ngơ ra thế. Mẹ gọi con mấy lần rồi đấy. Mà mẹ bảo này hôm trước con bảo thích học violin. Mẹ và bố con cũng tìm được lớp rồi. Tháng sau học nhé. Tý bố mẹ dẫn con đi mua đàn luôn”

- “Vâng!” - tôi mỉm cười thật tươi đáp

Violin là loại đàn tôi thích nhất. Tiếng đàn đối với tôi có thể nói lên tất cả dòng cảm xúc của con người. Nhưng tôi không biết rằng, ở chỗ học violin tôi đã xảy ra những chuyện làm cuộc đời tôi tối tăm, không chứa một chút ánh sáng và không tài nào thoát khỏi.

Hôm ấy, hình bóng anh cứ mãi trong tâm trí tôi. Và tôi không thể ngờ rằng lần gặp thứ hai của tôi và anh là khi tôi lên đại học.