Chờ Ánh Dương Quay Đầu Nhìn Tôi

Chương 14: Giúp Việc




Nhưng mà…..cái giường. Nó bằng gỗ và không có đệm. Bụi bám đầy dù tôi có lau mãi cũng không hết.

Trong phòng còn một cái tủ. Tôi nhanh chân tiến lại gần xem chăn gối có được để trong đấy không. Nhưng mở ra thì trống rỗng. Đã tối rồi, tôi không thể phiền bác giúp việc lấy hộ những thứ đó.

May thay, sàn nhà lại sạch. Tôi tiến đến vali. Lấy một vài quần áo dày. Để xuống sàn làm đệm. Lấy thêm một cái áo khoác làm chăn.

Trời mùa hè nhưng sao tối nay lại lạnh đến vậy. Tôi co mình lại tự ôm lấy bản thân. Nước mắt không kìm được lại rơi khóc nghĩ đến anh lúc nãy. Sao tôi có thể tin anh sau bao nhiêu lần ngu ngốc vậy nhỉ. Mọi người cũng thấy tôi ngu lắm đúng không.

Phải chăng, yêu anh là sai sao?

Tôi không chịu được. Trong người lại bức rức khó tả. Người mệt lả cả ra nhưng vẫn cố gượng dậy lấy túi xách. Bên trong là hộp thuốc.

Tôi run rẩy mở hộp ra cơ mà hết thuốc rồi. Hôm nay, đến cả “người bạn thân” cũng bỏ tôi. Tôi nghĩ “là đang chịu trừng phạt sau cái chết của bố mẹ sao”

Thật nực cười. Ông trời thật biết trêu ngươi người khác. Nhất là tôi.

Tôi tự đập tay vào đầu mình. Tự cấu tay chân đến chảy máu. Những vết thương tự hại bản thân khi còn trong tù còn chưa mờ hết. Sẹo chồng chất sẹo.

Mọi người đừng nghĩ tôi đau. Tôi chính là không đau. Một chút cũng không. Nhưng bên trong, tim tôi đau. Thật đau, cả thể chất lẫn tinh thần thối nát.

Làm loạn đủ rồi. Tôi đã thấm mệt. Không biết rằng, những ngày sau này sẽ ra sao.

———————



Sáng hôm sau

Anh bước xuống nhà không thấy tôi đâu liền hỏi bác giúp việc

- “Cô ta đâu”

Bác giúp việc cúi mặt đáp:

- “Thưa cậu chủ, từ sáng giờ tôi chưa thấy cô chủ ạ”

Anh lạnh lùng:

- “Cô chủ, cô ta không bao giờ làm chủ trong nhà này.”

Nói rồi anh đi khắp nhà mở cửa từng phòng tìm tôi. Tôi đang ngủ mơ màng thì nghe tiếng “cạch”. Anh lôi tôi dậy. Lúc này tôi tỉnh cả người. Chưa kịp làm gì anh lớn giọng:

- “Cô không nhớ hôm qua tôi nói những gì sao mà giờ này còn ngủ. Hơn nữa ai cho cô ở đây phòng cô là phòng ở tầng một dành cho người hầu nghe rõ chưa. Giờ thì cút đi làm việc đi”

Tôi ngỡ ngàng nhìn chằm chằm anh nói:

- “Anh….tôi……”

- “Trước mặt tôi, cô không được nói chuyện. Người câm như nào thì cô cứ như thế. Để tôi nghe thấy cái giọng thảo mai giả tạo của cô thì cô tự biết hậu quả.”

Rồi anh quát:



- “Cút xuống nhà làm việc”

Tôi nhanh chân chạy xuống. Bác giúp việc thấy tôi liền nói:

- “Cháu đây rồi. Mày lại đây ăn miếng bánh rồi làm việc đi. Tối về cậu chủ mà thấy chưa xong cả bác và cháu sẽ bị trách phạt đấy.”

- “Vâng”- tôi nhẹ giọng

Vừa tiến đến ăn một miếng bánh mì thì anh xuống. Thấy tôi đang ăn liền nói:

- “Ai cho cô ăn. Làm xong cô mới được ăn đồ của tôi. Không mau đi làm việc đi. Còn nữa không có sự cho phép của tôi, cô không được ra ngoài.”

Vậy là, công việc đầu tiên sau khi ra tù của tôi là quét dọn 4 tầng. Tưới cây cho cả một khu vườn sau nhà. Quét dọn cả sân. Lau 10 chiếc xe của anh.

Vì công việc dày đặc, tôi nhà bác giúp việc đi mua hộ tôi thuốc. Nhìn tên thuốc bác ngỡ ngàng nhìn tôi. Miệng như muốn hỏi tôi điều gì nhưng lại thôi.

Tôi cố gắng làm việc nhanh để còn ăn. Bụng tôi đã đói meo rồi. Nhưng tiếc là, khi tôi đang lau chiếc xe cuối cùng thì anh đã về. Thấy tôi chưa xong việc anh chỉ nói một câu rồi rời đi:

- “Hôm nay không được ăn”

Cả thế giới quan của tôi quay cuồng. Tôi tự trách mình chậm chạp. Suýt nữa, chính là một chút nữa thôi là được ăn rồi.

Lau xong xe, tôi tiến lại phòng cho người hầu nghỉ ngơi. Ở trong căn phòng này tôi lại nhớ đến căn phòng khi còn ở trong tù. Khá giống, ít ra cửa sổ ở đây to hơn nhưng vẫn nghiêm ngặt.