Tịnh Nhi nhà ta bị lạnh mà tỉnh lại, vâng, lạnh, đích xác là lạnh vì nước tạt!
Cô lơ mơ mở mắt, nơi này không phải quán cafe, không phải nhà cô và Thần, lại càng không phải căn phòng xa hoa ở thế giới cũ.. Một nơi xa lạ và kì quái vô cùng.
Cố định thần lại bản thân một chút, sau đó Tịnh Nhi liền phát hiện tình trạng của mình đang vô cùng thảm!
Đích xác là thảm thấy mẹ luôn!
Thế này là thế nào?
Đứa nào? Là đứa nào dám lột đồ của bà rồi trói gô bà trên giường thế này? Khốn khiếp! Có biết đến cả Thần còn chưa thấy bà đây khỏa thân bao giờ không hả? Nhất định là muốn chết nên mới động tới bà đúng không? Để bà biết mày là ai á, nhất định bà đâm mày, bà thiến mày, bà..
Tất cả những lời nguyền rủa khủng khiếp nhất hiện lên trong đầu Tịnh Nhi, trơn tru phun ra như thể đã dồn nén từ rất lâu rồi! Cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên, bản chất bạn gái Nhi nhà ta vốn láo toét như vậy nhưng ban đầu không dám thẳng thắn bộc lộ. Vì sao ư? Vì bạn ấy sợ hãi mình đã ngu còn láo nhất định sẽ bị độc giả quay lưng ruồng bỏ nên mới giấu kĩ như vậy. Còn bây giờ, truyện cũng đã sắp hết, bản chất dại gì không bung nốt ra, hahaha..
Ây, hình như lúc này đắc ý không hợp thì phải..
Tịnh Nhi nhíu mày nhìn lại bản thân một lượt, cả người đều trần như nhộng, làn da hơi hơi trắng tiếp xúc với không khí lành lạnh bên ngoài có chút tái. Hai tay và hai chân cô đều bị trói và thành giường bằng dây thừng, nhất thời cả người phanh ra như con ếch chuẩn bị được giải phẫu.
Kì quái.. Lúc đó cô ở quán cafe với Huyền, uống nước xong lập tức buồn ngủ, sau đó thực sự ngủ không biết giời đất là gì. Cô vốn đã có hoài nghi Huyền không có ý tốt khi mời mình uống nước nhiệt tình như vậy. Thế nhưng chủ quan tưởng rằng cùng lắm cô nàng bỏ thuốc xổ cho mình chạy ra chạy vào nhà vệ sinh mà thôi, ai ngờ uống một ngụm liền không biết trời đất là gì!
Hơn nữa.. Lúc đó cô đã chọn một li khác bất kì trên bàn rồi, không phải li cô nàng đưa đâu. Chả lẽ cô nàng chơi xả láng, li mẹ nào cũng cho một phần thuốc? Nếu đúng như vậy thì.. Ôi, CMN, Tịnh Nhi mày quá ngu ngốc! Lúc đó còn vênh váo đắc ý nữa chứ!
Nhưng tại sao Huyền lại muốn hãm hại mình? Vốn từ trước đến nay cô đều đối xử với Huyền rất tốt, thậm chí có thời gian vì hiểu lầm mà còn không ngại móc tim, móc phổi, móc sạch ví.. ra cho cô nàng vui vẻ! Chẳng lẽ như vậy chưa đủ? Hoặc là vốn dĩ cô nàng cho rằng do cô mà cô nàng bị đuổi việc chứ chẳng phải nguyên nhân như khi nãy cô nàng giải thích với cô?
Nếu đúng vậy thì diễn cũng quá siêu nhân rồi..
"Em tỉnh rồi à cục cưng?" Giọng nói có chút kiềm chế nhanh chóng vang lên bên tai Tịnh Nhi, cô hốt hoảng trợn mắt lên nhìn. Không nhìn thì không sao, liếc qua một phát bạn Nhi với tâm's hồn's trong's trắng's tí nữa thì tự chọc mù mắt!
Mẹ kiếp!
Lão già nào đây?
Còn dám lõa lồ đứng trước mặt cô cùng vẻ mặt dâm ô kia nữa??
Khoan.. Khoan đã.. Người này.. Người này chính là kẻ đi chung với Huyền mà. Cái gì mà.. Phó tổng A!
Định làm gì đây? Tính ô nhục cô à? Muốn vấy bẩn cả linh hồn và thể xác của cô phải không?
Con khốn Huyền kia, đừng để bà gặp được mày lần nữa, không cần biết mày định làm thế này với mục đích gì, nhưng tính xúc phạm bà đây là không thể tha thứ rồi!
Bình tĩnh nào!
Giờ này cô phải tìm cách thoát thân mới được!
"Ư.." Tịnh Nhi nhỏ giọng mờ mịt, rên rỉ bằng giọng mũi. Lời vừa thoát ra miệng lại không nhịn được muốn chửi thề N lần, kiểu nũng nịu này đến cả Thần còn chưa được xem đâu! Không ngờ lần đầu tiên mình làm như vậy lại là trước mặt một kẻ bại hoại như thế này! "Nơi này là nơi nào? Phó tổng A.."
"Đây còn là nơi nào được chứ?" Hắn ta yêu chết vẻ mặt ngọt ngào này rồi! Ha ha, cứ ngây ngô đi, chút nữa xem anh đùa em biến thành dâm phụ thế nào!
Đàn bà của Đại Thần thì sao? Cuối cùng cũng chỉ có thể nằm dưới thân hắn mà kêu gào!
"Nhà của anh, và chút nữa nó sẽ biến thành nhà của em nữa!"
"Huyền ở đâu rồi?" Tịnh Nhi nhắm mắt vô lực, trong đầu tưởng tượng hàng loạt tình huống. Không cần biết lúc sau thế nào, lúc này tất nhiên nên thoát khỏi đám dây trói này đã, nếu không thì muôn sức ngàn lực cũng khó thoát! "Chân em đau quá, dây trói xiết vào làm xước da rồi!"
"Vậy sao?" Hắn ta vui vẻ tiến lại phía cuối giường, đôi mắt sói xám nhìn xoáy vào những bộ phận nhạy cảm trên người cô, bàn tay vẫn còn cầm cốc nước lạnh khi nãy vẩy vào Tịnh Nhi. Hắn ta yêu thích những thiếu nữ thanh thuần nhưng lại ghét nhất là khúc gỗ và cá chết! Có muốn làm tình thì ít nhất cũng phải gọi em ấy tỉnh lại mới được! "Chân em đau chỗ nào? Chỗ này sao?"
""A.. A.. Đừng chạm!" Tịnh Nhi nhịn buồn nôn, ngọt ngào kêu nhẹ, hiển nhiên giọng mũi này lực sát thương lớn, cô thấy được bàn tay hắn còn đang nhẹ run kìa! "Thực đau lắm, anh giúp em tháo dây trói được không?"
"Em chạy mất thì anh biết làm sao đây?" Phó tổng A hiển nhiên không lo cô chạy, vì có chạy cũng không thể thoát được đâu!
Hắn dù tuổi không còn quá trẻ nhưng vẫn còn rất khỏe, cô gái yếu đuối như Tịnh Nhi làm sao đủ trình chạy trốn? Hơn nữa cửa kia có khóa đặc chế, nếu không lấy được vân tay của hắn thì muốn ra cũng không thể ra đâu!
Trói vào như vậy chỉ đơn giản là để tăng độ tình thú mà thôi, ai ngờ được cô em này lại khác lạ vậy chứ.. Tỉnh dậy thấy mình bị trói lõa thể ở nơi xa lạ, còn bị một tên sói đói nhìn chằm chằm.. Một chút hoang mang cũng không hề có!
Điều này chứng tỏ cái gì? Chính là cô ấy ngây thơ không biết mình định làm gì nên mới như vậy! Còn không á.. chắc chắn sớm gào thét khản cổ nói muốn trốn rồi!
"Em.. Em sẽ không chạy đâu!" Tịnh Nhi nhắm mắt, nín thở cho hai má đỏ ửng và bấu chặt móng tay vào lòng bàn tay, ý đồ làm mình đau đớn khiến cho mắt đẫm nước mơ màng "Huyền.. Em ấy không ở đây chứ?"
"Đừng nhắc đến cô ta nữa!" Phó tổng A chán ghét nói, bàn tay đang chu du trên da thịt trơn nhẵn trên chân cô cũng dừng lại. Hắn như nghĩ đến điều gì bực bội, tay dùng lực xiết mạnh bàn chân cô một cái. Mẹ kiếp! Đau suýt chết! "Hôm nay ở chỗ này chỉ có anh và cưng thôi, biết không?"
"Thật ư?" Tịnh Nhi vui mừng mở bừng mắt, giọt lệ ở đuôi mắt cuối cùng cũng vì đau mà rớt xuống được rồi. Ây, không thể phủ nhận, cô diễn siêu đấy chứ.. "Phó tổng A, em.. Em đã để ý anh lâu lắm rồi!"
"Cái gì?" Phó tổng A có chút ngây người, để ý? Nghĩa là thích ấy hả?? Cái gì? Này là cái gì??
Tự dưng đầu óc còn đầy hình ảnh dâm mỹ khi nãy thanh tỉnh lại không ít, cô gái này nói thế là có hàm ý gì đây?
"Từ đêm dạ tiệc hôm đó.." Cô xấu hổ chớp chớp mắt "..Lúc anh quay người đi em đã hối hận biết bao nhiêu.."
"..."
"Đại Thần này không phải thứ tốt, hắn luôn đe dọa không cho phép em gặp anh, nếu không nhất định sẽ chèn ép con đường phát triển của anh!" Tịnh Nhi nức nở nói nhanh "Cũng may ông trời thương em, nghe thấy lời khẩn cầu của em rồi, anh và em.. Như thế này thật tốt!"
"Vậy sao?" Phó tổng A không ngu ngốc nên khi nghe Tịnh Nhi nói mấy câu này hắn liền nhận ra bản chất diễn sâu của cô nàng.
Nhưng em ấy đã mất công diễn vậy thì mình cũng nên hợp tác một chút đúng không? Như thế mới tình thú..
Phó tổng A nhếch môi tà mị, không đâu, đách có tà mị gì hết, từ này chỉ hợp dùng với soái ca thôi! Với lão già đê tiện như phó tổng A thì chẳng đúng tí nào hết! Nói chung là hắn ta nhếch môi cười, cũng chậm rãi tiến tới tháo dây trói cho Tịnh Nhi, trong quá trình tháo dây còn cố ý chạm qua mấy nơi trên thân thể cô nữa chứ! Nhịn! Chị đây nhịn mày! Thằng tró này, để xem sau này chị đây cắt mày như thế nào!
Tịnh Nhi đỏ mặt vì giận, khe khẽ ngồi thẳng người lên, cũng xoa xoa mấy vệt trói đỏ ửng trên tay chân của mình. Cô giả bộ lạnh lẽo nên lấy luôn chăn mỏng bên cạnh trùm ngang người. Giờ này chạy ra cửa thi không nên chút nào, hẳn là con cáo già này đã khóa chặt rồi. Nếu mình ra đó chẳng phải sẽ nói cho hắn biết mình lừa gạt hắn sao?
Đến lúc đó nhất định sẽ thảm chết! Hắn ta sẽ tóm mình lại, trói gô mình vào rồi chuyện gì đến cũng sẽ đến mà thôi..
"Em mệt mỏi quá.." Tịnh Nhi nhịn tởm dựa vào vòng tay đang giang ra của phó tổng A. Hắn ta mỉm cười, khe khẽ vuốt mái tóc được stylist tạo kiểu của cô. Tất nhiên lúc này nó đách có mượt mà gì hết, tất cả đều cứng ngắc vì keo xịt giữ nếp! "Anh.. Anh đã tắm rồi sao?"
"Chắc thuốc vẫn còn tác dụng.." Phó tổng A chán ghét nhìn mái tóc cứng ngắc của Tịnh Nhi, không vui nhíu mày "Em đi tắm một chút đi, để anh ôm em được không?"
"Đáng ghét, người ta muốn cùng tắm uyên ương mà.." Tịnh Nhi đấm ngực phó tổng A một cái, thâm tình phát nôn!
Cô lẩy bẩy đứng dậy, tay to vẫn phải giả bộ bám vào người hắn ta mới vững được "Thôi để em tự đi là được, em còn muốn uống nước."
"Nhà bếp phía bên kia!" Phó tổng A hảo tâm chỉ đường, nheo mắt nhìn Tịnh Nhi ngoan ngoãn đi về hướng ngược với cửa. Hư, không định chạy sao? Hắn còn tưởng tượng trước chuyện cô gái nhỏ này đợi lúc hắn không để ý liền tìm cách tẩu thoát. Thế nhưng cửa không thể mở, sau đó hắn liền xuất hiện phía sau cô, hung bạo ôm lấy thân thể trơn nhẵn ấy, cường bạo tiến xuất..
Có vẻ hắn nhìn nhầm người rồi.. Cô gái này thông minh hơn hắn nghĩ nhiều đấy!
"Phòng tắm cũng ở ngay bên cạnh, nhớ gội đầu cho sạch!"
"Em biết!" Tịnh Nhi đứng bên cửa chớp mắt ngọt ngào, cô đã nhìn thấy cửa ở phía kia rồi, thế nhưng lúc này nhào ra đó không phải cách thông minh đâu. Cô vừa trúng thuốc nên người rất yếu, hoàn toàn không đủ sức chống cự lại hắn ta.. Phải tìm cách để người này tự mình mở cửa, tự mình mở cửa cho cô ra ngoài! "Đợi em một chút, sau đó chúng ta sẽ cùng nhau bốc cháy!"
"Được!" Phó tổng A trầm xuống, không biết đang suy nghĩ thứ gì. Có điều trong mắt hắn, sự hứng thú khi nãy đã tiêu biến đi không ít rồi..
Cấp tốc tiến vào phòng bếp, Tịnh Nhi đã hoàn toàn hiểu rõ vì sao kẻ này ung dung để mặc cô muốn làm gì thì làm như vậy rồi. Căn nhà này thế mà lại không có lấy nửa cái cửa, tất cả các phòng đều thông hết với nhau! Kể cả cái nhà vệ sinh đáng xấu hổ kia nữa chứ..
Cô âm thầm phỉ nhổ trong lòng 1000 lần, nghé lại phía sau không thấy kẻ kia có ý định đi theo mình thì mừng thầm. Cô tiến đến giá sách báo ở gần đó, rút mấy quyển báo ngày dễ cháy ra ngoài, ôm đầy trên tay. Kéo cao tấm chăn mỏng che ngang ngiời, Tịnh Nhi vững vàng với quyết tâm bốc cháy..
*Rơi vào tình huống này các nàng sẽ giải quyết thế nào?