Người không tìm thấy, còn mệt bã ra nữa chứ. Tịnh Nhi gọi taxi trở về phòng, cô vừa tắm rửa qua loa bụi đất không lâu thì bên ngoài có tiếng chuông. Nhìn qua mắt mèo, một người quen đã lâu không gặp, chính là bạn trợ lí của boss Thần!
Trên tay cô ấy còn lỉnh kỉnh đủ loại túi, có vẻ Đại Thần lại dùng nhân viên công đi làm việc tư rồi. Anh ta sợ cô bữa trưa bỏ ăn nên bảo trợ lí mang đồ đến cho cô đây mà.
Đáng ghét..
Ngọt ngào như vậy sẽ làm người ta nuối tiếc lắm đó biết không?
Mở cửa cho trợ lí, lại giúp cô ấy xách mấy túi đồ vào phòng bếp. Tịnh Nhi và trợ lí cùng nhau dọn đồ ăn ra đĩa và bát, nhiều thế này chắc là phần ăn dành cho hai người. Có vẻ trợ lí cũng chưa ăn trưa, vì Đại Thần nhờ vả mà lập tức chạy đến đây.. Ây, tự dưng cảm thấy áy náy quá đi mất. Nếu cô mà là trợ lí của Lý tổng, anh ta dám sai phái cô mang đồ ăn trưa đến cho người yêu anh ta trong khi cô còn chưa có gì vào bụng.. Có mà mơ đi!
Nghĩ mới thấy mình thật là nhỏ nhen.. Đây có lẽ là điểm khác biệt giữa một đứa nhóc con như cô và phụ nữ trưởng thành như trợ lí đi.
Một bàn đầy đồ ăn vừa dọn xong, mùi hương thơm nức mũi kích thích vị giác người vừa phơi nắng vất vả là cô. Vui vẻ ngồi xuống bàn, nào ngờ đũa còn chưa cầm được, điện thoại đã vang lên.
"Thần, em và trợ lí đang chuẩn bị ăn cơm!" Tịnh Nhi vui vẻ, tự giác báo cáo "Anh đã nghỉ ăn trưa chưa?"
"Vừa mới xong.." Đại Thần ừm một tiếng tỏ ý hài lòng với thái độ của cô "Em thấy thế nào? Sau gáy còn đau không?"
"Không sao!" Tịnh Nhi vốn bị niềm vui được fan nhận ra và xin chữ kí làm quên hết trời đất. Nào ngờ boss vừa nói hai câu đã đụng chạm ngay đến nỗi niềm của cô, tâm trí đột ngột thổi qua một cơn cuồng phong rét lạnh "Cũng chỉ là bị thương ngoài da, chắc mai là khỏi!"
"Ốm cũng không khỏi nhanh đến thế!" Đại Thần cười ôn nhu, dịu dàng tiếp "Một chút nữa sau khi ăn uống xong trợ li sẽ đưa em đi bệnh viện, thay băng một chút rồi trở về nghỉ ngơi cho tốt!"
"Em biết.. Anh ăn trưa đi!" Tịnh Nhi gật đầu, phía bên kia ánh mắt của trợ lí nhìn cô càng lúc càng nóng. Ây, lại là cảm giác này, như kiểu bạn trợ lí của Đại boss căm thù cô lắm vậy.
Lại là một bông hoa si nữa của anh ta sao?
Chậc, nam chính nhà ta chính là như vậy, tùy tiện liếc mắt cũng có người tình nguyện ôm tim chịu chết!
"Hi, chúng ta ăn cơm thôi, cảm ơn cô đã chăm sóc!"
"Không có gì!" Trợ lí gật đầu, nhanh chóng cúi mặt giấu đi toàn bộ biểu cảm của bản thân "Ăn xong tôi sẽ đưa cô tới bệnh viện!"
"Vâng.."
*
Vị bác sĩ hôm qua khám cho Tịnh Nhi không xuất hiện, y tá thay băng cho cô hôm nay cũng khác biệt. Thế nên Tịnh Nhi muốn tìm người có liên quan để hỏi cũng không được nữa. Trợ lí đi sát cạnh cô, kè kè kèm còn hơn vệ sĩ nên Tịnh Nhi cũng không tách ra đi lấy máu thử nghiệm được.
Hai người ở bệnh viện chỉ mười mấy phút, sau đó liền được y tá cho lui. Mặc dù Tịnh Nhi vẫn còn lưu luyến nơi này chết đi được, nhưng chung quy cũng không dám manh động nên đành lên xe trở về.
Bước chân ra tới bãi để xe lập tức gặp được người quen, đó là Huyền, cô gái chuyện chạy việc ở phim trường của Hạo Khánh. Bởi vì Huyền mới có 17 tuổi, cũng ngang tầm với cô nên hai người nói chuyện khá hợp nhau. Cô ấy còn có cuộc sống vất vả cùng một khuôn mặt đáng thương nên Tịnh Nhi càng muốn gần gũi.
Haizzz, thật sự giống hệt thân thể Vi Ái Nhi này đây, Huyền là cô nhi. Cô ấy mất cha mẹ từ nhỏ, phải sống bươn chải ngoài xã hội với đủ nghề dắt lưng. Từ theo người ta làm ăn xin đến bán báo dạo, còn có những lúc hạ cấp tới mức phải đi móc túi người ta. Sau này khi lớn hơn một chút liền được một người họ hàng xa giới thiệu việc làm tạp vụ cho những phim trường. Huyền vốn có niềm đam mê vô tận với điện ảnh nên vui như bắt được vàng, nên từ ngày đó cô ấy vừa chạy việc, vừa học học kinh nghiệm từ những diễn viên kì cựu. Các buổi thử vai cũng đến thật nhiều, chỉ mong có một ngày được làm diễn viên thực thụ.
"Tịnh Nhi, chị đi đâu vậy?" Huyền ôm trên tay một túi đồ đựng đầy dụng cụ cứu thương "Chị bệnh sao? Hôm nay cũng không thấy tới phim trường.. Mọi người đều hỏi thăm chị đó!"
"Không sao.. Chị chỉ xin nghỉ một vài hôm.." Tịnh Nhi gật đầu, tò mò nhìn qua đống đồ đạc lỉnh kỉnh trên tay Huyền "Có người bị thương sao?"
"Haha ngốc quá!" Huyền cười phá lên, như thể câu hỏi của cô có gì đó vui lắm vậy "Có người bị thương thì tới đây luôn chứ cần gì phải đem đồ đạc ra thế này? Đều là hàng mượn của nhà kho bệnh viện, có phân cảnh phải dùng. Chị viết ra mà không nhớ à?"
"Ừm.." Đúng là không nhớ, Hạo Khánh luôn quay cắt cảnh, cái gì tiện thì quay trước, còn không thì quay sau. Cuối cùng mới ghép phim lại tạo thành một thước hoàn chỉnh. Thế nên nói tới chuyện hôm nay quay cảnh gì.. Đúng là đánh đố cô!
"Trông chị cũng không mệt mỏi đến thế.." Huyền gấp gáp xoay người "Có muốn tới phim trường không?"
"..." Về nhà bây giờ cũng không có việc gì, nghỉ ngơi một mình sẽ càng làm cô nhớ tới chuyện lúc sáng. Hơn nữa còn làm phiền trợ lí phải ngược đường đưa cô trở về chung cư nữa chứ.. Thôi thì đi tới phim trường, gặp nhiều người, làm nhiều việc, còn có cơ hội hỏi mấy vị hay đi du lịch xem thế giới này có chỗ nào đèm đẹp mà vắng vẻ một tí. Nếu đi dài hạn thì nên chuẩn bị những cái gì, có cần mang theo thứ này, thứ kia.. "Vậy cũng được! Trợ lí, làm phiền cô rồi, giờ tôi tới phim trường với em ấy cũng được, cô cứ trở về làm việc của mình đi!"
"Có ổn không?" Trợ lí hiển nhiên nhìn ra cô gái trẻ kia là ôm tâm trạng gì khi nói chuyện cùng Ái Nhi. Hừ, cái cô Vi Ái Nhi này cũng không cần ngu đần đến thế chứ? Đến cả việc người ta khinh thường mình thế cũng không nhận ra?
Như vậy mà đủ khả năng quyến rũ boss?
Quan ngại quá mức..
"Được mà!" Tịnh Nhi gật đầu lia lịa, mãi tới lúc cảm thấy vết thương sau gáy hơi xót xót mới thôi. Chết thật, mình còn là thương binh đấy, phải đoan trang nếu không nhất định vết thương hở ra tóe máu là chết chắc! "Cô cứ trở về đi! Cảm ơn nhiều!"
"Vậy.. Tạm biệt!"
*
Giúp Huyền xách một túi đồ lớn đi bộ về phim trường cách đó không xa. Trước khi về đến nơi, Huyền còn nhờ cô đứng đợi một chút để cô ấy rẽ vào quán gần đó mua nước uống cho mọi người. Nắng trưa gay gắt khó tả, tuy đã lấp trong bóng râm nhưng mồ hôi mẹ mồ hôi con trên trán Tịnh Nhi vẫn thi nhau chảy tràn như suối. Vết băng bó sau gáy có lẽ cũng bị nước làm cho lỏng lẻo rồi, mỗi khi Tịnh Nhi xoay cổ lại cảm thấy băng gạc tuột ra một chút.
Này.. Sẽ không thảm đến thế chứ hả?
Biết vậy khi nãy Huyền nói cô đợi ở ngoài này cô không thèm nghe, trực tiếp cùng cô ấy đi vào quán thì tốt rồi. Trong đó có điều hòa, là thiên đường đó!
Nhưng hối hận cũng đã muộn, chờ một lúc lâu, Huyền lỉnh kỉnh xách thêm hai túi đồ uống lớn, nhanh nhẹn dúi qua tay cô rồi gật đầu ý nói đi tiếp. Hai người vừa đi vừa kể một số chuyện vui vẻ, Huyền còn nói với giọng thần bí rằng Hạo Khánh mới mời được một nữ người mẫu siêu HOT về làm nhân vật nữ phụ trong phim của cô. Hôm nay cô ấy vừa mới đến diễn vài phân cảnh nhưng đáng tiếc lúc trưa đã về mất rồi.
Chuyện đến hay đi của các diễn viên phụ này Tịnh Nhi không quan tâm cho lắm. Tác phẩm của cô vốn lấy bối cảnh vô cùng rộng, mấy trăm nhân vật phụ cùng cả chục nhân vật gần chính, chính các loại.. Quan tâm làm sao hết được chứ? Nhưng vì không giỏi ăn nói, giữa hai người lại chỉ có mỗi điểm chung là đoàn làm phim nên Tịnh Nhi đành cắn răng tỏ vẻ tò mò háo hức.
"Bò ngoài đường hay sao?" Tuyết Tuyết ngồi trong phòng nhỏ dặm lại phấn bực bội nói vọng ra ngoài. Vẻ mặt không tốt, hiển nhiên thấy cô tâm trạng càng bực hơn "Làm người ta khát muốn chết rồi, còn không mau mang nước qua đây?"
"Chị mang sang cho chị Tuyết đi.." Hai túi đồ uống khi nãy đều đưa cô cầm, tất nhiên giờ này cô phải đưa qua rồi.
Nhưng cái cô này có cần đến thế không?
Cậy mình là nữ chính thì vênh mặt hay sao?
Chậc.. Nhưng chung quy cũng không thể trách, Tuyết Tuyết cô ta quan trọng chỉ xếp thứ hai sau boss Khánh thôi đó. Chưa kể sau này phim phát hành, cô ta biến thân thành đại minh tinh, lúc đó còn có bao nhiêu phần quan trọng?
Vậy là nhân viên trong đoàn đều rất biết tiến thoái, biết tự giác thân cận một minh tinh hạng hai sắp nổi. Để nhỡ sau này cô ta có thực sự huy hoàng còn có thể tranh thủ một chút.
"Cô uống gì?" Tịnh Nhi để dụng cụ bệnh viện xuống bên chân Huyền sau đó xách hai túi đồ uống tới cạnh Tuyết Tuyết, rất không tình nguyện làm người phục vụ "Huyền đều đã mua đủ vị!"
"Tốt lắm!" Tuyết Tuyết cười đầy hàm ý, hất tay ý bảo nhân viên trang điểm không cần động nữa. Cô gác chân lên, ngồi đúng dáng chữ S tiêu chuẩn làm kẻ màn hình phẳng như Tịnh Nhi thấy lập tức nhốt nước bọt thèm thuồng! "Haha mọi người xem này, cô Tịnh Nhi làm bồi bàn cũng hợp đấy chứ! Khéo khi còn hợp hơn biên kịch nhiều!"
"Có dáng ra phết!"
"Phải phải! Biên kịch đâu dễ làm? Hôm trước tôi còn thấy đạo diễn khổ công chỉnh kịch bản mấy lần!"
"Bên khu A có mở quán bar mới cần người phục vụ, Tịnh Nhi muốn không tôi giới thiệu cho!"
"Ngu ngốc, cô ấy cần đi bar à? Đại boss còn không bị mù đâu!"
"..."
Một tràng những lời nói hùa của đám đông thành công dìm chết tư tưởng vui vẻ còn sót lại của Tịnh Nhi. Cô hơi lạnh tâm, chợt nhận thấy cảnh tượng này thật sự quen thuộc tới mức không thể quen thuộc hơn. Một người đứng ra khơi mào, sau đó sẽ có cả đống người vì muốn lấy lòng cô ta mà chèn ép nạn nhân là cô.
Bọn họ ban đầu còn có chút rén, rụt rè và ái ngại danh tiếng của boss khi đối diện với cô. Nhưng sau đó khi đã tiếp xúc một thời gian, cô cố gắng hòa đồng giống như quả hồng mềm ai cũng nắn được. Dần dần bọn họ nhờn thuốc, phát hiện cô cũng không báo lại chuyện bị bắt nạt với Đai boss của Bảo Bối. Hoặc chính là như vậy.. Đại boss vốn chỉ quan tâm thân thể cô ta nên ở bên ngoài cô ta bị làm sao cũng chẳng phải chuyện liên quan đến anh, anh việc gì phải vì một tình nhân nho nhỏ mà ra mặt? Thế nên càng đùa càng quá đáng, càng không tiết chế, mỗi lần nói đều chạm tới tự ái của cô. Chạm tới mức kẻ hiền lành lại ngu ngốc như Tịnh Nhi cũng có dấu hiệu muốn bạo phát!
Tiếc là bạo phát cũng không phải dễ, vì ngay sau khi họ xúc phạm cô, sẽ cười cười nói xin lỗi, chỉ là đùa giỡn. Lại tiếp, cô như vậy chắc sẽ không nhỏ nhen tới mức chấp nhặt những câu đùa chứ?
Sau đó lại giống như bình thường, để tâm nói chuyện với cô, phân tán tư tưởng cô bằng những câu chuyện nhỏ nhặt khác.
Thôi đi..
Coi như phương thức vui vẻ sau ngày làm việc dài dằng dặc đầy áp lực.
Có điều.. Cười người cũng chớ nên cười lâu như vậy! Thật sự khó chịu lắm đó biết không?