Tiêu Thần liếc mắt nhìn Thượng Quan Mộc vẫn yên lặng nằm trên giường bệnh, sau đó ánh mắt mới nhìn Mộ Thiên Thanh. Y tá thấy tưởng là người quen nên không nói thêm gì nữa, mặc dù cô có nhiều nghi ngờ nhưng mấy ngày gần đây tin tức về tổng giám đốc của đế quốc Sun xuất hiện tràn lan cô không hề bỏ lỡ.
Tiêu Thần ngồi bên cạnh Mộ Thiên Thanh, trong tay còn cầm theo đồ gì đó, anh dịu dàng hỏi: “Vẫn chưa ăn gì à?”
Mộ Thiên Thanh cụp mắt nhìn túi đồ to trong tay anh tay, đột nhiên trong tim cô có vô vàng cảm xúc chua xót nhưng lại không hiểu tại sao. Cô lắc đầu nói: “Tôi không có khẩu vị!”
“Ít nhiều cũng nên ăn một ít đi…”
Tiêu Thần nói xong thì lấy đồ trong túi ra, đây đều là đồ Mộ Thiên Thanh thường ngày rất thích ăn. Nhưng lúc này cô lại không hề có khẩu vị chút nào, thậm chí còn có chút bài xích.
Tiêu Thần nhìn dáng vẻ cô trong mắt thoáng qua tia mất mát, nhưng mà cảm xúc thoáng qua rất nhanh rồi lại biết mất. Anh để đồ ăn qua một bên, rót một ly sữa nóng cho Mộ Thiên Thanh.
Cô ngạc nhiên nhìn ly sữa trước mặt mình, cuối cùng cũng nhận lấy uống vài ngụm nhưng trong miệng vẫn tràn ngập cảm giác chua xót.
Trong không gian yên tĩnh giờ chỉ có âm thanh “tít tít” của máy đo nhịp tim, đến hơi thở của ba người trong phòng cũng khó mà nghe được. Cảm giác yên lặng này giống như ngõ cụt, làm cho tim mỗi người đều muốn co rút lại.
Y tá nãy giờ vẫn lén ngồi đó nhìn trộm Mộ Thiên Thanh và Tiêu Thần. Phụ nữ ai cũng thích tám chuyện, cô cũng không ngoại lệ… với lại Mộ Thiên Thanh bây giờ là tin tức vô cùng nóng hổi.
Bây giờ suy nghĩ của Mộ Thiên Thanh vô cùng rối loạn, cô cũng không chú ý tới ánh mắt của y tá. Mà Tiêu Thần cũng không quan tâm, bây giờ anh không sợ bị người ta nói ra sao... Huống chi anh cũng hy vọng người khác hiểu lầm mình càng tốt.
Từ ngày đầu tiên bắt đầu anh đã biết khoảng cách của anh và Thiên Thanh sẽ mỗi lúc một xa, coi như...
Con ngươi của Tiêu Thần trở nên tối đi rồi thoáng qua chút tự giễu, cảm giác này giống như hồi nhỏ, làm cho anh vô cùng ngột ngạt không thở nổi.
Cho dù có lật bài lẫn nữa thì anh vẫn... chậm một bước.
Có ai đó mở cửa, y tá nhíu mày quay đầu lại nhìn thì thấy Thẩm Duyệt Nhiên cầm đồ ăn đi tới.
Thẩm Duyệt Nhiên nhìn thấy Tiêu Thần đầu tiên là ngẩn ra sau đó cười cười đi tới, “Không ngờ có người còn nhanh hơn mình nữa!”
Khóe môi Mộ Thiên Thanh hơi co giật, cô cảm thấy hơi mệt.
Tiêu Thần không nói gì, nhếch môi cười nhẹ như có như không. Âm thanh “tít tít” trong phòng này làm cho người ta có cảm giác quá nặng nề, hai bên cứ im lặng như vậy không ai nói với ai câu nào.
Thẩm Duyệt Nhiên lén liếc nhìn Tiêu Thần, sau đó lấy một ổ bánh mì ra đưa cho Mộ Thiên Thanh. Cô đương nhiên sẽ không cưỡng ép cô ấy, tâm trạng của Thiên Thanh cô hiểu được, mấy chuyện xảy ra mấy ngày gần đây tuy Thiên Thanh không nói cụ thể nhưng không có nghĩa là cô không đoán ra được.
Tiêu Thần xuất hiện như một chất xúc tác, cho dù là giữa Thiên Thanh hay Lãnh Tĩnh Hàn hoặc với Thượng Quan Mộc thì anh ta cũng coi như là một liều thuốc trí mạng.
Tiêu Thần là vì Thiên Thanh nên mới bắt đầu xuất hiện ở thành phố A, cậu ấy bây giờ càng trầm lặng hơn trước, ánh mắt không còn tràn ngập hy vọng và ước mơ, mà bị bao phũ bởi nỗi đau thương. Cô cũng là con gái, với lại trong mấy chuyện tình cảm… cô biết Thiên Thanh thất tình rồi.
Có lẽ là thích nhưng lại chưa từng bắt đầu!
“Tiểu Nhiên, cậu giúp mình nhưng cũng đừng nhìn mình chằm chằm thế chứ!” Giong nói mệt mỏi và khàn khàn của Mộ Thiên Thanh vang lên, cô thấy Thẩm Duyệt Nhiên nhìn mình đầy thắc mắc. Cô im lặng một lát rồi nói với Tiêu Thần: “Tôi cảm thấy hơi buồn bực, chúng ta ra ngoài dạo đi!”
Thẩm Duyệt Nhiên nhíu mày nhìn Mộ Thiên Thanh và Tiêu Thần nối đuôi nhau đi ra ngoài, cô thầm suy nghĩ: Cậu ấy một là không có đàn ông, mà có thì lại có tới ba người. Mà ai cũng vô cùng ưu tú, quả nhiên nhiều người nhiều hoa đào chưa chắc là chuyện tốt.
Thẩm Duyệt Nhiên thở dài nặng nề, trong đầu lại lóe lên hình bóng của Hình Thiên. Ngay lập tức gương mặt cô ửng đỏ lên, cô chột dạ nhìn xung quanh thì bắt gặp y tá đang nhìn mình. Lập tức cô vội vàng thu lại tầm mắt, cười xấu hổ.
Bên ngoài trời đã tạnh mưa, nhưng xung quanh vẫn bị bao trùm bởi bầu không khí ẩm ướt và lạnh lẽo, bầu không khí nào lại làm người khác có cảm giác nặng nề.
Tiêu Thần lặng lẽ cởi áo khoác, nhẹ nhàng choàng lên cho Mộ Thiên Thanh. Mộ Thiên Thanh phản xạ theo bản năng muốn né tránh…
Tiêu Thần lập tức kéo Mộ Thiên Thanh lại, trên mặt thoát lên vẻ bá đạo không có cô từ chối. Cô nghe thấy anh nặng nề nói: “Trời bây giờ lạnh lắm!”
Mộ Thiên Thanh nhìn dáng vẻ của anh rồi từ từ cũng thả lỏng cơ thể của mình.
Tiêu Thần đút hai tay vô túi quần, đôi mắt nhìn chằm chằm về phía trước. Ban đêm mà yên tĩnh như vậy càng làm bầu không khí thêm ảm đạm mà thôi, ngọn đèn mờ nhạt chiếu xuống mấy cành lá, làm cho khung cảnh càng ảm đạm thêm.
“Có gì muốn nói thì nói đi!” Giọng nói sâu xa của Tiêu Thần truyền tới, mang theo vài phần nặng nề những cũng xen lẫn vài phần giễu cợt.
Mộ Thiên Thanh im lặng một lát mới nói: “Tiêu Thần, chúng ta không trở về được rồi…”
Câu nói không đầu không đuôi trong gió đêm, Tiêu Thần nhíu mày hừ mũi nói: “Vậy thì bắt đầu lại từ đầu!”
Đột nhiên Mộ Thiên Thanh lại cười, nhưng nụ cười này lại như cây dao đâm thẳng vào tim mình. Cô đau nhưng không biết làm sao mới có thể biểu đạt được tâm trạng của mình, đến cuối cùng chỉ có thể cười mà thôi.
Bắt đầu lại?
Tất cả… còn có thể bắt đầu lại sao?
Câu nói “đời không như là mơ” đúng là không sai, mọi chuyện bây giờ làm sau có thể bắt đầu lại từ đầu.
“Chúng ta thay đổi rồi. Anh không còn là anh, em cũng không còn lại em!” Mộ Thiên Thanh thản nhiên nói, nét mặt của cô giờ đây lộ rõ vẻ đau khổ đang cố gắng chịu đau đớn giữ bóng đen ảm đạm. “Em không cần mặt trời, cho dù có kiên cường như hoa hướng dương những cũng có lúc sẽ héo tàn. Dùng sinh mạng bắt đầu lần nữa… em đã không cần ánh mặt trời nữa rồi!”
“Nhưng em không thể tách rời khỏi mặt trời!” Giọng nói nặng nề của Tiêu Thần truyền tới.
Mộ Thiên Thanh rũ mắt nhìn áo khoác của Tiêu Thần, áo khoác của anh có mùi thuốc lá thoang thoảng giống như mùi của người nghiện hút thuốc đồng thời xen lẫn với sự bá đạo của anh, nhưng lại làm cho người khác có cảm giác êm ái.
“Không… Từ lúc bắt đầu anh đã gạt em, vậy thì không cần…” Giọng của Mộ Thiên Thanh càng trở nên trống rỗng, cô không biết bản thân mình đang nói với Tiêu Thần thật ra là đang nói với chính mình.
“Em yêu Lãnh Tĩnh Hàn!”
Đột nhiên mọi thứ trở nên im lặng, câu nói của anh văng vẳng bên tai cô.
“Yêu?” Nụ cười của Mộ Thiên Thanh càng rộng thêm, nhưng lại không tới đáy mắt. Cô cười chua xót nói: “Yêu hay không thì có dính dáng gì tới nhau?”
Mộ Thiên Thanh ngước mắt nhìn Tiêu Thần, đúng lúc Tiêu Thần cũng thu hồi tầm mắt của mình. Hai người một nóng một lạnh nhìn nhau, đầu tiên cả hai đều sợ run lên, Mộ Thiên Thanh nói tiếp: “Sau này cho dù là mặt trời nhỏ thật hay giả… đều không quan trọng nữa, em chỉ nghĩ tới Thượng Quan. Giống như lúc em đợi mặt trời nhỏ, lặng lẽ ở cạnh em!”
“Em…”
“Anh hãy nghe em nói hết!” Mộ Thiên Thanh ngắt lời của Tiêu Thần, ánh mắt của cổ trở nên kiên định, “Em có thể cảm nhận được tình cảm của anh và Lãnh Tĩnh Hàn không bình thường. Tuy em không biết tại sao hai người lại trở thành như vậy, nhưng anh ấy rất quan tâm tới anh…”
Tiêu Thần nhíu chặt mày, Mộ Thiên Thanh nhìn dáng vẻ của anh trong lòng lại cảm thấy đau khổ. Cô im lặng một lát rồi nói tiếp: “Tình cảm có đôi khi rất khó lấy, nhất là cảm giác hiểu mà không cần nói. Tình cảm của hai người nhiều năm như vậy, có gì có thể làm anh gạt anh ấy bao nhiêu năm qua?”
Mộ Thiên Thanh nhếch môi cười, cụp mắt nói tiếp: “Mặt trời nhỏ sẽ không làm vậy. Có đôi khi sẽ giấu tâm sự trong lòng, nhưng em có thể cảm nhận được. Anh ấy rất cố chấp trong tình cảm, một khi đã nhận định rồi thì mặc kệ chuyện gì phát sinh cũng sẽ không từ bỏ, cho dù... Anh ấy bị thương đi nữa.”
“Tiêu Thần, anh có biết điều này không?” Mộ Thiên Thanh cười thê lương, đôi mắt trở nên ửng đỏ còn xen lẫn vẻ ảm đạm. Nhưng trong lòng cô lại vô cùng bình tĩnh, bình tĩnh giống như rơi vào hố sâu không đáy. “Anh và anh ấy, em lại có cảm giác anh ấy giống với mặt trời nhỏ khi xưa, tuy rằng bây giờ anh ấy rất lạnh lùng nhưng cảm giác của em sẽ không sai, còn anh… em không có cảm giác rung động!”
Tiêu thần nhìn chằm chằm Mộ Thiên Thanh, trong đáy mắt thoáng lên vẻ phức tạp. Anh không nói gì chỉ im lặng nhìn Mộ Thiên Thanh nói.
“Có lẽ ai cũng sẽ thay đổi…” Mộ Thiên Thanh cười tự giễu, “Em chỉ giải thích dựa theo tình cảm mà thôi! Có khi nào hai người vẫn luôn gạt em không? Anh ấy đó giờ che giấu vô cùng tốt, nhưng vào lúc đó đó em rất đau khổ không muốn nghe thêm gì, nhưng em vẫn nghiêm túc nhìn, dáng vẻ lạnh lùng nhưng không vô tình đó không phải là giả. Anh ấy nói, anh ấy vì anh mới chăm sóc em, em lại nhớ lại lúc em và anh ấy gặp lại, suy nghĩ thêm vài chuyện... anh ấy tặng hoa mặt trời cho em, còn dẫn em đi ngắm hoa. Còn ám chỉ lời nói với em, bây giờ em nghĩ thông rồi, có lẽ anh ấy sợ em biết… biết anh mất em sẽ rất đau lòng, cho nên anh ấy luôn hy vọng em sẽ từ bỏ chấp niệm về mặt trời nhỏ!”
Đột nhiên Mộ Thiên Thanh cảm thấy mũi cay cay, cô không biết mình có buông bỏ được phần cố chấp đó không. Nhưng bây giờ cô không đã hiểu “mơ và hiện thực là khác nhau”, bây giờ mọi chuyện không liên quan gì tới cô nữa.
“Bây giờ… mọi chuyện không còn quan trọng nữa. Bởi vì em đã chọn Thượng Quan…” Mộ Thiên Thanh lén cắn răng nói tiếp: “Anh hoặc anh ấy, chuyện của hai người sau này em sẽ không dính vào nữa. Chúng ta… kết thúc ở đây đi!”
Tim của Tiêu Thần như bị vật gì đó đâm vào, ánh mắt của anh còn rét lạnh hơn cả nhiệt độ bây giờ, “Anh sẽ không buông bỏ em…”
Dứt lời Tiêu Thần ôm chầm lấy Mộ Thiên Thanh, đôi môi lạnh băng hung hăng chiếm lấy môi của cô…