Mưa tí tách, bầu trời âm u.
Lãnh Tĩnh Hàn đút tay trong túi quần, đứng ở cửa sổ sát đất trong biệt thự, ánh mắt sâu thẳm nhìn ra bên ngoài, đèn đêm trên sân cỏ bị nước mưa làm nhòe, phát ra ánh sáng mờ mờ.
"Reng…reng..” Tiếng chuông có quy luật vang lên trong không gian im lặng, kim chỉ giây của đồng hồ treo tường chuyển động phát ra tiếng tích tắc tích tắc, mỗi lần âm thanh vang lên thì không khí trong nhà liền nặng nề thêm một phần.
Cửa lớn bị mở ra, Hình Thiên đi vào, trực tiếp đi về phía Lãnh Tĩnh Hàn, toàn thân cao thấp tràn ngập hơi thở bén nhọn, ít đi phong độ chín chắn của người trí thức thường thấy, giờ phút này trên người lộ ra sát khí ngoan độc: "Lão Quỷ xuất hiện rất đúng giờ.”
Lãnh Tĩnh Hàn vẫn không nhúc nhích ngay cả mắt cũng không có chớp lấy một cái, tầm nhìn lẳng lặng rơi vào trên đèn đêm bên ngoài trên sân cỏ.
Hình Thiên không nói chuyện, chỉ lẳng lặng chờ, hôm nay quá mức an tĩnh, an tĩnh đến có chút quỷ dị.
Qua một lúc lâu, Lãnh Tĩnh Hàn mới thu ánh mắt trở về, sau đó chậm rãi xoay người đi tới quầy bar nhỏ trong góc phòng khách, anh bình tĩnh mà lạnh nhạt lấy ra một bình rượu, sau đó lấy hai cái ly, đưa cho Hình Thiên một cái đồng thời lạnh nhạt hỏi: "Bên Tiểu Tứ nói thế nào?”
Hình Thiên hơi nhíu mày, nói: "Tất cả đều bình thường, cũng không có phát hiện có bất kỳ khác thường nào.”
Môi mỏng của Lãnh Tĩnh Hàn nâng lên độ cong kỳ lạ, rất nhẹ, rất nhạt, đôi mắt chim Ưng của anh khẽ nâng lên, lúc này khí thế bễ nghễ thiên hạ được bộc lộ như giống như báo săn phát ra hơi thở ngoan đọc, anh không đầu không đuôi nói: "Nếu như là cậu... thì việc này phải làm thế nào đây?”
Chân mày Hình Thiên nhíu chặt hơn, mặc dù trong phòng cũng chỉ có anh và lão đại, mặc dù lão đại đang ở trước mặt của anh, nhưng... Tại sao anh lại cảm thấy lão đại không phải đang hỏi anh?
Đang lúc Hình Thiên hết sức nghi hoặc thì Lãnh Tĩnh Hàn đã khôi phục lạnh nhạt như bình thường, tĩnh lặng đến mức nhìn không ra bất kỳ suy nghĩ nào, đôi mắt đen như mực cuộn sóng càng thêm không có ánh sáng.
Lãnh Tĩnh Hàn lạnh nhạt lấy điện thoại di động ra, ngón tay thon dài hoàn thành tin nhắn đang còn dang dở, tin nhắn được gửi đi thành công, đôi mắt đen như mực trở nên sâu thẳm.
Anh tùy ý ném điện thoại di động sang một bên, cầm ly rượu lên ngồi ở trên ghế chân cao, ánh mắt nhìn ra bên ngoài lần nữa, trầm tĩnh mà lạnh nhạt, giống như là cực kì thích mưa.
Một lần nữa bóng dáng của Mộ Thiên Thanh lại lơ đãng chui vào trong đầu anh, nụ hôn ở trong ngõ hẻm đêm qua không thể phai nhạt được, đến bây giờ anh vẫn còn có thể cảm nhận được hương vị ngọt ngào cùng mềm mại trong miệng cô.
Trong giây lát, Lãnh Tĩnh Hàn cảm thấy bụng dưới căng thẳng, một luồng nhiệt đột nhiên chui lên trái tim...
Anh âm thầm cau mày, chẳng qua chỉ là hồi tưởng lại nụ hôn kia mã đã dễ dàng khơi lên ham muốn của anh sao?
Môi mỏng của Lãnh Tĩnh Hàn khẽ hé mở, ánh mắt càng sâu thẳm, sâu không thấy đáy, thật sự giống như vực sâu muốn cắn nuốt người khác. Anh nghĩ tới bài báo buổi sáng, hình ảnh Thượng Quan Mộc nắm tay của cô thật là chói mắt...
Hình Thiên theo thói quen đẩy gọng kính ở trên sống mũi một cái, anh nhìn gò má như được điêu khắc của Lãnh Tĩnh Hàn, khẽ cau mày, mặc dù anh không biết lão đại đang suy nghĩ gì mà trên người lại lộ ra lạnh lẽo như vậy, nhưng anh có thể cảm thấy chuyện này hoàn toàn không liên quan đến nhiệm vụ tối nay.
*
Trường cảnh sát.
Buổi lễ kỷ niệm 100 năm ngày thành lập trường được tổ chức rất náo nhiệt, rất nhiều chính khách cùng với doanh nhân nổi tiếng của thành phố A đều đến, trường hợp như vậy, tất nhiên là thiếu các mỹ nữ yểu điệu làm bạn gái rồi.
Mộ Thiên Thanh là bạn nhảy của Thượng Quan Mộc, cộng thêm tin tức ban ngày làm cho vừa mới bắt đầu mà hai người đã trở thành tiêu điểm của mọi người, nhưng những người ở đây ngại Thượng Quan Mộc cho nên không có nhiều người làm khó anh, dù sao... Thượng Quan Địch còn chưa có mở miệng nói chuyện thì tất nhiên là bọn họ cũng sẽ không tự mình đi tìm phiền toái.
"Mệt không?” Thượng Quan Mộc nhìn Mộ Thiên Thanh, dịu dàng hỏi han.
Mộ Thiên Thanh giật giật khóe miệng, lắc đầu một cái, mấy ngày nay xảy ra nhiều chuyện như vậy, nói không mệt mỏi đều là gạt người, nhưng cô không muốn làm khó Thượng Quan Mộc.
"Nhưng ... anh mệt mỏi.” Thượng Quan Mộc ôn nhã cười cười, gương mặt anh tuấn lộ ra một chút bất đắc dĩ: "Xã giao với những người này còn không bằng trực tiếp trở về đồn xem hồ sơ vụ án.”
Nói xong, Thượng Quan Mộc kéo tay Mộ Thiên Thanh đi về phía khu nghỉ ngơi...
"Em ngồi xuống đi, anh đi lấy nước cùng với một ít thức ăn cho em.” Giọng nói của Thượng Quan Mộc ôn nhã tựa như tiếng đàn Violin làm cho người ta cảm thấy thoải mái, anh cười khẽ nhìn Mộ Thiên Thanh, cho cô một ánh mắt yên tâm rồi đi về phía khu ăn uống.
Mộ Thiên Thanh nhẹ nhàng hoạt động cổ chân, đối với sự thân thiết của Thượng Quan Mộc càng ngày cô càng cảm bản thân mình quá mức tích cực đối với quá khứ rồi...
Một ngày…suốt cả một ngày, Lãnh Tĩnh Hàn cũng không có một chữ một câu quan tâm... Anh, đã sớm không còn là mặt trời nhỏ của cô nữa rồi.
Nhìn bóng dáng Thượng Quan Mộc bận rộn ở khu ăn uống, Mộ Thiên Thanh nhìn anh cực kỳ nghiêm túc, tại sao cô cứ phải chấp nhất với thời gian một tháng đây? Cô đang hy vọng xa vời cái gì? Rõ ràng bên cạnh có một kỵ sĩ bảo vệ cô nhiều năm như vậy thì tại sao nhất định cô phải đi chấp nhất với một vương giả khoảng cách quá xa?
"Cảnh sát Mộ thật đúng là không thể coi thường mà.”
Đột nhiên, giọng nói giễu cợt từ đỉnh đầu truyền đến, Mộ Thiên Thanh đưa mắt nhìn, chỉ thấy một phụ nữ xinh đẹp quyến rũ, cả người tản ra khí chất cao quý đứng ở trước mặt.
Mộ Thiên Thanh biết người này, chính là người phụ nữ ở trong cửa hàng Vivian kêu Lãnh Tĩnh Hàn là Hàn.
Suy nghĩ nhanh chong quay ngược lại khoảng thời gian đó, Mộ Thiên Thanh cũng không tính để ý tới hai người kia, hôm nay tin tức về cô đã quá nhiều rồi, còn phải đợi đến ngày mai để biết được kết quả của tổ kỷ luật, cô không muốn bởi vì một chút chuyện không đáng mà khiến cho mình trở thành tiêu điểm lần nữa.
Tiết Đình Đình thấy Mộ Thiên Thanh hoàn toàn không để ý đến mình, sắc mặt lập tức thay đổi, lạnh lùng hừ một tiếng nói: "Còn tưởng rằng mình rất thanh cao sao, nhưng mà cũng chỉ là loại đàn bà dựa vào Lãnh thiếu để nổi tiếng thôi.”
Nghe được lời này, Mộ Thiên Thanh lập tức nổi trận lôi đình, nhưng cô vẫn chịu đựng như cũ, hôm nay có rất nhiều người trong bữa tiệc là người của giới chính trị, coi như cô không để ý tới mặt mũi mình thì cũng phải bận tâm cho mặt mũi của Thượng Quan Mộc.
"Xin chào, tôi là Đường Lam.” Đường Lam đột nhiên vươn tay ra thăm dò, trong giọng nói lộ ra quyến rũ không hợp với bề ngoài lão luyện, nhưng mà cũng không làm cho người khác cảm thấy cô ta là loại nữ cường nhân kia..., hai mặt khác biệt của cô ta nhu hòa lại với nhau, làm cho không người nào có thể rời mắt khỏi cô ta được.
Cho dù trong lòng Mộ Thiên Thanh có không muốn thế nào đi nữa, nhưng mà vẫn lễ phép đứng lên bắt tay Đường Lam: "Mộ Thiên Thanh.”
Đường Lam cười cười, chỉ là, trong lúc cười có mấy phần khổ sở: "Tôi biết cô...”
Mộ Thiên Thanh khẽ mấp máy môi dưới, dù sao, ngày đó ở Vivian, có khả năng là cô ta đã nhìn thấy cảnh ngoài ý muốn của cô và Lãnh Tĩnh Hàn...
"Chúng ta đã từng gặp nhau một lần... Ở trên hành lang nối giữ toilet và phòng thay quần áo ở Vivian”. Thời điểm nói ra những lời này Đường Lam rất bình tĩnh, chỉ là ánh mắt rất nghiêm túc, đáy mắt cũng có chút thương cảm.
Mộ Thiên Thanh có một chút lúng túng, cô không biết quan hệ của Đường Lam và Lãnh Tĩnh Hàn là như thế nào, nhưng người có thể gọi anh thân mật như vậy chắc cũng không nhiều lắm.
Mộ Thiên Thanh quẫn bách giật giật khóe miệng, không biết nên nói cái gì.
"Tôi là vợ chưa cưới của Hàn...” Lông mi thật dài của Đường Lam khẽ rung động động, che giấu bi thương trong đáy mắt, giống như tự giễu mà nói: "Hàn có rất nhiều phụ nữ ở bên ngoài... tôi cũng quen rồi, cô không cần phải cảm thấy lúng túng.”
Giọng nói nhàn nhạt mang theo lực xuyên thấu cực lớn hung hăng chui vào lòng của Mộ Thiên Thanh, con ngươi của cô trừng lớn nhìn Đường Lam, tim... Tại sao lại đau như vậy?
Đau giống như không có cách nào hô hấp được.
"Hừ, ở trong mắt của Lãnh thiếu... Cô chỉ là rau dại mới mẻ mà thôi, Lam Lam, cậu không cần nhiều lời với người phụ nữ này.” Tiết Đình Đình ở bên cạnh lạnh lùng nói, hoàn toàn không phù hợp với dáng vẻ hiền thục của cô ta, cô ta khắc nghiệt nói: "Một người dựa vào giao dịch thân thể để leo lên thì quả thật chính là sỉ nhục trong giới cảnh sát.”
Câu nói “Vợ chưa cưới của Hàn chiếm cứ đầu óc của Mộ Thiên Thanh khiến cô hoàn toàn không có nghe được lời nói của Tiết Đình Đình, trong lúc này đầu óc của cô bất chợt trống rỗng.
Đường Lam nhìn bộ dạng Mộ Thiên Thanh, trong lòng khẽ hừ lạnh, cô còn tưởng rằng cô ta rất lợi hại, chẳng qua cũng chỉ như thế, chỉ nói có mấy câu mà đã bị đánh bại rồi.
"Lam Lam, hay là chúng ta đi thôi... Nói nhiều với loại người này chính là hạ thấp chính mình.” Tiết Đình Đình cười lạnh một tiếng, lôi kéo Đường Lam xoay người rời đi, lúc đi vẫn không quên khinh thường trào phúng liếc nhìn Mộ Thiên Thanh một cái.
Mộ Thiên Thanh khẽ nhếch môi, đối với lời nói của Tiết Đình Đình cô cũng không có để ở trong lòng, nhưng... lời nói của Đường Lam lại quanh quẩn trong trái tim của cô.
Cô im lặng ngồi ở trên ghế sa lon, tầm mắt rũ xuống, trong lòng từng đợt co rút đau đớn, anh có vợ chưa cưới... anh có vợ chưa cưới rồi tại sao lại còn tới trêu chọc cô, tại sao còn phải thừa nhận?
Nếu anh không muốn xuất hiện trước mặt cô, tại sao còn phải xuất hiện?
Giờ phút này Mộ Thiên Thanh hoàn toàn không có cách nào tỉnh táo để suy nghĩ được, trong đầu của cô bởi vì ba chữ “vợ chưa cưới” này mà hoàn toàn rối rắm lại với nhau, tựa như một đống bột nhão... Hoàn toàn quên mất là do chính cô vô tình xông vào cuộc sống của Lãnh Tĩnh Hàn.
"Mệt lắm không?” Thời điểm Thượng Quan Mộc trở về, thấy sắc mặt Mộ Thiên Thanh không tốt, khẽ cau mày quan tâm hỏi: "Nếu như quá mệt mỏi thì anh đưa em trở về nhé?”
Mộ Thiên Thanh nhìn ánh mắt sáng quắc của Thượng Quan Mộc, nghe được giọng nói quan tâm mà ấm áp của anh, trong giây lát lỗ mũi đau xót, hốc mắt mờ mịt, giăng kín một tầng hơi nước thật mỏng.
Thấy Mộ Thiên Thanh yếu ớt như vậy, nhất thời Thượng Quan Mộc không biết làm sao, trong mắt anh chứa đựng lo lắng, nhẹ giọng hỏi: "Sao vậy? Em đừng làm anh sợ... .
Mộ Thiên Thanh lắc đầu một cái, gắt gao cắn cắn môi, khóe miệng nâng lên thành một nụ cười khó coi, cứng rắn nuốt xuống nước mắt ở hốc mắt xuống, nói: "Nơi này quá ngột ngạt, em muốn đi ra ngoài hóng mát một chút.”
"Anh đi cùng em.”
Mộ Thiên Thanh vốn muốn cự tuyệt, nhưng ánh mắt nhu hòa mà kiên trì của Quan Mộc này khiến cô khẽ gật đầu, giờ phút này cô không muốn suy nghĩ gì cả, chỉ muốn có người ở bên cạnh mình...
Mưa ở bên ngoài đã nhỏ lại, biến thành mưa phùn lâm râm rất lãng mạn, nhưng Thượng Quan Mộc và Mộ Thiên Thanh đều không có tâm tình để thưởng thức.
Hai người đi qua hành lang, xuyên qua cảnh trí quen thuộc trong sân trường, cuối cùng ngồi xuống ghế mỹ nhân ở trong đình nhỏ, im lặng, chỉ có im lặng.
Thượng Quan Mộc nhìn thấy thương cảm của Mộ Thiên Thanh không biết từ đâu tới, cực kỳ đau lòng, cô một mình thừa nhận vết thương trong lòng như vậy khiến anh vô cùng bất lực.
Cánh tay thon dài có lực của anh nhẹ nhàng kéo thân thể Mộ Thiên Thanh qua, ôm đầu cô vào trong ngực mình, nhẹ nhàng nói: "Nếu em không muốn nói thì anh sẽ không hỏi, nhưng... Thiên Thanh, em nên biết bả vai của anh vĩnh viễn chỉ thuộc về em mà thôi.”