Chinh Phục Vợ Yêu

Chương 30




Mộ Thiên Thanh dừng bước, cô chậm rãi xoay người nhìn Lãnh Tĩnh Hàn, cười nhạo: "Tôi ở cùng người nào có quan hệ gì tới anh sao? Tổng giám đốc Lãnh, có phải anh quá rảnh rỗi không?"

Lãnh Tĩnh Hàn khẽ nhíu mày.

Mộ Thiên Thanh đột nhiên bình tĩnh lại, từ từ tiến lên, dừng ở trước mặt Lãnh Tĩnh Hàn. Cô khẽ ngẩng đầu nhìn khuôn mặt lạnh lùng như điêu khắc, tiếp tục hỏi: "Có phải anh thích tôi không?"

Lãnh Tĩnh Hàn nghe vậy, khẽ cong môi nói: "Thích cô?"

Tiếng hừ nhẹ vang lên cực kỳ rõ ràng trong đêm yên tĩnh, Mộ Thiên Thanh cũng không giận anh giễu cợt, chỉ cười lạnh nói: "Chẳng lẽ không đúng sao? Một người đường đường là tổng giám đốc, tại sao lại quá rảnh rỗi đến mức thường xuyên lẽo đẽo theo tôi? Tôi và anh quen thân lắm sao? À! Đúng rồi! Đừng nói với tôi là hôn trên giường sẽ thành quen thân nhé. Vậy thì tôi quen thân với nhiều người lắm!"

Sắc mặt Lãnh Tĩnh Hàn đột nhiên trở nên u ám, con ngươi sắc bén híp lại, phóng hai vệt sáng lạnh lẽo, người quen biết anh đều nhận ra là anh đang tức giận....

Dường như Mộ Thiên Thanh không hề phát hiện, vẫn lạnh lùng nói: "Nếu như anh thích tôi thì anh có thể đàng hoàng theo đuổi. Không phải anh có tiền sao? Đăng một biển quảng cáo theo đuổi chừng mấy triệu gì đó, không chừng lòng hư vinh nổi lên tôi sẽ xem xét qua lại với anh...."

Lúc này dáng vẻ Mộ Thiên Thanh hoàn toàn giống một cô gái hám tiền, cô ghét bị người đàn ông này dắt mũi, giống như anh là đấng Cứu Thế của cô.

Cô căm ghét cảm giác như thế, cô không muốn cuộc sống của cô bị người khác kiềm chế như vậy, cô cũng không muốn có bất kỳ quan hệ nào với anh.

Khóe miệng Lãnh Tĩnh Hàn đột nhiên cong lên, ngoài dự đoán nói: "Hả? Nếu như… cô hy vọng như vậy, tôi cũng không ngại!"

Mộ Thiên Thanh hơi ngạc nhiên, sau đó cắn răng nói: "Lãnh Tĩnh Hàn, cuộc sống của chúng ta không giống nhau. Nếu anh muốn xem tôi như một món đồ chơi tiêu khiển trong cuộc sống của anh, thật xin lỗi… tôi rất bận, không rảnh! Cũng mời anh giơ cao đánh khẽ bỏ qua cho tôi...."

"Tôi có đối với cô như vậy sao?" Lãnh Tĩnh Hàn hờ hững hỏi, trong giọng nói có ý trêu chọc.

"...." Mộ Thiên Thanh mấp máy môi dưới, âm thầm hít một hơi, sau đó khó khăn mở miệng, vừa gật đầu vừa cười cứng ngắc nói: "Đúng là không có như thế... Anh chỉ đang giúp tôi... Vậy có thể xin tổng giám đốc Lãnh giúp tôi một lần... Cách tôi xa xa một chút... được không?"

"Thế nào? Sợ Thượng Quan Mộc hiểu lầm?"

"Đúng vậy!" Mộ Thiên Thanh cảm giác mình sắp nổ tung. Cô nắm tay thật chặt, cố hết sức đè nén tâm tình kích động muốn tung quyền. Cô đánh không lại anh, cô không muốn lãng phí thời gian trên người đàn ông này.

Đối với câu trả lời của cô, con ngươi Lãnh Tĩnh Hàn tối sầm, dần dần trở nên đen không thấy đáy, dường như muốn cắn nuốt toàn bộ bóng tối. Vẻ mặt anh lạnh lùng, ngay cả giọng nói cũng lạnh lùng, "Cô thích anh ta?"

"Mắc mớ gì tới anh!" Mộ Thiên Thanh lạnh lùng ném ra một câu, cô không muốn hơn nửa đêm còn phải tranh luận với anh về vấn đề này. Cô và anh thật không quen, không quen!

Mộ Thiên Thanh hung hăng trợn mắt nhìn Lãnh Tĩnh Hàn, lạnh lùng xoay người muốn rời đi…

Đột nhiên cánh tay bị nắm chặt, theo phản xạ Mộ Thiên Thanh vung tay quét trở về, Lãnh Tĩnh Hàn nhẹ nhàng né tránh. Cùng lúc đó vang lên tiếng "leng keng" nhỏ, có vật gì đó rơi xuống đất....

Đang lúc Mộ Thiên Thanh chưa kịp phản ứng, Lãnh Tĩnh Hàn buông lỏng tay, khom người nhặt vật gì đó rơi trên mặt đất. Mà bởi vì anh đột nhiên buông tay lui hai bước, Mộ Thiên Thanh đứng tại chỗ, ánh mắt nhìn theo vật anh nhặt lên....

Đèn đường chiếu rọi trên mặt đất, là một sợi dây chuyền hình mặt trời, rất nhỏ, nhưng hết sức tinh xảo!

Cả người Mộ Thiên Thanh giống như bị điện giật, đột nhiên quên mất phản ứng. Ánh mắt cô hướng theo động tác chậm rãi nhặt đồ lên của Lãnh Tĩnh Hàn, cuối cùng, dừng ở trên mặt Lãnh Tĩnh Hàn....

Lãnh Tĩnh Hàn cảm nhận được Mộ Thiên Thanh khác thường, anh khẽ nhướn hai mắt sắc bén về phía cô, ánh mắt trở nên thâm thúy.

Ánh mắt Mộ Thiên Thanh vô cùng mong đợi, thậm chí, trong nháy mắt, hốc mắt cô trở nên ửng đỏ, trong đôi mắt xuất hiện làn hơi nước thật mỏng.

Cô lẳng lặng nhìn chằm chằm Lãnh Tĩnh Hàn, run rẩy hỏi: "Là anh! Là anh... Có phải là anh không?!"

Lãnh Tĩnh Hàn rũ mắt khẽ nhìn vật trong tay, sau đó nhìn Mộ Thiên Thanh đã trở nên vô cùng kích động, tùy ý bỏ đồ vào trong túi, lạnh lùng hỏi: "Phải thì sao? Không phải... thì sao?"

Câu trả lời nước đôi khiến cho cả người Mộ Thiên Thanh càng thêm run rẩy. Cô mím chặt môi, hốc mắt dần đỏ lên. Cô cắn răng thật chặt, nhìn chằm chằm Lãnh Tĩnh Hàn, trong mắt hiện rõ sự tức giận và cảm xúc phức tạp. Một lúc lâu, cô run rẩy nói: "Tại sao? Tại sao anh trở lại mà không tìm em? Tại sao anh tìm được em mà không nói với em? Còn muốn trêu chọc em hết lần này đến lần khác...."

Lãnh Tĩnh Hàn cau mày nhìn Mộ Thiên Thanh như sắp sụp đổ, dường như mỗi lần đối mặt cho dù bị trúng thuốc cô cũng giống như con mèo hoang nhỏ. Lúc này cô làm cho anh có chút không thích nghi được.

Mộ Thiên Thanh khẽ quay mặt đi, lúc quay mặt nước mắt trào ra theo khóe mắt, chảy xuống tận môi, dường như đau đớn khổ sở chất chứa đầy lòng.

Mười mấy năm rồi, thì ra... chỉ có mình cô là ngây ngốc xem trò đùa khi còn bé là thật, cho dù thời gian đã trôi qua rất lâu cô vẫn chờ mặt trời nhỏ của mình.

Lòng bàn tay thô ráp của Lãnh Tĩnh Hàn đặt lên mặt Mộ Thiên Thanh, âm thầm nghĩ ngợi có nên nói cho cô biết rằng, Ưng đã ra đi rồi, cũng không về được nữa....

"Bốp”, Mộ Thiên Thanh hung hăng đánh tay Lãnh Tĩnh Hàn, mắt rưng rưng tức giận nhìn anh, hét lớn: "Nếu như không muốn tìm em, cũng đừng tới trêu chọc em, em không phải là mặt trời của anh, anh cũng không phải là mặt trời nhỏ của em...."

Gào xong, Mộ Thiên Thanh cắn chặt môi, sau đó cứng ngắc xoay người, sải bước đi vào chung cư.

Lãnh Tĩnh Hàn nhìn bóng lưng bi thương của cô, lòng hơi hỗn loạn. Anh âm thầm cau mày, cũng không để ý quá nhiều.

"Tôi vốn cũng không phải là mặt trời nhỏ của cô, cô cũng không phải là mặt trời của tôi...." Lời lẩm bẩm vừa thoát ra, ngay cả chính anh cũng không biết còn ẩn chứa mất mát trong đó. Anh nhìn bóng dáng dần dần biến mất trong bóng tối, khẽ thở dài, sau đó xoay người rời đi.

Ngồi trên xe, khuôn mặt lạnh lùng của Lãnh Tĩnh Hàn lộ ra vẻ đăm chiêu suy nghĩ, hai mắt sắc bén nhìn cánh cửa ra vào chung cư, mắt dần híp lại.

Có phải....anh quan tâm cô quá mức hay không?

Ý nghĩ như vậy khiến Lãnh Tĩnh Hàn nhíu mày, huyệt thái dương khẽ động, hơi thở lạnh lẽo ngập khắp khoang xe.

"Reng….", điện thoại trên xe vang lên, Lãnh Tĩnh Hàn tiện tay nhấn nút trả lời....

"Lão Đại, Long Cửu và Lão Quỷ đánh nhau!" Trong điện thoại vang lên giọng nói hơi lười biếng của Hình Thiên, nghe ra được anh ta đang rất hả hê, "Em nghĩ... Lão Quỷ sẽ sớm liên lạc với chúng ta!"

Lãnh Tĩnh Hàn lạnh lùng nói: "Tăng giá tiền gấp ba!"

"Hả?" Nhất thời Hình Thiên chưa kịp phản ứng.

Mắt Lãnh Tĩnh Hàn vẫn dõi theo cửa ra vào chung cư yên tĩnh tối đen không một bóng người, lạnh lùng nói: "Tôi không thích người có lòng tham quá lớn!"

Chỉ một câu nói Hình Thiên lập tức hiểu được, cười khà khà, sau đó hơi cười hỏi: "Lão Đại, anh…. đang ở đâu?"

Lãnh Tĩnh Hàn thu hồi ánh mắt, lạnh nhạt nói: "Bảo bọn Tiểu Ngũ trông nom cấp dưới chặt một chút, tạm thời tôi không muốn đối đầu với Thượng Quan Mộc."

Nói xong, Lãnh Tĩnh Hàn liền cúp điện thoại. Đúng lúc này điện thoại di động lại reo, anh nhìn số điện thoại gọi tới khẽ cau mày, nhận điện thoại. Một lúc lâu không có người nói chuyện, anh cũng không nói gì lạnh lùng cúp điện thoại.

Điện thoại vừa ngắt lại vang lên, anh không nhìn tên người gọi mà bắt máy luôn.

"Hàn...." Trong điện thoại vang lên giọng nói quyến rũ mang theo hờn dỗi, còn có chút bi thương.