Chinh Phục Vợ Yêu

Chương 143




Editor: Nana Trang

"Máu của tôi là RH âm tính!" Tiêu Thần vội vàng lên tiếng.

Y tá nghe thấy vậy liền bày ra vẻ mặt kinh ngạc, sau đó vội vàng nói: "Đi theo tôi!"

Tiêu Thần đi theo ý tá khử trùng rút máu, kho máu cũng đem 500CC máu kia lên trước. Vì sự cố chấp của Tiêu Thần cùng với sự băn khoăn đến tính mạng của Lãnh Tĩnh Hàn, y tá đã làm trái phép tắc rút trên người anh ta 2000CC máu, nhưng cho dù như vậy thì vẫn không đủ để duy trì cho đến khi ca phẫu thuật kết thúc...

"Tiếp tục đi!"

Giọng của Tiêu Thần bình thản, không biết tại sao khi nghĩ tới việc máu của mình có thể cứu mạng của Lãnh Tĩnh Hàn, trong lòng anh ta trước nay chưa từng bình tĩnh như thế. Đã sáu năm rồi, sáu năm qua mỗi ngày anh ta luôn phải sống trong dày vò, một bên là thù hận lôi kéo bản thân phải trả thù, một bên là không có cách nào để buông bỏ hoàn toàn được.

Y tá nhìn Tiêu Thần, trong lúc nhất thời không quyết định được. Cô ta ra dấu cho y tá trẻ ở bên cạnh, chưa được một lúc đã thấy viện trưởng đi từ phòng phẫu thuật tới...

"Cậu làm như vậy sẽ gặp nguy hiểm!" Sắc mặt của viện trưởng có phần âm trầm.

Tiêu Thần nở nụ cười chua sót, yếu ớt nói: "Tôi không làm như vậy... Dạ nhất định sẽ gặp nguy hiểm, mà tôi... chẳng qua cũng chỉ là "có thể" mà thôi, không phải sao?"

"Đáng giá sao?" Viện trưởng khẽ hỏi, ánh mắt phức tạp nhìn Tiêu Thần.

"Ân oán giữa tôi và cậu ấy đã sớm dây dưa quá nhiều rồi, cho dù có xét đáng giá hay không... chỉ e cũng không còn cách nào khác!" Lời nói của Tiêu Thần vẫn bình thản như trước, nhưng không khó để nghe ra sự bất lực và thống khổ trong lời của anh.

Viện trưởng nghe vậy cũng không nói thêm gì nữa, ông chỉ phân phó cho y tá bên cạnh rút máu, nhân tiện sắp xếp một bác sĩ ở bên cạnh, chuẩn bị cho những tình huống bất ngờ xảy ra.

Ông ta cũng không thể dùng mạng của Ưng để đổi lấy Dạ được, bất kể quan hệ giữa hai người họ cuối cùng sẽ ra sao thì ông cũng không thể làm như vậy. Đây không chỉ là vấn đề y đức, mà bởi vì chính bản thân ông cũng hiểu Dạ sẽ không đồng ý.

"Có thể đừng nói cho cậu ấy biết được không?"

Ngay khi viện trưởng đang muốn rời khỏi, giọng nói yếu ớt kia lại vang lên lần nữa, ẩn chứa một chút thỉnh cầu.

Bước chân của viện trường hơi ngừng lại, ông hơi nghiêng mặt liếc nhìn Tiêu Thần, sau đó khẽ gật đầu, tiếp tục đi đến phòng phẫu thuật...

Máu đã có đủ, người thực hiện ca phẫu thuật là trưởng khoa Trầm. Khi mà hai con người nằm ở hai phòng bệnh cạnh nhau, gần kề nhau đều đang hôn mê bất tỉnh thì thương giới của thành phố A lại xuất hiện sự rung chuyển vô cùng lớn.

Đế quốc Sun mới thành lập ở thành phố A không lâu đã bị loại bỏ, tập đoàn Phong Vân và Tần thị vốn đang ở vị trí hào môn thứ hai lập tức nhảy lên hào môn hạng nhất. Còn tập đoàn Thiên Lân cũng hao tổn nguyên khí nghiêm trọng lại bị Phong Vân và Tần thị áp chế... Sự thay đổi đến mức nghiêng trời lệch đất như vậy không chỉ dẫn tới những lời bàn tán, tranh luận ở thành phố A, mà ngay cả những người quan tâm đến trận tranh đấu này trên toàn thế giới cũng phải chắt lưỡi hít hà.

Với sự biến hóa lớn như vậy, hai người Phong Trạm và Tần Diệp chính thức tiếp quản tập đoàn hai nhà Phong và Tần, trở thành một thế hệ nổi tiếng và quý giá mới. So sánh với hai người họ, sau khi bị đánh bại ba ngày Tiêu Thần mới ra mặt mở hội chiêu đãi kí giả, còn Lãnh Tĩnh Hàn từ đầu đến cuối không hề xuất hiện một lần nào, toàn bộ mọi thứ đều do Đường Lam sắp xếp ổn thỏa trước mặt truyền thông... Mặc dù Lãnh Tĩnh Hàn trước giờ vẫn không xuất hiện công khai, nhưng sự kiện lần này lại khiến cả thế giới cũng phải suy đoán cội nguồn mọi chuyện. Dù sao từ khi bắt đầu đấu tranh đến bây giờ, đã có không ít những tin tức xung quanh nói Lãnh Tĩnh Hàn và Tiêu Thần đã từng là anh em tốt cùng nhau lớn lên trong cô nhi viện, còn lí do vì sao lại phản bội nhau thì không một ai biết tới... Ngoại trừ đánh giá của các chuyên gia và công nhân viên chức liên quan đến ngành thương mại ra, dân chúng cũng rất có hứng thú đối với những trận tranh đấu trên thương trường này.

Những lời phỏng đoán cùng với những tin đồn ở bên ngoài ngày càng nhiều, còn Phong Trạm và Tần Diệp lại cùng ngồi trong phòng VIP của MG cảm thấy có chút bất lực. Người ngoài thấy được phong quang vô hạn của bọn họ, bọn họ quả thật có phong quang vô hạn, lần này tập đoàn hai nhà không những tăng lên tới cấp bậc cao như thế, còn khiến hai người họ có được vị thế và năng lực tiếp quản thành công xí nghiệp gia tộc. Nhưng lại không có ai biết rằng trong một tháng qua họ phải sống như thế nào...

Trải qua thời gian một tháng vừa rồi, hai người họ đều có chung một nhận thức, đó chính là có chọc tới ai thì chọc, nhưng đừng bao giờ chọc tới tên ma quỷ Lãnh Tĩnh Hàn kia. Anh ta có thể "thoải mái, tùy ý" trong mọi tình huống, có thể cho người ta chết đến xương cốt cũng chẳng còn. Qua hơn một tháng này, hai người họ đều thấy được sự hung ác cùng với trí thông minh siêu việt của người đàn ông này, chỉ e rằng... nếu người đàn ông này có dã tâm lớn, muốn làm điều gì thì chắc chắn anh có năng lực để hô mưa gọi gió.

"Lãnh thiếu vẫn chưa xuất hiện... không biết hiện tại kế tiếp phải làm như thế nào đây?" Tần Diệp nhếch khóe môi nở nụ cười du côn, ánh mắt thâm trầm nói.

Phong Trạm liếc nhìn anh ta một cái, hờ hững cười nói: "Tôi thà rằng anh ta vĩnh viễn đừng xuất hiện... như vậy mới có thể giảm bớt chút áp lực."

"Cậu nói xem," ánh mắt của Tần Diệp tĩnh lặng nhìn Phong Trạm, "Với tình hình hợp tác giữa hai nhà chúng ta bây giờ có thể lật đổ được Thiên Lân đang cùng đường này không?"

"Cậu cho rằng Thiên Lân đã đến bước đường cùng?" Phong Trạm nhíu mày.

Tần Diệp nhún vai, hơi nhíu mày nói: "Bên ngoài biểu hiện ra là như thế, phân tích của đám truyền thông cũng như vậy... Nhưng không hiểu tại sao tôi vẫn cảm thấy có chút bất an!"

Phong Trạm bưng ly rượu lên hớp một ngụm, vị rượu nơi đầu lưỡi kích thích vị giác cũng như thần kinh của anh ta. Anh ta từ từ nuốt rượu vào, sau đó mới nhíu mày nói: "Xét trên mọi phương diện, tôi cảm thấy Thiên Lân sắp không trụ nổi nữa rồi, chắc chắn là bề ngoài vinh quang, bên trong trống rỗng... Nhưng tôi vẫn có thể cam đoan với cậu rằng Thiên Lân sẽ không sụp đổ, chẳng những không, mà ngược lại... vẫn sẽ trở thành chong chóng đo chiều gió trong thương giới!"

"Hử?" Tần Diệp cười rộ lên, "Có vẻ cậu rất sùng bái anh ta!"

Phong Trạm nhún vai, nói: "Tôi chưa bao giờ che dấu điều đó!"

Tần Diệp cười lớn, anh ta cảm thấy có chút bất lực vì người bạn thân này của mình lại sùng bái một cách mù quáng với Lãnh Tĩnh Hàn, cũng bởi trong một lần đi ra nước ngoài được anh ta cứu như vậy. Nhưng chỉ e rằng bản thân Lãnh Tĩnh Hàn cũng không hề biết cái lần khi bọn họ sống mái với nhau một phen kia lại cứu được một đoàn người Hoa, trong đó có Phong Trạm!

"Kế tiếp chúng ta phải làm như thế nào?" Tần Diệp lười biếng nằm dựa lên ghế sô pha.

"Không làm gì cả!" Phong Trạm cười nói, "Lần này chẳng qua Lãnh thiếu chỉ lợi dụng chúng ta để đạt được mục đích của anh ấy mà thôi. Chúng ta cũng chỉ quân cờ trong tay anh ta, đương nhiên... sẽ không có ai ngờ rằng anh ta sẽ đối xử với quân cờ của mình "tốt" như vậy! Những thứ kia có lẽ chính là quà hồi báo khi lợi dụng chúng ta thôi!"

Tần Diệp nặng nề thở dài, chầm chậm nói: "Thật khó để tin một người có bề ngoài lạnh lùng như vậy, trong thâm tâm lại là con người ôn hòa... nói chung có thể đi đến đỉnh cao như thế nào, suy cho cùng đây cũng là nhược điểm trí mạng."

"Đây chính là sức quyến rũ của một mình anh ta..." Trong ánh mắt của Phong Trạm ánh lên những mũi dao sắc nhọn, "Nếu không thì sao một Đường Lam cao ngạo như vậy có thể khăng khăng chỉ chung tình với một mình anh ta được."

Nghe thấy cái tên Đường Lam này, vẻ mặt của Tần Diệp âm trầm, lạnh lẽo, nói: "Một thiên chi kiêu nữ đuổi theo sau đuôi người ta đã bao năm qua, vậy mà đến cả giường cũng không leo lên được... Hừ!"

Phong Trạm thấy bộ dạng chế giễu của Tần Diệp, anh ta cũng mỉa mai nói: "Nếu quả thực leo lên được... Cậu sẽ vui hơn sao?"

Tần Diệp nghe vậy, trên mặt lập tức xuất hiện vẻ lo lắng, không để ý tới vẻ mặt chế nhạo của người bạn thân.

Hai người họ ở đây an tâm hưởng thụ những lợi ích mà sự kiện lần này mang lại, còn tập đoàn Thiên Lân lại lâm vào khủng hoảng nghiêm trọng. Tổng giám đốc một tuần liền không liên lạc được, không ai biết anh đang ở đâu, cũng không ai có thể tìm được anh. Đường Lam đang bận bịu đến vò đầu bứt tóc thì đột nhiên vô cùng nhớ Hình Thiên. Trong tình huống hiện tại, chỉ cần có Hình Thiên ở đây thì nhất định sẽ biết Lãnh Tĩnh Hàn ở đâu!

Ngay khi mọi người không ai có ý kiến gì thì sự xuất hiện của Lãnh Khiếu Thiên hiển nhiên trấn định được tất cả mọi người. Những buổi họp được tổ chức liên tiếp tuy khiến mọi người mệt mỏi, nhưng lại cảm thấy sung sướng. Thế nhưng tuy những vấn đề trước mắt dễ giải quyết, nhưng việc tranh đấu mãnh liệt với đế quốc Sun đã khiến tài chính của tập đoàn thiếu hụt đi rất nhiều. Một số lượng tiền lớn bị thiếu hụt cùng với những món đầu tư không lời cũng không lỗ càng khó khăn hơn rất nhiều. Hiện giờ vấn đề cần giải quyết hàng đầu chính là hợp vốn.

Lãnh Khiếu Thiên không ngừng liên lạc với mấy ngân hàng quen biết cho vay, nhưng lại không thể giải quyết được những vấn đề khẩn cấp trước mắt. Ông vừa đang lo lắng cho Lãnh Tĩnh Hàn, vừa bế tắc trước những vấn đề của tập đoàn thì ngân hàng Á Đông bên nước F đột ngột gọi điện tới, nói là vô điều kiện điều tiền hiệp trợ cho tập đoàn Thiên Lân trải qua nguy cơ lần này. Không thể nghi ngờ rằng tin tức này khiến cả tập đoàn Thiên Lân đều vô cùng hưng phấn, cũng khiến cho tất cả mọi người trong thị trường kinh tế đều phải rớt mắt kính, không thể tin tưởng được.

Phong Trạm ngồi trong phòng làm việc nhếch khóe môi... nụ cười vẫn treo nơi khóe môi mở bình rượu. Đúng lúc này điện thoại vang lên, vừa mới bắt máy đã nghe thấy giọng nói vội vàng của Tần Diệp: "A Trạm, đã nghe tin gì chưa."

"Ngân hàng Á Đông bơm tiền cho Thiên Lân?" Phong Trạm cười rộ, "Đương nhiên, tôi mới mở bình rượu, muốn cùng uống không?"

"Cậu chờ tôi, tôi lập tức tới ngay!" Tần Diệp hiển nhiên cũng vui sướng, mặc dù chính bản thân bọn họ cũng thấy điều này vốn không có khả năng, nhưng khi sự việc thật sự xảy ra, việc tốt như vậy khiến máu trong người anh ta sôi trào như đang bị thiêu đốt, anh ta cũng cần có nơi để phát tiết chứ.

*

Bệnh viện Thư Khang.

Tiêu Thần đã tỉnh lại từ ba ngày trước, anh ta chỉ hôn mê vì lí do thiếu máu quá nhiều dẫn đến sốc mà thôi, sau khi được điều trị thì đã thoát khỏi cơn nguy hiểm.

Anh ta xem tin tức được đưa tin trên tivi, trong mắt ngập tràn ý cười, tự lẩm bẩm: "Tâm tư của cậu vẫn thâm sâu như vậy. Tôi sai rồi, ngay từ đầu tôi đã sai rồi..."

Tiêu Thần ngước mắt nhìn tổng giám đốc ban chấp hành của ngân hàng Á Đông nước F ký tên trên hiệp ước với Lãnh Khiếu Thiên, trong đáy mắt có chút mất mát, cũng ẩn chứa sự bội phục.

Anh ta luôn cho rằng Dạ sẽ mượn chuyện này để rửa tiền, thì ra... vốn dĩ chẳng phải như vậy!

Khóe môi Tiêu Thần nở nụ cười vui vẻ, anh ta tắt tivi đi, sau đó đi sang phòng bệnh của Lãnh Tĩnh Hàn. Hôm nay Lãnh Tĩnh Hàn đã được chuyển từ phòng bệnh điều trị sang phòng bệnh thông thường. Chẳng qua anh vẫn chưa tỉnh lại thôi!

"Thằng nhóc thối cậu... Thật không biết nên nói cậu túc trí đa mưu, hay biết phòng ngừa chu đáo nữa!" Tiêu Thần nhìn Lãnh Tĩnh Hàn, không nhịn được cười rộ lên, "Lần này mượn chính phủ A làm cầu nối quan hệ với nước F, đồng thời cũng giúp chính phủ tạo quan hệ tốt với nước này, còn sản nghiệp ở bên kia sử dụng để trợ giúp bên này, đây cũng chính là cách rửa tiền nhanh nhất, cũng là sạch sẽ nhất..."

Vừa nói dứt lời, Tiêu Thần liền ngồi xuống bên cạnh giường Lãnh Tĩnh Hàn, sắc mặt cũng ảm đạm hơn, "Giải tán Dạ Ưng có lẽ trước đó cậu không suy nghĩ kĩ càng, nhưng cậu lại đã suy tính cẩn thận cuộc sống sau này cho các anh em... Cậu mãi luôn là người trọng tình cảm như vậy, điều này từ đầu đến cuối vẫn luôn là khuyết điểm của cậu!"

Tiêu Thần lầm bầm mấy câu, nhưng lại không có ai trả lời lại anh ta, thứ duy nhất có thể nghe thấy chính là những tiếng "tích tích" từ máy đo nhịp tim vang lên. Ánh mắt của anh ta trầm lặng nhìn Lãnh Tĩnh Hàn, trong thời khắc đó, những cảm xúc sâu đậm nhất dưới đáy mắt khiến lòng của anh siết chặt lại...