Editor: Diem Nguyen
Hôm sau là một ngày đẹp trời. Sáng sớm mặt trời mới mọc len lỏi qua những tầng mây chiếu xuống từng ngóc ngách trong thành phố A mang lại không khí trong lành, rạng rỡ.
Bởi vì Hình Thiên kết hôn, Lãnh Tĩnh Hàn sẽ không để cho anh ấy đi đón anh. Nếu như ngày thường anh sẽ tự mình lái xe. Vả lại hôm nay thời tiết tốt nên anh không đến công ty nà đến thẳng nông trường hoa hướng dương.
Tiếc thay bây giờ là đầu đông nên cả vùng đất rộng lớn đã không còn hoa hướng dương thay vào đó là một rừng hoa thân khô đanh rũ rượi ngã nghiêng.
Ngắm nhìn cánh đồng hoa hướng dương trơ trụi khẳng khiu dưới ánh nắng ban mai rực rỡ, Lãnh Tĩnh Hàn bỗng giật mình nghĩ đến một chuyện: từ sau đêm đó anh chưa đi tìm Thiên Thanh, cũng không phải không muốn tìm, mà vì... có một số việc, anh cần phải sắp xếp cho chu tất.
"Đại ca!"
Giọng Hình Thiên từ sau lưng vọng đến, Lãnh Tĩnh Hàn quay đầu lại, không ngờ, anh thấy không chỉ có Hình Thiên, còn có cả Tiêu Thần.
Ánh mắt Lãnh Tĩnh Hàn đột nhiên thay đổi tĩnh mịch, đôi mắt đen như mực lạnh nhạt nhìn Tiêu Thần như đang dò xét anh nói: "Không cho ai khác đến gần."
Là anh đang nói với Hình Thiên,
Hình Thiên đáp một tiếng, liếc nhìn Tiêu Thần rồi nhanh chóng rời đi.
Tiêu Thần cười cười tà mị, toàn thân cũng lộ ra khí chất làm cho người ta có cảm giác anh ta rất ngạo mạn, tay vẫn đút trong túi quần một cách nhàn nhã giống y như trong ký ức của Lãnh Tĩnh Hàn: một Tiêu Thần rất tuỳ ý và không biết kiềm chế.
Tiêu Thần bước đến quét mắt nhìn cánh đồng hoa hướng dương khoé môi nhếch lên một nụ cười vô lại: "Lúc hoa nở rộ, nơi này nhất định rất đẹp!"
Ánh mắt của Lãnh Tĩnh Hàn cũng nhìn vào vườn hoa trơ trụi ừ hử một tiếng rồi hỏi lại: "Sao lại tới đây?"
"Không có gì, trên đường đụng phải A Thiên nên cùng tới..." Tiêu Thần tùy ý đáp nhưng Lãnh Tĩnh Hàn lại biết, anh ta đã cố ý bám theo đuôi Hình Thiên để tới đây.
Hình Thiên vốn là cao thủ không để bị theo dõi trong Dạ Ưng, ngay từ đầu anh ta đã phát hiện ra Tiêu Thần nhưng là người quen nên anh ta đã để mọi thứ được tự nhiên.
Hai người giờ ở hai chiến tuyến khác nhau nhưng vì từng là anh em tốt nên anh chưa bao giờ xem anh ta như kẻ thù nguy hiểm.
Giống như nhất cử nhất động của anh Ưng đều nắm rất rõ và anh cũng vậy nhưng điều quan trọng là ai nhanh tay đi trước một bước thôi.
"Đưa người mình yêu vào tay kẻ khác... không thấy khó chịu sao?" Tiêu Thần đột nhiên hỏi.
Lãnh Tĩnh Hàn thu hồi ánh mắt nhìn Tiêu Thần, hỏi ngược lại: "Vậy còn cậu? Lợi dụng người yêu để đạt được mục đích của mình, cậu cũng rất thoải mái à?"
Tiêu Thần cười, cười tà ác nhưng sâu trong đó Lãnh Tĩnh Hàn thấy được đáy mắt anh ta chất chứa nỗi bi thương.
"Có một số việc, tôi không thể không làm, ngay cả mình cũng có thể hy sinh thì tình cảm... có là cái thá gì?" Tiêu Thần nói lộ ra nỗi đau nhức nhối trong lòng.
Lãnh Tĩnh Hàn nhìn thẳng vào anh ta lạnh lùng hỏi: "Làm cho tôi yêu Thiên Thanh, khiến Thiên Thanh không thể rời bỏ tôi... Thậm chí cậu còn lợi dụng A Thiên để cho tôi chiếm đoạt Thiên Thanh...Tất cả chỉ vì cậu muốn tôi khó xử vì chuyện cậu với cô ấy à? Ưng, cậu quá coi thường tôi... Về chuyện của Thiên Thanh, tôi áy náy với cậu thì thế nào chứ? Tôi yêu cô ấy. Có lẽ từ lúc cậu bắt đầu kể cho tôi nghe chuyện xưa, cậu đã dòm ngó phản ứng trong lòng tôi, cho nên thời gian qua cậu đã âm thầm xây dựng thế lực riêng trong lúc chờ đợi tôi vô tình gặp lại cô ấy để chìm đắm trong lưới tình cậu vạch sẵn...."
Nụ cười của Tiêu Thần càng lộ rõ nét tà mị, anh ta dời tầm mắt nhìn Lãnh Tĩnh Hàn nói: "Dạ! Tôi cho cậu biết, có nhiều lúc tôi thậm chí không phân rõ tôi là cậu hay cậu là tôi nữa!"
Lãnh Tĩnh Hàn không nói gì, chỉ nhíu đôi mắt chim Ưng.
"Nên có một số chuyện trước mắt, tôi không thể không đối mặt. Cuối cùng tôi đành phải lựa chọn..." Giọng nói Tiêu Thần nghe ra mấy phần buồn bã và bất đắc dĩ.
"Chuyện đời trước...nhất định phải là tôi đứng ra giải quyết mới được sao?" Lãnh Tĩnh Hàn không biết anh đang hỏi mình hay đang trả lời Tiêu Thần.
"Phải!" Tiêu Thần trả lời không hề do dự.
Lãnh Tĩnh Hàn không nhận ra mình đang cau lông mày, ánh mắ vẫn đau đáu nhìn về phía trước, anh nói: "Anh cũng biết tôi sẽ bảo vệ cô ấy và bảo vệ chính mình nữa!"
Mép miệng Tiêu Thần giật giật nói: "Như vậy...cậu lo mà đối đầu với tôi đi!"
"Đây là điều cậu thật sự muốn sao?" Lãnh Tĩnh Hàn buồn buồn hỏi.
"Dạ! Kiếp này chúng ta không có duyên làm anh em được nữa thì đành...chiến thôi!" Giọng Tiêu Thần không mấy hào hứng nói tiếp: “Lúc trước, tôi biết cậu nhượng bộ tôi. Nhưng giờ cậu hãy dùng bản lĩnh thật sự của mình mà giải quyết sạch ân oán của đời trước với tôi đi, dù ai thắng ai thua thì tôi và cậu cũng coi như đã làm tròn bổn phận của mình."
Dứt lời, Tiêu Thần liếc nhìn Lãnh Tĩnh Hàn, sau đó xoay người rời đi...
Lúc anh ta bước ngang qua Hình Thiên thời điểm, bước chân bỗng chững lại. Ánh mắt vẫn lườm về phía trước, anh ta cất giọng vừa như nhắc nhở lại vừa như cảnh cáo: "Ý định của Dạ không phải cậu quen thân thì có thể đoán được. Nhớ rằng từ nay về sau dù không muốn làm hại anh ta thì bản thân tôi cũng không làm chủ được..."
Đôi mắt Hình Thiên ẩn dưới tròng kính bỗng lộ một tia sắc bén, nét phong độ của người trí thức cũng theo đó mà lan ra một sự phẫn nộ.
Lãnh Tĩnh Hàn đứng tại chỗ không động tĩnh cho đến hơn một tiếng sau có cuộc điện thoại gọi đến cắt đứt suy nghĩ của anh.
Anh nghe người đầu kia báo cáo xong chỉ lạnh lùng nói một câu: "Tôi biết rồi" liền cúp điện thoại.
Anh xoay người, bước từng bước trầm ổn ra khỏi nông trường, Hình Thiên cũng yên lặng nối bước anh.
"Trước tiên tạm ngừng kế hoạch lại!" Lúc đang mở cửa xe đột nhiên Lãnh Tĩnh Hàn cất giọng ra lệnh.
Hình Thiên sững người nghi hoặc nhìn anh hỏi: "Bởi vì anh Tiêu sao?"
"Nhất định đối với kế hoạch lần này của chúng ta cậu ấy sẽ có kế sách ứng phó lại nên tôi muốn khảo sát kỹ hơn hãy ra tay..." Lãnh Tĩnh Hàn nói xong, liền lên xe nổ máy xe rời khỏi nông trường.
Để Thiên Thanh thăng chức đã chuyện đương nhiên nhưng anh không thể để cho bọn Tiểu Tứ gặp chuyện không may được, dù thế nào anh cũng phải đảm bảo sự an toàn cho bọn họ.
*
Liên tiếp hai ba ngày sau đó, thành phố A chìm trong yên tĩnh đến lạ thường, bởi vì qua mấy ngày càn quét liên tục, các tổ chức ngầm đều đồng loạt ngủ đông, cả cục cảnh sát tung ra chiến dịch mới cũng không thu hoạch được gì, giống như, tất cả mọi người đều e sợ nên bắt đầu "đóng cửa dẹp tiệm".
Nhưng không khí yên ắng này lại làm cho dân chúng và anh em trong cục cảnh sát không thấy yên tâm, mọi người đều có cảm giác sau thời khắc tĩnh lặng này sẽ là cơn cuồng phong bão táp sẽ kéo đến.
Tạm thời hành động của Liệp Ưng đều hoãn lại, nhân viên trong cục không giải tán mà vẫn giữ vị trí chờ đợi chỉ thị mới của Thượng Quan Mộc.
Đồn cảnh sát khu Nam mấy ngày nay cũng trở nên im ắng nhưng riêng Thượng Quan Mộc và Mộ Thiên Thanh vẫn ở trạng thái cảnh giác cao độ vì hai người đều cảm nhận được hơi thở quỷ quyệt đang bao trùm.
"Này, Thiên Thanh và sếp Mộc có phải..." Hà Tuấn nhiều chuyện có tựa vào cạnh Kili, đôi mắt nhíu lại quét Mộ Thiên Thanh, nhỏ giọng hỏi.
Kili cũng liếc nhìn Mộ Thiên Thanh, bĩu môi nhún vai: "Không biết, nhưng nhất định có vấn đề."
"Hai người sẽ không chia tay đấy chứ?" Hà Tuấn đột nhiên hỏi.
Kili nghe xong cũng nhíu mày, dù không muốn thừa nhận, nhưng cô có cảm giác hình như Thiên Thanh là một người rất lý trí trong khi sếp Mộc lại rất yêu Thiên Thanh. Hai người họ không giống như đang gây gỗ cho lắm.
Hai người nhìn nhau một cái, rối rắm thở dài, Hà Tuấn buồn thảm nhỏ giọng nói: "Thiên Nhi ở khu Nam phải đổi rồi..."
"Phạch" một tiếng, xếp tài liệu đã bay lên đầu Hà Tuấn. Mỗi ngày bọn họ nhất định phải diễn tiết mục oan gia hài kich và giờ vàng đã đến...
Đảo mắt, sau khi đùa giỡn cho đã thì cũng đến giờ tan tầm. Vì gần đây không có vụ trọng án nào, hành động của Liêp Ưng đều tạm hoãn nên sau giờ tan ca mọi người đều rôm rả hỏi nhau kế hoạch ăn chơi về đêm.
"Thiên Thanh, mọi người chuẩn bị đi quẩy, cô đi không?" Lý Dược quay đầu hỏi Mộ Thiên Thanh. Gần đây mọi người đều cảm giác được không khí quỷ dị giữa cô và sếp Mộc nên mọi người tranh thủ đợt này không bận mà phối hợp lại góp tiền lên kế hoạch hâm nóng tình cảm cho hai người họ.
"Tôi còn có chuyện nên không đi được..." Mộ Thiên Thanh hiểu ý của mọi người nhưng để khỏi phải lúng túng cô từ chối cho xong.
Mọi người nhìn nhau, Hà Tuấn nhún vai một cái, bày tỏ bất đắc dĩ, cuối cùng vì chủ nhân vắng mặt nên mọi người phải chia tiền ra, ai về nhà nấy.
Mộ Thiên Thanh ra khỏi đồn cảnh sát liền bị một chiếc xe Benz lướt qua trước mắt. Chỉ cần liếc một cái mắt, cô có thể nhận ra đó là xe của Lãnh Tĩnh Hàn ngay. Còn đang cau mày nghĩ ngợi thì cửa sở bên ghế lái hạ xuống để lộ ra vẻ mặt đẹp trai lạnh lùng sương khói của Lãnh Tĩnh Hàn.
"Lên xe!" Lời nói bá đạo không cho ai có thể cự tuyệt vang lên.
Mộ Thiên Thanh chau chân mày, cô không biết tại sao Lãnh Tĩnh Hàn lại đột nhiên xuất hiện trước đồn cảnh sát.
Giờ này là lúc tan việc, có rất nhiều đồng nghiệp từ đồn bước ra ngoài, ai cũng tò mò nhìn nhìn Mộ Thiên Thanh...
"Không muốn trở thành tiêu điểm của mọi người thì lên xe ngay!" Giọng nói lạnh lùng trong trẻo lần nữa vang lên. Mộ Thiên Thanh chợt hiểu giật mình, cô nhìn trái nhìn phải một cái, xấu hổ giật giật khóe môi nhưng vẫn lên xe.
Chiếc xe Benz sang trọng mang theo khí phách lạnh lùng khuất dần khỏi tầm mắt của mọi người. Thượng Quan Mộc đứng cửa sổ phòng làm việc đúng lúc bắt gặp một màn này, ánh mắt anh trở nên u ám, đáy mắt không thể nào che giấu nỗi bi thương...
Bên trong xe không khí trở nên cứng ngắc, Lãnh Tĩnh Hàn không mở miệng nói chuyện. Từ sau đêm đó đến nay Mộ Thiên Thanh mới gặp lại anh cũng không biết nói gì. Không gian bên trong xe như ngày càng thu hẹp khiến cho người ta hít thở không thông.
"Sao anh lại tới đây?" Không chịu nổi áp lực, Mộ Thiên Thanh mím môi nhẹ giọng phá vỡ sự yên lặng.
"Đón em tan ca!" Lãnh Tĩnh Hàn trả lời như thể đương nhiên. Rõ ràng bốn chữ kia được thốt ra từ miệng anh rất mờ ám thế nhưng anh lại trưng bộ vẻ lạnh nhạt như không hề biết gì.
Mộ Thiên Thanh há hốc miệng nhìn Lãnh Tĩnh Hàn. Câu trả lời quá bất ngờ của anh làm cô chưa kịp "tiêu hoá", đợi qua một lúc sau cô mới mấp mái hỏi lại lần nữa: "Đón em tan ca hả?"
"Ừ!" Lãnh Tĩnh Hàn đáp.
Mộ Thiên Thanh giống như thấy có cả đàn quạ bay qua trước mắt. Cô chớp chớp mắt mấy cái rồi cong cớn đôi môi khiêu khích hỏi: "Xin hỏi Lãnh thiếu, ngài là người bận rộn như vậy, tới đón tôi... đón tôi tan ca... rốt cuộc là có chuyện gì sao?"
"Không có chuyện gì thì không thể đón em tan ca được à?" Lãnh Tĩnh Hàn hỏi ngược lại, từ đầu tới giờ nét mặt anh vẫn lạnh lùng như băng nhưng anh không cảm giác được sự kết hợp giữa lời nói và dáng vẻ của mình sẽ làm cho người ta có cảm giác bị tê liệt thần kinh cảm giác.