Từ lúc Mộ Thiên Thanh trở về thì Thẩm Duyệt Nhiên đã phát hiện cô bạn mình có điều bất thường, nếu như mọi hôm, khi thấy cô lười nấu cơm mà chỉ ăn mỳ tôm thì sẽ cằn nhằn cử nhử không thôi, hôm nay bị làm sao vậy kìa, chỉ hời hợt liếc cô một cái rồi thôi.
Hình như, người thất tình là mình kia mà, có phải cậy ấy đâu chứ?
Thẩm Duyệt Nhiên để ly mỳ xuống, đi tới bên cạnh Mộ Thiên Thanh hỏi, “Thiên Thanh à, cậu không khỏe sao?”
Mộ Thiên Thanh lắc lắc đầu.
“Vậy… Nhiệm vụ trong ca trực tối nay không được thuận lợi à?”
Mộ Thiên Thanh lại lắc lắc đầu.
Thẩm Duyệt Nhiên nhíu mày, cảm thấy Mộ Thiên Thanh hôm nay rất là kỳ lạ, “Nè, cậu nửa chết nửa sống thế này, rốt cuộc là bị làm sao vậy hả?”
Mộ Thiên Thanh nghiêng mặt qua nhìn Thẩm Duyệt Nhiên mới hôm qua còn vì khóc om sòm mà hai mắt vẫn đang sưng chù vù, tiếp tục lắc lắc đầu, ngay lúc Thẩm Duyệt Nhiên tức giận muốn rống lên thì cô chậm rãi nói: "Ăn xong nhớ dọn dẹp rửa ráy sạch sẽ, nếu để mình nhìn thấy trong nhà bếp có gián thì mình sẽ đánh bẹp cậu thành con gián đấy!"
Nói xong, trong khi Thẩm Duyệt Nhiên còn đang phồng mang trợn má há miệng tính mắt cô là người không có lương tâm, thì cô đã đứng dậy đi về phòng của mình.
Mộ Thiên Thanh nằm trên giường, ánh mắt đờ đẫn ngước nhìn lên trần nhà, đôi mắt thỉnh thoảng chớp chớp, ánh mắt cũng dần mất tiêu cự....
Cô đã thoát khỏi cuộc sống trong quá khứ, vốn tưởng rằng quỹ đạo cuộc đời sẽ không lặp lại, nhưng hôm nay đã bị sợi dây chuyền "Mặt Trời" kia vùi dập tan nát, biết rất rõ ràng là trùng hợp nhưng trong lòng vẫn không nhịn được mà nghĩ về nó, nghĩ đến một số người, một số chuyện khác!
Nếu như ban đầu không xảy ra chuyện ngoài ý muốn đó, thì hôm nay cô sẽ không chỉ là người đứng thi hành nhiệm vụ trong buổi triển lãm đấu giá, mà cô chính là người hô giá để đoạt nó về, mặc kệ có phải trùng hợp hay không, ít nhất... nếu đứng gần hơn một chút, cô đã có thể nhìn rõ hơn rốt cuộc sợi dây chuyền đó có đúng là sợi mà trước đây anh đã từng vẽ hay không.
Đáng tiếc, đây chỉ là nếu như.
Hôm nay, chẳng những cô không có khả năng để mua sợi day chuyền đó, dù cho có giống nhau đi chăng nữa, cô cũng không tài nào biến mình trở lại là cô như lúc ban đầu.
"Thiên Thanh, nếu quyết định buông tha thì nên dứt khoát thôi...." Mộ Thiên Thanh tự lẩm bẩm, "Bao gồm cả anh!"
Cuộc sống ăn năn hối hận không thích hợp với Mộ Thiên Thanh, ra sức bắt trộm và phá được băng đảng tội phạm mới là chuyện Mộ Thiên Thanh bây giờ nên làm. Buổi triển lãm châu báu lần đó chớp mắt một cái đã trôi qua nửa tháng, dường như cuộc sống của mọi người lại trở về quỹ đạo bình thường.
Một buổi sáng, cục cảnh sát Khu Nam vô cùng náo nhiệt, mấy người cầm tờ báo và tạp chí của ngày hôm đó bắt đầu buôn chuyện ....
"Mọi người nói xem.... Có phải tổng giám đốc tập đoàn Thiên Lân xấu đến nỗi chỉ có thể dùng bóng lưng để gặp người hay không?" Hà Tuấn nhìn tờ bìa tạp chí trong tay, cả trang bìa chỉ có mỗi bóng lưng anh ta, cũng may, minh tinh nào đó bên cạnh anh trông cũng nóng bóng phết.
Vừa nghe giọng nói khó chịu của Hà Tuấn, KiLi bộ phận dân sự phản bác, "Anh mới xấu đấy, cả gia phả anh cũng đều vô cùng xấu xí!"
Người của khu Nam gần như ai cũng biết, KiLi mê tổng giám đốc của Thiên lân như điếu đổ, mê mẩn tới nỗi như sung bái thần tượng vậy, về phần mê cái gì hả… Có lẽ là mê cái bóng lưng kia rồi, bởi vì, từ trước đến nay, chưa có tờ tạp chí nào chụp được ngay mặt anh, hoặc là bóng lưng, hoặc là từ xa không thấy rõ, tuy vậy nhưng vẫn không cách nào ngăn cản được hàng triệu trái tim thiếu nữ.
Nằm trong top một tập đoàn xuyên quốc gia toàn cầu, ngồi trên mấy chục tỷ tài sản, mà tổng giám đốc Lãnh Tĩnh Hàn chỉ mới ba mươi tuổi, vừa có tiền vừa có mã thử hỏi sao không khiến bao nhiêu cô gái điên cuồng vì anh ta, huống chi, nhìn từ bóng lưng, với hình thể tam giác ngược (*) trời sinh đó, dáng người cao ráo như thế thì mặt mũi chắc sẽ không đến nỗi tệ. (mô tả dáng người vai nở eo thon)
"Nếu không phải quá xấu, thì sao phải sợ xuất hiện giữa công chúng?" Hà Tuấn cố ý tranh cãi.
"Đó là vẻ huyền bí đó, hiểu chưa... Anh thì biết cái gì?" KiLi đoạt lấy quyển tạp chí trong tay Hà Tuấn, chun mũi hừ một tiếng, "Lười phải nói với anh!"
"Còn huyền với chả bí nữa chứ... Biếu đâu chừng còn không đẹp trai bằng tôi cơ đấy!" Hà Tuấn nhìn dáng vẻ đó KiLi, ghen tỵ bĩu môi nhỏ giọng lầm bầm.
Mọi người tụm lại một bên thấy cả hai như thế cũng không nhịn cười đều bất đắc dĩ bật cười.
"Nghe nói sếp mới sắp tới rồi, mọi người còn tâm trạng ở đây thảo luận mấy thứ này!" Mộ Thiên Thanh vừa đi qua lấy nước, thấy mọi người vẫn còn đang thảo luận say sưa, chống tay lên bàn làm việc thuận tiện cầm quyển tạp chí KiLi để trên bàn lên xem.
Cô biết gần đây KiLi rất mê bóng lưng của một người đàn ông, thì ra chính là người này sao?
Mộ Thiên Thanh nhìn bóng lưng kiêu ngạo kia, bất giác đọc lặp lại mấy chữ bên cạnh, "Lãnh Tĩnh Hàn?"