Chinh Phục Trên Đầu Lưỡi

Chương 97




Một người làm cho bạn động tâm lẫn động tình, nếu người ấy cho bạn cảm giác cực kỳ đứng đắn, cực kỳ lạnh lùng, cực kỳ thanh tâm quả dục.... Vậy chỉ có thể là người ấy không có chung dòng điện với bạn. Khả năng này không chỉ giữa tình yêu đồng giới mà tình yêu khác giới cũng như thế.

Mặc dù tình yêu của Plato tồn tại, nhưng mà lại muôn màu muôn vẻ, các chúng sinh đều là loại phàm phu tục tử, từ địa vị cao quyền lực, cho đến người bình thường, đối với người trong lòng, luôn có một mặt "không đứng đắn".

Nếu lẫn nhau có dụng ý, loại không đứng đắn này là một loại tình thú, hơn nữa nó còn tự nhiên mà sinh sản ra, không phải cố ý mà tạo thành. Cho nên, một người cho dù cuộc sống thường ngày có nghiêm túc đến đâu, nhưng chỉ cần đối với bạn có chút để ý, ở trên giường hay dưới giường, sẽ luôn vô tình trêu chọc bạn, người ấy có thể trong vô thức mà hùa theo bạn, mùi vị, cũng là tự nhiên, không phải cố ý. Vì vậy, cho dù một người ngoài đời thật sự nghiêm túc, chỉ cần xuất phát từ đáy lòng quan tâm đến bạn, thì bất kể là trên giường hay dưới giường, người ấy cũng sẽ luôn vô tình trêu chọc bạn, và bạn lại vô ý thức rơi vào cảnh đâm lao thì phải theo lao.

Tình thú của Thẩm Giáng Niên và Thẩm Thanh Hoà, cũng không phải gượng ép mà tạo ra, cứ trò chuyện với nhau sau đó có người bẻ lái thì cứ thế mà rẽ theo hướng khác.

"Tiểu lãng cuốn." Lãng là đương nhiên rồi, nhưng mà cũng có nét đáng yêu độc đáo, Thẩm Thanh Hoà để ý thấy lông mi của Thẩm Giáng Niên cong hơn cô, cái này là tự nhiên hình thành.

Bạn thử tưởng tượng đi, một người ngày thường nghiêm túc, bây giờ cũng ra vẻ rất nghiêm túc, thế mà lại ôn nhu nói ra ba từ chữ này như thế sao? Ba từ này thoạt nghe thực sự khiến Thẩm Giáng Niên cảm thấy... Mẹ kiếp, sao đáng yêu thế này! Cũng không có gây sóng gió gì mấy, nhưng mà nó được phát ra từ miệng Thẩm Thanh Hoà, làm Thẩm Giáng Niên như bị điểm huyệt, nhảy dựng lên: "Em lãng chỗ nào, cuốn chỗ nào hả?" Cô cố ý hỏi.

"Chỉ có thể hiểu chứ không thể diễn đạt bằng lời." Thẩm Thanh Hoà cười đầy ẩn ý, khiến Thẩm Giáng Niên nghiêng người về phía trước, người này câu dẫn cô, bắt cô đi theo kịch bản của người này, rồi giờ lại không chịu trả lời cô thêm nữa, đương nhiên cô biết, người này đang cô ý. Thẩm Giáng Niên cũng biết, Thẩm Thanh Hoà luôn thích trêu chọc cô vào những lúc như thế này, cho nên cô thuận theo suy nghĩ tiếp tục hỏi: "Nếu người không nói, em sẽ hôn người đó!" Thẩm Giáng Niên uy hiếp, nhấc chân lên kẹp Thẩm Thanh Hoà lại, cánh tay cũng vòng qua ôm, thiếu điều trèo lên nằm áp trên người Thẩm Thanh Hoà.

Đôi môi quyến rũ của Thẩm Thanh Hoà hiện ra trước mắt, mặc cho người này có nói hay không nói, thì tâm Thẩm Giáng Niên cũng cảm thấy ngứa, cho nên hôn một cái. Đỏ mặt kéo ra khoảng cách, "Người mà không chịu nói, em sẽ hôn tiếp đó." Thẩm Thanh Hoà cong mày cười, đột nhiên Thẩm Giáng Niên cảm thấy vô cùng vui vẻ, cô thích Thẩm Thanh Hoà cười, đặc biệt là trong lúc vô tình cười tươi lên, rất chân thật.

"Em hôn thật nha~" Thẩm Giáng Niên tiến đến gần, nhưng vẫn duy trì khoảng cách cuối cùng. Thẩm Giáng Niên nâng tay lên, câu lấy cổ Thẩm Thanh Hoà, nhẹ nhàng chạm vào, hai đôi cứ thế chạm vào nhau. Một nụ hôn dịu dàng kéo dài, không mang khiêu khích cùng với dục vọng, giống như đang thể hiện sự ôn nhu trao cho nhau, giúp xoa dịu cảm xúc căng thẳng của Thẩm Giáng Niên.

Khi Thẩm Giáng Niên hơi thở hổn hển, đầu lưỡi của Thẩm Thanh Hoà rút ra, nhẹ nhàng hôn nhẹ lên môi cô, sau đó kéo khoảng cách, im lặng mà nhìn người kia. So với gương mặt thản nhiên của Thẩm Thanh Hoà, thì gương mặt Thẩm Giáng Niên lại đỏ bừng, "Hôn nhiều rồi mà còn thẹn thùng là sao ta." Thẩm Thanh Hoà nói, người này rất lãng mà cũng rất ngây thơ, ở trên người Thẩm Giáng Niên có quá nhiều mâu thuẫn.

Gương mặt nhỏ của Thẩm Giáng Niên vùi vào cổ Thẩm Thanh Hoà, ủ rũ nói: "Đối mặt với người, em sẽ luôn như thế." Chỉ cần nghĩ đến thôi thì mặt đỏ tim đập, cô không dám nhìn người này quá lâu, huống chi bây giờ đang tiếp xúc thân mật với nhau.

"Tửu lượng của em thế nào?" Thẩm Thanh Hoà hỏi.

"Tửu lượng của em dựa vào tâm trạng." Hiếm khi nào được Thẩm Thanh Hoà hỏi, cho nên Thẩm Giáng Niên sẵn lòng trò chuyện với người này.

Trước đây, Thẩm Giáng Niên luôn cảm thấy cơ hội giao tiếp giữa họ quá ít. Thẩm Thanh Hoà không muốn nói, có lẽ cô ấy có lý do, hóa ra chỉ có cô là cố chấp. Thẩm Thanh Hoà không nói thì cô buồn, bây giờ, cô dần dần ngộ ra: Một người, có muốn nói hay không, cũng chưa hẳn là do bản thân người đó có sẵn lòng hay không. Nếu cô không muốn nói, thì khi Thẩm Thanh Hoà hỏi cô, cô cũng sẽ không nói, mặc dù, Thẩm Giáng Niên vẫn chưa nghĩ ra có gì mà không nói với Thẩm Thanh Hoà được.

Thẩm Giáng Niên nghĩ rằng cuộc trò chuyện có thể tiếp tục, nhưng Thẩm Thanh Hoà đã đưa ra lời kết: "Cố gắng ít uống lại." Thẩm Giáng Niên ghé vào tim Thẩm Thanh Hoà, nghe nhịp đập của trái tim kia: "Đây là người quản em à?"

"Không có." Thẩm Thanh Hoà luôn nói thẳng như vậy, Thẩm Giáng Niên có chút bất mãn, lưu manh nói: "Người quản em thì em sẽ nghe theo người, nếu người mặc kệ em, biết đâu lần sau em vẫn còn uống nữa nha." Thẩm Giáng Niên là cố ý nói như thế.

Thẩm Thanh Hoà giơ tay, xoa đầu cái người đang nằm ở trên, lại là câu cảm thán quen thuộc: "Em a~"

"Người nói đi, người sẽ mặc kệ em sao~" Trước kia, mỗi lần Thẩm Thanh Hoà cảm thán như thế, Thẩm Giáng Niên sẽ không nói nữa, bởi vì sợ cả hai sẽ khó xử, nhưng lần này, cô nói ra với giọng điệu làm nũng, mặt cũng tỏ vẻ đáng yêu: "Người quản em đi~ người quản em đi mà~"

"Được rồi, được rồi ~ quản em~" Quả nhiên, Thẩm Thanh Hoà đã buông lời, Thẩm Giáng Niên cực kỳ vui vẻ, chẳng lẽ muốn thuần phục một ngự tỷ, chỉ cần kỹ năng làm nũng thôi sao? Thẩm Giáng Niên vui vẻ, bẹp, hôn lên miệng Thẩm Thanh Hoà một cái thật kêu, "Em vui~" Thẩm Thanh Hoà làm biểu cảm bất đắc dĩ, còn Thẩm Giáng Niên thì ra vẻ đắc ý vô cùng, còn tiến đến gần, hôn từng cái lên mặt Thẩm Thanh Hoà, cảm xúc chạm vào mềm mại, thật sự muốn cắn một cái.



"Lại muốn làm yêu~" Thẩm Thanh Hoà dùng ngón tay cái và ngón trỏ véo véo vành tai Thẩm Giáng Niên, Thẩm Giáng Niên ngứa cười thành tiếng, phần yêu thích vui vẻ kia từ sâu đáy lòng trồi lên phía trên, chân Thẩm Giáng Niên cử động, không hề che giấu mà nói: "Trưởng quan, em rất vui~"

"Ừa~" Một tiếng ừa này của Thẩm Thanh Hoà, cực kỳ ôn nhu, tiếng vào trong tai Thẩm Giáng Niên, tràn ngập sự ôn nhu vô hạn, "Người vui không~ Trưởng quan~" Khoé miệng Thẩm Giáng Niên cong lên, nằm trong lòng Thẩm Thanh Hoà hỏi.

"Ừa~"

Bởi vì một tiếng ừa này của Thẩm Thanh Hoà, mà niềm vui của Thẩm Giáng Niên được nhân đôi.

Đối với cái đẹp, con người luôn hoài niệm, Thẩm Giáng Niên lúc này đã nghĩ: thời gian, hãy dừng lại, cô muốn thế giới dừng lại ở thời điểm này biết bao nhiêu. Cô biết đó là một hy vọng xa vời, nhưng mà vẫn hy vọng như thế, bởi vì cô sợ sẽ mất đi nó. Con người là thế, lúc không có thì muốn có được, lúc có được rồi, thì lại lo mất.

Thẩm Giáng Niên siết chặt vòng tay, thân thể cũng áp sát vào Thẩm Thanh Hoà, Thẩm Thanh Hoà dường như cũng cảm nhận được, cũng ôm chặt lấy cô, nhẹ giọng hỏi: "Em buồn ngủ à?"

"Một chút."

"Vậy thì đi ngủ."

"Không." Thẩm Giáng Niên ấu trĩ nói, "Ngủ rồi, ngày mai lại đến."

"Ngày mai vẫn luôn đến."

"Em không muốn bỏ lỡ một giây phút nào với người." Thẩm Giáng Niên đột nhiên nghĩ: Chết tiệt, cô đang nói cái chuyện phù phiếm gì thế? Nhưng mà lời này là lời thật lòng.

"Trẻ con." Khi Thẩm Thanh Hoà ôn nhu, luôn có một chút cưng chiều đối với cô. Không có người phụ nữ nào không thích được cưng chiều, đặc biệt là được người mình thích cưng chiều, Thẩm Giáng Niên muốn lên thiên đường.

"Em hy vọng trưởng quan của em, mỗi ngày đều sẽ ôn nhu như thế này." Thẩm Giáng Niên khẽ nói.

"Em nói thế, làm như tôi hung dữ lắm vậy."

"Không có." Thẩm Giáng Niên lập tức phủ nhận, không phải hung dữ mà là lãnh đạm, dường như từ trong xương phát ra, luôn luôn vô tình lộ ra.

"Có phải, em không ngoan không?" Đối mặt với Thẩm Thanh Hoà, Thẩm Giáng Niên luôn biết cách làm bản thân tỉnh táo, tự kiểm điểm.

"Có tiểu sư tử nào ngoan đâu." Thẩm Thanh Hoà đối với cô ngoại trừ lãnh đạm ra, hiếm khi nào thiệt tình như vậy, Thẩm Giáng Niên sợ đè người lâu sợ cơ thể Thẩm Thanh Hoà tê dại, bèn ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng người, "Đến lượt người nghe nhịp đập của tim em." Thẩm Thanh Hoà không chịu sao, Thẩm Giáng Niên sẽ làm nũng, "Đi mà~ Đi mà~ nhịp tim em đập rất nhịp nhàng." Sau đó, kéo Thẩm Thanh Hoà hướng lên người cô.

"Ngoan~ đừng lộn xộn." Lần này, Thẩm Thanh Hoà không theo ý cô, cái này làm Thẩm Giáng Niên tỉnh ngộ, hoá ra làm nũng không phải thuốc chữa bách bệnh, thế là nằm bĩu môi không động đậy. Thẩm Thanh Hoà trở người, nằm nghiêng, đầu ngón tay chọc chọc lên môi cô, "Nguyễn Duyệt nói với em, làm nũng với tôi sao?"

Thẩm Thanh Hoà chắc chắn là một bán tiên! Thẩm Giáng Niên luôn có cảm giác rằng người này có thể nhìn thấu chúng sinh, mà cô cũng chỉ là một chúng sinh bình thường. Thẩm Giáng Niên không phủ nhận mà cũng không thừa nhận, đối mặt với Thẩm Thanh Hoà, nếu có cơ hội thành thật cô sẽ không lựa chọn nói dối.... Thẩm Thanh Hoà giơ tay vuốt ve má cô, "Nằm xuống đàng hoàng đi."

Thẩm Giáng Niên ậm ừ rồi ngoan ngoãn nằm xuống, dựa vào bên người Thẩm Thanh Hoà. Một lúc lâu sau, Thẩm Giáng Niên mới nói: "Nguyễn Duyệt không có nói với em là nên làm nũng với người, em chỉ muốn làm vậy thôi, mà cũng không hẳn...." Thẩm Giáng Niên nói có chút không mạch lạc, "Em cũng không biết bản thân sao lại thế này, ở trước mặt người khác, họ đều nói em lạnh lùng, thế nhưng mà khi đối mặt với người, em thấy mình mềm mềm, không cứng nổi." Cô nói còn mang theo chút không cam lòng, Thẩm Thanh Hoà cười khẽ thành tiếng, Thẩm Giáng Niên nghe thấy được, ngửa đầu nhìn thoáng qua, hờn dỗi: "Người còn cười được nữa~"

"Chỗ nào cứng không được vậy ta~" Tay Thẩm Thanh Hoà xoa xoa ngực Thẩm Giáng Niên, bắt đầy quả anh đào vuốt ve nó, trong nháy mắt hơi thở Thẩm Giáng Niên loạn nhịp, cơ thể nhịn không được mà cuộn tròn lại, Thẩm Thanh Hoà cười nói: "Chỗ này cứng lên rồi nè." Thẩm Giáng Niên cảm thấy không thoải mái, đỏ mặt thở gấp, ngẩng đầu lên, hôn nhẹ lên cằm Thẩm Thanh Hoà; "Người thật đáng ghét~ em càng ghét bản thân em hơn~"

"Sao thế?" Đầu ngón tay của Thẩm Thanh Hoà dừng lại, Thẩm Giáng Niên xấu hổ, "Luôn dễ dàng bị người khơi gợi~" Đột nhiên, Thẩm Thanh Hoà dùng sức siết chặt, Thẩm Giáng Niên kêu lên một tiếng, "A~" Thẩm Thanh Hoà hơi nâng cằm lên, Thẩm Giáng Niên không hôn không đến được cằm nữa.

"Tiểu lãng cuốn~ chúng ta nói chuyện nghiêm túc đi." Đột nhiên, giọng điệu Thẩm Thanh Hoà nghiêm túc hẳn, thế làm ham muốn của Thẩm Giáng Niên cũng chạy đi đâu mất, "Ừm."

"Khi kết bạn với một ai đó, cũng phải đề phòng." Thẩm Thanh Hoà cũng không nói rõ.

"Ừa, tuỳ người mà em sẽ có cách hành xử khác nhau." Thẩm Giáng Niên cũng không có ngốc, trên thực tế, cô đã ở trong xã hội lâu như vậy, ngoại trừ việc buông cảnh giác với Lê Thiển, những người còn lại cô đều đề phòng hết. Cả Ôn Đế lẫn Tần Thư cũng không ngoại lệ, nhưng mà hai người này không giống nhau. Ôn Đế là cô cố ý đề phòng, còn Tần Thư thì người này luôn cho người ta cảm giác mây gió thoảng qua, không bị ràng buộc, hai người cũng không tiếp xúc nhiều, cho nên phần đề phòng kia đương nhiên cũng có.

"Tuỳ mỗi người mà có cách hành xử khác nhau cũng tốt, nhưng mà đối với bất cứ ai cũng không thể thật lòng mà đối đãi." Thẩm Thanh Hoà nghiêng đầu, ánh mắt dán chặt lên người kế bên, đôi mi cong vút của người này, giờ phút này lại run rẩy, rồi đột nhiên nâng lên, khuấy lên một trận gió, tràn đầy khát vọng hỏi: "Với người cũng thế sao?"

"Đúng vậy." Thẩm Thanh Hoà hiểu được khát vọng của cô, và từ chối cái khát vọng ấy, lông mi run rẩy hai lần, cụp xuống, mất mát vô cùng, Thẩm Thanh Hoà mím môi dưới nói: "Ít nhất không phải bây giờ."

"Sau này thì sao?" Thẩm Thanh Hoà buông lỏng đôi môi, Thẩm Giáng Niên lập tức nắm bắt cơ hội.

"Không ai có thể đoán trước tương lai."

Thẩm Thanh Hoà quá lý trí, điều này khiến trái tim Thẩm Giáng Niên đau nhói. Đời này, có lẽ Thẩm Thanh Hoà sẽ không luân hãm như cô, trong thế giới vô tận, chỉ có mình cô là như thế. Thẩm Giáng Niên cụp mắt xuống, khẽ ậm ừ, rồi ngẩng đầu lên, nở nụ cười, "Người không cần vì em mà có gánh nặng, em chỉ muốn mang lại vui vẻ cho người, nếu có một ngày, sự tồn tại của em, mang đến cho người muộn phiền khắc khổ, vậy thì hãy nói cho em biết, em sẽ rời đi." Tim cô, đau đớn không thôi.

Thẩm Thanh Hoà đưa tay vuốt ve mặt Thẩm Giáng Niên, vuốt lọn tóc rối bù quanh tai cô rồi xoa nhẹ: "Thẩm Giáng Niên, hãy sống ở hiện tại, đừng vì những chuyện chưa từng xảy ra mà tự làm khó mình." Hốc mắt Thẩm Giáng Niên cay cay, Thẩm Thanh Hoà thấu hiểu tim cô. Hàng mi cong chớp chớp vài cái, Thẩm Thanh Hoà biết chủ nhân của hàng mi cong đang kích động, cô cúi người hôn lên mí mắt Thẩm Giáng Niên, Thẩm Giáng Niên nhắm mắt lại, nước mắt không trào ra cũng không có cơ hội trào ra. Thẩm Giáng Niên đang tận hưởng, nhưng cũng lo lắng, nhưng cũng im lặng.

Cô khẩn cầu nói với Thẩm Thanh Hoà, không cần xem cô là gánh nặng. Thế nhưng mà cảm xúc của cô lại dao động, hồi kết coi như đã định sẵn, Thẩm Giáng Niên có chút ủ rũ, Thẩm Thanh Hoà khẽ thời dài nói: "Nói với em việc này, không phải bảo em đề phòng tôi, tôi sẽ không hại em, nhưng mà, ngoại trừ tôi ra, em cần phải đề phòng những người xung quanh em."

"Lê Thiển và Tần Thư, hai người họ sẽ không hại em." Thẩm Giáng Niên thật ra cũng muốn nói đỡ cho hai người này.

"Những người mà em quen biết trước kia, tôi không nhắc đến, nhưng mà những người em nhận thức sau khi quen biết tôi, thì nên chú ý."

"Người nói là Đoạn Ngọc sao?" Thẩm Giáng Niên cuối cùng cũng nhớ ra chuyện này, "Hôm qua, em còn muốn hỏi người, hai người quen biết nhau à?"

"Ừa." Thẩm Thanh Hoà chỉ nói một chữ, Thẩm Giáng Niên liền biết người này không muốn nói: "Cô ta sẽ làm hại em sao?" Không phải Thẩm Giáng Niên không nghĩ đến vấn đề này, cô và Đoạn Ngọc cũng không có mâu thuẫn lợi ích với nhau, theo logic mà nói thì sẽ không, Thẩm Thanh Hoà không trả lời, Thẩm Giáng Niên vẫn nói tiếp: "Nhưng mà, em thấy người này khá nhiệt tình với em."

"Ừa, tôi hy vọng...." Thẩm Thanh Hoà do dự muốn nói lại thôi, vào những lúc thế này, Thẩm Giáng Niên sẽ không hỏi thêm thì Thẩm Thanh Hoà mới chịu nói: "Tôi hy vọng em đừng đến quán bar 1943 nữa, đừng tiếp xúc với Đoạn Ngọc." Thẩm Giáng Niên giật mình, đây là Thẩm Thanh Hoà đang quản cô sao? Thế mà ngược lại cô có chút vui vẻ, khoé môi cong cong, "Trưởng quan đã nói vậy rồi, sau này em sẽ cố gắng né."

"Ngoan vậy à." Giọng nói của Thẩm Thanh Hoà trêu chọc, tim Thẩm Giáng Niên lại ngứa, duỗi tay ôm Thẩm Thanh Hoà, "Người quản em, em rất vui, sau này quản em nhiều nữa nha."

"Bây giờ thì nói thế."

"Sau này cũng thế."

"Lỡ sau này phiền thì sao?"

"Sẽ không."

Thẩm Thanh Hoà cười: "Được rồi, cũng khuya rồi, đi ngủ thôi."

"Người ôm em đi, người không ngủ được, cũng nhắm mắt dưỡng thần." Thẩm Giáng Niên ôm Thẩm Thanh Hoà, người nhanh chóng chìm vào giấc ngủ vẫn là Thẩm Giáng Niên.

Thẩm Thanh Hoà nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang ngủ của Thẩm Giáng Niên một lúc lâu, sau đó cúi xuống hôn lên trán của cô. Sáng sớm, khi Thẩm Giáng Niên tỉnh dậy, không có người bên cạnh. Thẩm Giáng Niên mặc đồ ngủ đi ra, Thẩm Thanh Hoà đang ngồi bên bàn xem tin tức, nghe thấy tiếng động liền ngẩng đầu lên: "Dậy rồi à."

"Ừa ~" Thẩm Giáng Niên ngáp một cái, "Người dậy lúc mấy giờ?"

"Một lúc rồi."

Thẩm Thanh Hoà vẫy tay ra hiệu, Thẩm Giáng Niên liền đi qua, dựa sát vào cánh tay Thẩm Thanh Hoà, "Mệt quá à~" cúi đầu xuống, cái miệng nhỏ nhắn hướng về phía Thẩm Thanh Hoà, ý tứ rất rõ ràng, Thẩm Thanh Hoà dường như đã hiểu, cô ngẩng đầu hôn một cái, rồi vỗ mông Thẩm Giáng Niên, "Mau đi rửa mặt rồi ăn sáng~"

"Vẫn còn muốn~" Thẩm Giáng Niên cúi đầu muốn hôn nữa.

"Không đánh răng thì không hôn." Thẩm Thanh Hoà giả vờ chán ghét.

Thẩm Giáng Niên hôn lên trán Thẩm Thanh Hoà, "Lát nữa phải hôn em đó." Thẩm Giáng Niên mau chóng đi đánh răng rửa mặt, sau đó còn thở ra mấy cái, thật thơm.

Thẩm Giáng Niên quấn lấy Thẩm Thanh Hoà, hôn một lúc, cuối cùng suýt nữa cưỡi lên người Thẩm Thanh Hoà, may mắn thay, chiếc ghế đủ lớn để cô làm càn, "Ngoan~ ăn sáng thôi~" Thẩm Thanh Hoà bị cô quấn lấy, vào buổi sáng, sợi dây lý trí của con người chưa đủ căng, không chịu nổi khiêu khích, Thẩm Thanh Hoà sợ cứ thế này, ăn sáng sẽ sửa thành "ăn người."

"Hôn một cái cuối thôi~" Thẩm Giáng Niên từ trên người Thẩm Thanh Hoà xuống, ngồi bên cạnh cô, thò mặt lại hôn một cái nữa, mới thoả mãn.

Bữa sáng này thật ngọt ngào, Thẩm Giáng Niên vẫn nhất quyết đút Thẩm Thanh Hoà ăn, không cho đút thì làm nũng, phần lớn thời gian cô vẫn có thể đạt được mục đích của mình.

"Hôm nay tôi phải đến công ty, còn em thì sao?" Thẩm Thanh Hoà ăn sáng xong cũng đã 9 giờ. Thẩm Giáng Niên đi theo phía sau cô, "Vậy em cũng đi." Thẩm Thanh Hoà quay đầu nhìn Thẩm Giáng Niên, người này có vẻ tâm tình rất tốt, đưa tay xoa mặt cô, "Em đi thay quần áo đi."

"Em chưa mua được bộ quần áo nào." Thẩm Giáng Niên thở dài, hôm trước định đi shopping, nào ngờ gặp Viên Tu Minh, thế là kế hoạch đi shopping bị gián đoạn.

"Đi theo tôi." Thẩm Thanh Hoà nói, Thẩm Giáng Niên liền đi theo, rất nghe lời. Quẹo 2 3 cái gì đó, Thẩm Thanh Hoà đẩy cửa ra, hai mắt Thẩm Giáng Niên sáng lên, "Chỗ này, đều là kích cỡ của em, em tự chọn đi, thay xong ra cửa tìm tôi."

Thẩm Giáng Niên sửng sốt, có chút ngớ ngẩn, nhiều thế này đều là kích cỡ của cô sao? Chỗ này làm gì phải tủ quần áo, không không, đây chính là một cái trung tâm mua sắm, trời đất mẹ ơi~ cảm thấy bản thân thật ngốc nghếch, "Biết đường quay lại không đó?" Thẩm Thanh Hoà sờ đầu cô, Thẩm Giáng Niên rụt người lại, như người mới tỉnh mộng, hỏi một đằng trả lời một nẻo, "Thẩm Thanh Hoà, mấy cái này đều là mua cho em sao?" Kích cỡ của các cô không giống nhau, ngoại trừ lý do này, Thẩm Giáng Niên không kiếm ra được lý do khác.

"Em không thấy mấy món đồ này, đều có nhãn mác của em hả?" Mỗi một món đồ Thẩm Thanh Hoà, từ ánh mắt đầy tiên nhìn thấy, cô sẽ nghĩ đến phong cách của Thẩm Giáng Niên, luôn cảm thấy mấy món đồ này, Thẩm Giáng Niên rất thích hợp mang.

"Cảm ơn người lo thay cho em." Thẩm Giáng Niên cảm động. Thẩm Thanh Hoà cười, không nói gì thêm, "Tôi đi ngoài chờ em."

"Em thay quần áo người không tính nhìn lén à?" Thẩm Giáng Niên cười đưa ra lời mời, Thẩm Thanh Hoà bất lực lắc đầu, Thẩm Giáng Niên cười không ngừng.

Thẩm Giáng Niên không định mặc hết đống này, nhưng Thẩm Thanh Hoà rất có tâm, tất cả quần áo đều cắt tag hết rồi. Cô không biết nhiều hàng hiệu, nhưng cô đã nhìn thấy gần hết, thế giới của những người giàu có thực sự rất xa xỉ. Nhìn Thẩm Thanh Hoà từ góc độ của cô, cô chưa bao giờ thấy Thẩm Thanh Hoà mặc những bộ quần áo lặp đi lặp lại, Thẩm Giáng Niên đang chọn lựa trong trung tâm mua sắm dành riêng cho cô, buồn rầu vì không biết nên mặc bộ nào, bỗng nhiên điện thoại đổ chuông

Đó là một dãy số xa lạ.

Thẩm Giáng Niên do dự một giây, nhấc máy, thế mà người gọi lại là Đoạn Ngọc.

"Giáng Niên, em đến 1943 một chuyến đi." Giọng điệu của Đoạn Ngọc cực kỳ nghiêm túc.

"Chị Ngọc, có chuyện gì thế?" Thẩm Giáng Niên đương nhiên nhớ tới lời nhắc nhở của Thẩm Thanh Hoà, cô không muốn đi.

"Mấy vị khác ngồi chung bàn với em, bị đưa vào đồn cảnh sát, kể cả người bạn kia của em, chị cảm thấy nên nói với em một tiếng."

Thẩm Giáng Niên sửng sốt, "Chị Ngọc, em sẽ qua ngay." Cô không muốn đi, nhưng... chuyện này thân bất do kỷ. Thẩm Giáng Niên tuỳ tiện lấy một bộ quần áo mặt vào, Thẩm Thanh Hoà đang đứng ở cửa chờ cô, cười nhạt nói: "Còn tưởng đâu em không nỡ đi ra chứ." Thẩm Giáng Niên vội vàng đi đến trước mặt Thẩm Thanh Hoà, Thẩm Thanh Hoà nhìn ra được chút khác thường, nhưng không hỏi, Thẩm Thanh Hoà cười áy náy, "Đúng là không nỡ, nhiều quần áo đẹp như vậy." Thẩm Giáng Niên hơi gượng gạo, "Trưởng quan, em có chút việc, không thể đến công ty cùng người."

"Em đi đâu, tôi đưa em đi." Ý cười trên mặt Thẩm Thanh Hoà phai dần.

"Không cần, em gọi xe đi qua đó là được." Thẩm Giáng Niên cười nói, "Đừng trì hoãn việc của người."

Thẩm Thanh Hoà mím môi, nhìn Thẩm Giáng Niên đang mang giày nói: "Chuyện gì cũng có cách giải quyết, em đừng nôn nóng." Tim Thẩm Giáng Niên đột nhiên nhói lên, hôm qua cô đã đáp ứng với Thẩm Thanh Hoà, thế mà hôm nay lại đến nơi đó lần nữa, "Trưởng quan, khi nào về em sẽ nói cho người biết, em không sao hết, người đừng lo lắng." Thẩm Giáng Niên thật sự không thích cảm giác che giấu Thẩm Thanh Hoà.

Thẩm Thanh ậm ừ, không có quá nhiều cảm xúc dao động, "Để Nguyễn Duyệt đưa em đi, tôi tự lái xe đến công."

"Không cần đâu." Thẩm Giáng Niên từ chối, Thẩm Thanh Hoà liếc cô một cái, nói: "Được."

Hai người tách ra, Nguyễn Duyệt lái xe hướng đến tập đoàn Nhã Nại, còn chưa tới nơi, tai nghe Bluetooth truyền đến một tin tức: "Thẩm tổng, cô ấy đến 1943."