Chinh Phục Trên Đầu Lưỡi

Chương 36: Chương 36




Ở trên hay ở dưới nhìn thì có vẻ như ở trên sẽ nắm quyền chủ động. Nhưng mà cái này cần phụ thuộc vào từng người cụ thể.

Lúc Thẩm Thanh Hoà gặp được Thẩm Giáng Niên, thì ai trên ai dưới, thật sự không quan trọng. Mà cô gái ngốc nghếch Thẩm Giáng Niên, về sau này mới biết được, đối với Thẩm Thanh Hoà mà nói, đừng bao giờ bàn luận đến chuyện trên hay dưới, cho dù ở cái tư thế nào thì người này đều có thể kiểm soát được hết.

Chỉ là mệt cho Thẩm Giáng Niên ở hiện tại, không hiểu rõ về Thẩm Thanh Hoà. Thẩm Thanh Hoà nói được thì làm được, cô để cho Thẩm Giáng Niên ngồi trên đùi cô, còn bản thân thì cũng ngồi, hôn lấy hôn để cái vật mềm mại yêu thích không nỡ buông tay, vừa hôn vừa nói, "Nếu em thích ở trên như vậy, đêm nay tôi sẽ để em ở trên được không?" Thẩm Giáng Niên đã tự biên tự diễn màn dạo đầu một lúc khá lâu, mặc dù nó chỉ cơn sóng xuân ẩm ướt, nhưng mà ham muốn vẫn tích tụ lại trong cơ thể, một khi đụng phải Thẩm Thanh Hoà, thì như một người mở kênh nước chảy, lập tức nổi lên cơn sóng tình.

Không chỉ có ướt mà là ướt đẫm, nhưng mà cô vẫn không chịu thua, cả đêm, chỉ cần Thẩm Thanh Hoà để ở ở trên cô sẽ có cơ hội để phản công, "Cả đêm sao~" Thẩm Giáng Niên bị hôn hỏi mơ hồ không rõ, nhưng mà Thẩm Thanh Hoà nghe rất rõ, ừ một tiếng "Chúng ta làm cả đêm.~" Trong đầu Thẩm Giáng Niên lập tức hiện lên hình ảnh lần đầu tiên họ gặp nhau, chiến đấu không ngừng nghỉ, cảm giác quen thuộc lại ùa về, lần trước cô bị Thẩm Thanh Hoà đè ở dưới, còn bây giờ cô đang ngồi trên đùi Thẩm Thanh Hoà, nhưng mà vẫn cảm nhận được chỗ ẩm ướt mềm mại đang bị Thẩm Thanh Hoà trêu đùa, chọc cho cơ thể cô run lên, hơi thở cũng gấp gáp, ban đầu cô không dám ngồi hẳn xuống, sợ sức nặng của cơ thể đè lên Thẩm Thanh Hoà, nhưng bây giờ cô có chút ngồi không yên.

Giữa môi và răng ôn nhu triền miên, hai nơi nhạy cảm nhất của Thẩm Giáng Niên đang bị Thẩm Thanh Hoà khống chế, cô cố gắng khắc chế nhưng vẫn không nhịn được, bị hôn khẽ ngâm nga có vẻ như thoải mái lại có vẻ như khó chịu. Tay Thẩm Thanh Hoà có ma lực, xua tan mọi buồn phiền trong lòng cô, giờ phút này, Thẩm Giáng Niên chỉ muốn hoà làm một với Thẩm Thanh Hoà.

Đầu ngón tay của Thẩm Thanh Hoà phác họa nhuỵ hoa mềm mại ẩm ướt, cố ý lúc nhanh lúc chậm khiến cơ thể Thẩm Giáng Niên run lên, nói ra mang theo chút oán trách, "Em ngồi không vững~" Thẩm Thanh Hoà khẽ ừ một tiếng, hơi thở nặng nề hỏi, "Có muốn nằm xuống không?" Thẩm Giáng Niên kiên định lắc đầu, cơ thể dính sát vào người Thẩm Thanh Hoà, mềm mại cọ xát, mang theo giọng mũi nói, "Không cần ~", sau đó lại nói một câu giống như làm nũng, "Người nhẹ chút~".

Thẩm Thanh Hoà ậm ừ, nhưng động tác vuốt ve trên tay càng lúc càng sâu, khi đầu ngón tay cào vào vách thịt bên trong, chân Thẩm Giáng Niên cảm thấy tê rần, nhưng vẫn không chịu nhấc hông lên. Để giảm bớt cảm giác đau nhức và tê dại trên chân, cô nhẹ nhàng lắc eo, cứ như vậy ma sát dưới thân càng mạnh, "A ~ uh ~" Thẩm Giáng Niên ghé vào vai Thẩm Thanh Hoà mà rên rĩ liên tục. Có lẽ là chịu không nổi nữa, nên cô dụi trán vào cổ Thẩm Thanh Hoà, nặng nề nói, "Em cảm thấy như sắp chết~" Cô rất muốn Thẩm Thanh Hoà mau mau đi vào, nhưng mà hình như Thẩm Thanh Hoà còn chưa trêu chọc đủ, ngón giữa thì vạch nhuỵ hoa ra mân mê, mà ngón trỏ cùng với ngón áp út lại đang xoa nắn cánh hoa đầy đặn, móng tay được cắt bằng phẳng, mỗi lần xẹt qua xẹt lại, mang đến cảm giác tê dại cực hạn, quả thật làm người ta khó mà nhịn nổi, hai chân Thẩm Giáng Niên nhức mỏi vô cùng, nức nở nói, "Em ngồi không vững~", Nói xong, cơ thể của cô tì xuống.

Cái tì xuống này cũng không quan trọng lắm, quan trọng là ngón tay của Thẩm Thanh Hoà đã hoàn toàn xâm nhập vào bên trong, lần này đi vào rất sâu, Thẩm Giáng Niên ôm chặt Thẩm Thanh Hoà, vùi đầu vào cổ cô ấy mà rên rỉ, "Muốn thăng thiên~" Thẩm Thanh Hoà nghe thấy vậy khẽ cười, gương mặt hơi ửng đỏ nghiêng qua hôn lên gương mặt đỏ bừng của Thẩm Giáng Niên, rồi hôn đến vành tai, còn nở nụ cười xấu xa, "Mới thế mà đã thăng thiên rồi sao?", Tay bỗng nhiên xâm nhập vào sâu rồi lại rút ra, ba lần công kích liên tiếp như thế, "A~ em chịu không nổi ~ người chậm lại chút~" Hơi thở của Thẩm Giáng Niên rất gấp gáp.

"Đêm nay, tôi sẽ làm cho em bay lơ lửng trên bầu trời ~ nhé~" Nghe thấy tiếng thở hổn hển bên tai, cũng cảm thấy tay mình bị quấn chặt, nhưng mà cô không muốn Thẩm Giáng Niên đến sớm như vậy, đột nhiên Thẩm Thanh Hoà điều chỉnh lại tốc độ. Sau hai lần ra vào chậm, lúc này Thẩm Giáng Niên mới có thời gian lấy lại hơi thở, nhưng mà cơ thể cô lại trống rỗng, muốn người này tăng tốc độ lên, nhưng mà nhớ đến vừa rồi cô yêu cầu chậm lại.... Bây giờ mà nói nhanh hơn, Thẩm Thanh Hoà nhất định sẽ cười nhạo cô. 

Thẩm Giáng Niên tụt chút cảm xúc, Thẩm Thanh Hoà đột nhiên tăng tốc, giống như trừng phạt, Thẩm Giáng Niên lập tức nói: "Người làm gì vậy ~" Oán giận muốn cắn vào cổ người kia một cái, Thẩm Thanh Hoà đã né được, còn dùng giọng điệu cưng chiều dỗ dành, "Ngoan, không được để lại dấu dâu tây trên cổ." Hàm răng nhỏ của Thẩm Giáng Niên định cắn, nhưng mà nghe được giọng nói vừa nghiêm túc lại vừa dỗ dành của Thẩm Thanh Hoà, khiến cô do dự, chóp mũi cọ cọ lên hỏi, "Tại sao~"

"Ngày mai còn tham dự hội nghị." Thẩm Thanh Hoà tạo cho Thẩm Giáng Niên một cảm giác rằng người này chưa bao giờ mất lý trí, cho dù có hỏi vấn đề gì, chỉ cần Thẩm Thanh Hoà muốn thì sẽ nói ra rất trôi chảy, sẽ luôn chú ý đến mọi thứ xung quanh, chú ý đến chuyện bản thân đang làm, nhưng mà bản thân Thẩm Giáng Niên lại khác, tất cả những việc cô làm với Thẩm Thanh Hoà, cho dù có là ai cũng sẽ không ngăn cản được, hoặc là từ lâu cô đã quên mất cách từ chối.

"Oh~" Thẩm Giáng Niên có chút không vui, nhưng mà cô cũng không cắn, chỉ hôn lên cổ Thẩm Thanh Hoà, "Vậy em có thể liếm không~" Cô nói vừa đáng thương lại vừa bướng bỉnh, làm người ta nhịn không được mà muốn chiều theo ý cô, "Có thể~" Nhưng mà Thẩm Giáng Niên chỉ liếm có một cái, cô cũng không biết Thẩm Thanh Hoà có muốn để cho liếm hay không nữa, bởi vì một đợt tiến công đến, Thẩm Giáng Niên căn bản không có thời gian để liếm, mà dùng thời gian để rên.

Tình đến chỗ sâu tự nhiên sẽ nồng đậm, khi niềm vui lên đến đỉnh thì tự nhiên sẽ... rên, một khi Thẩm Giáng Niên lấy lại được chút lý trí cô sẽ tự nhắc nhở bản thân không cần kêu quá... lãng. Còn về việc tại sao Thẩm Giáng Niên dùng từ này để hình dung, bởi vì Thẩm Thanh Hoà nói, "Bảo bối, em rên lên, cực kỳ lãng." Đây là lần đầu tiên cô nghe thấy người dùng từ lãng để mô tả người ta ở trên giường rên rỉ, điều này cho thấy, cô thật sự lãng, nhưng mà Thẩm Giáng Niên hoàn toàn không có ấn tượng, bởi vì quá thoải mái cho nên cô cứ thế mà rên to, đây là một cái logic rất đơn giản.

Sự tấn công mãnh liệt của Thẩm Thanh Hoà khiến Thẩm Giáng Niên tạm thời quên mất chuyện cô cần nỗ lực để phản công, cũng quên mất chút mất mát khi không thể để lại dấu dâu tây trên cổ, giờ đây chỉ còn loại sảng khoái. Lần thứ nhất đạt đỉnh cao trào, cơ thể Thẩm Giáng Niên mềm nhũn mà trượt xuống, Thẩm Thanh Hoà ôm eo cô, kéo vào trong lòng ngực, hai cơ thể dán chặt nhau, Thẩm Thanh Hoà chậm lại tiết tấu, đến cả cái hôn cũng thế, vừa lưu luyến vừa dịu dàng, làm cho Thẩm Giáng Niên đắm chìm trong đó.

Cảm giác hôn với Thẩm Thanh Hoà thật sự rất tuyệt vời, giống như là đang ăn kẹo bông gòn hơi ngọt, Thẩm Giáng Niên gặm nhấm nó, có đôi khi bởi vì quá thích, còn cố ý dùng lực chơi xấu, Thẩm Thanh Hoà cũng không có rên lên, làm Thẩm Giáng Niên có chút thất vọng, nhưng không có thất vọng hoàn toàn, bởi vì Thẩm Thanh Hoà sẽ siết chặt vòng tay theo cái gặm nhấm của cô, còn cắn nhẹ đầu lưỡi của cô.

Khi Thẩm Giáng Niên còn đang đắm chìm trong nụ hôn ngọt ngào, tay Thẩm Thanh Hoà chạm vào ngực cô, trêu chọc đỉnh Everest một chút, Thẩm Giáng Niên vừa ngâm nga vừa hôn, dường như không chịu nổi, cô muốn trốn nhưng lại miễn cưỡng hôn, ậm ừ: "Đừng ~" Cũng không biết đối tượng mong muốn là gì.

Cảm giác tê dại đã đi qua, khiến người ta không khỏi kích động, Thẩm Giang Niên hơi cúi xuống, muốn mở ra một chút khoảng cách, nhưng Thẩm Thanh Hoà được một tấc tiến thêm một thước, theo sát, hôn lên vành tai cô, liếm vành tai, khẽ nói, "Nếu lại trốn, tôi sẽ đè em~" Thẩm Giáng Niên giờ mới nhớ đến nhiệm vụ của cô, cô còn muốn phản công, ưỡn ngực lên, thế là ngực lại bị chào hỏi lần nữa. Ngón cái và ngón trỏ Thẩm Thanh Hoà mân mê trái anh đào, lúc nặng lúc nhẹ, làm dưới thân Thẩm Giáng Niên lại co rút, cô có thể cảm giác được có gì đó chảy ra, đó chính là cội nguồn của dục vọng.

Thẩm Thanh Hoà hình như rất thích công kích ba hướng, trước là môi, sau đó đến ngực, rồi nhuỵ hoa, không hề bạc đãi cái nào. Lúc này đây cũng như thế, ngực đang bị trêu chọc, tay Thẩm Thanh Hoà lại đi dọc xuống dưới, Thẩm Giáng Niên còn đang bị hôn nhưng cũng không quên kháng nghị, "Em muốn ở trên~" Thẩm Thanh Hoà hôn lên khoé môi cô, vừa hôn vừa dỗ, "Không phải đang ở trên sao~" Vừa nói vừa di chuyển tay xuống, còn trêu đùa, "Đã nói cả đêm nay sẽ cho em ở trên rồi mà ~ ngoan đi~" Tay đã xuống đến nơi, sờ đến vùng đất ẩm, "Đã ướt như thế này rồi ~" Thẩm Thanh Hoà còn làm cái giọng điệu vui vẻ, "Tôi rất thích phản ứng cơ thể của em~"

Tư thế ngồi của Thẩm Giáng Niên đã định cô không thể khép hai chân lại với nhau, nhưng mà ngứa đến chỗ sâu, cô vẫn muốn né tránh, cơ thể vừa mới hơi nâng lên, hai tay Thẩm Thanh Hoà đã xoa mông cô, ngửa đầu tiếp tục hôn Thẩm Giáng Niên, "Giữ nguyên tư thế này đừng nhúc nhích." Thẩm Giáng Niên vốn dĩ đang ngửa đầu lên hưởng thụ, bỗng nhiên cúi đầu xuống, thấy Thẩm Thanh Hoà đã nằm xuống, cơ thể cũng trượt theo.... Thẩm Giáng Niên đại khái biết là kiểu gì, mặc dù không phải là lần đầu tiên, nhưng mặt vẫn đỏ bừng bừng, "Thẩm Thanh Hoà, người không cần như thế~" Ngón tay thôi cũng đủ dùng rồi.

Thẩm Thanh Hoà đã nằm ở dưới cơ thể cô, phần đầu còn đối diện với phần dưới của cô, nhẹ nhàng thổi một hơi, Thẩm Giáng Niên run lên, theo bản năng dùng hai tay che lại khu vườn nguyên thuỷ của mình. Hai tay Thẩm Thanh Hoà nắm lấy cổ tay cô, sau đó tìm đến bàn tay, mười ngón tay đan vào nhau, dùng lời nói êm dịu dỗ dành người ta, "Giao trọng lượng cơ thể cho tôi, em phụ trách...." Thẩm Thanh Hoà dừng lại một chút, mặt Thẩm Giáng Niên đỏ bừng, bởi vì tư thế này, chỉ cần cúi đầu một cái là đã nhìn thấy Thẩm Thanh Hoà, Thẩm Thanh Hoà cong khoé môi lên, "Thoải mái là được ~" Thẩm Thanh Hoà dùng sức trượt xuống phía dưới, cơ thể của Thẩm Giáng Niên cũng ngã xuống theo, vị trí rơi rất chuẩn, ngay giữa cửa. Thẩm Giáng Niên hít một hơi thật sâu, cơ thể sắp ngã xuống, nhưng may mà Thẩm Thanh Hoà đã đỡ lấy cô.

Thẩm Giáng Niên biết sức của Thẩm Thanh Hoà rất lớn, nhưng mà sức đủ để chống đỡ cả cơ thể của cô, làm cho cô ngạc nhiên. Hai tay giữ vững cơ thể cô, đầu lưỡi còn lấy lòng cô, nhưng mà đôi tay này lại không hề run lên, nhưng mà cô vẫn sợ Thẩm Thanh Hoà sẽ mệt, cho nên vừa thở vừa nói, "Thanh Hoà, em có thể quỳ được ~" Nhìn Thẩm Thanh Hoà đang chăm chỉ làm việc, đôi mắt lại câu dẫn cô, còn liếm đôi môi đang dính đầy mật, nói, "Không cần~" Bây giờ, Thẩm Thanh Hoà đã bị dục vọng chi phối, lời nói ra vừa bá đạo vừa ôn nhu, cơ thể Thẩm Giáng Niên tê dại cực điểm, đây cũng là một loại "thần phục" a, người đẹp khiến cô nao lòng, đang ra sức lấy lòng cô, coi như ở khía cạnh nào đó, cô cũng đã đạt được mục đích.

"Nhưng mà em thấy như vậy em sẽ thoải mái hơn ~" Bây giờ Thẩm Giáng Niên vẫn không dám hạ xuống, sợ mệt Thẩm Thanh Hoà, nhưng mà cứ như vậy làm chắc cái eo của cô sẽ ra đi, Thẩm Thanh Hoà hôn lên nơi mềm mại ẩm ướt, "Được ~ em làm sao để em thoải mái là được, muốn làm sao đây~" Thẩm Thanh Hoà buông ra, Thẩm Giáng Niên thuận thế ngã người về phía trước, nhưng mà cái cơ thể mềm mại, thực sự không chống đỡ nữa, cho nên đã nằm hẳn xuống phía trước, cái mông thì cong lên, còn giận dỗi nói, "Đều do người hết~ làm em không có sức."

Khoé miệng Thẩm Thanh Hoà nở nụ cười, cô từ phía sau phủ người lên người Thẩm Giáng Niên, cơ thể áp lên tấm lưng mịn màng, đánh rơi từng nụ hôn xuống đó, ngón tay tà ác mơn trớn dọc theo khe mông, Thẩm Giáng Niên giật mình muốn xoay người lại, nhưng mà đã bị Thẩm Thanh Hoà khoá chặt, tìm đến bên tai cô, hết cắn rồi liếm, còn nói với chút ý cười, "Nếu đã lỡ nằm sấp rồi, cứ vậy đi, chúng ta hãy tìm hiểu sâu về nó hơn~"

—————