Chinh Phục Trên Đầu Lưỡi

Chương 32




Đây không phải là lần đầu tiên các cô hôn nhau, nhưng mà lần đầu tiên Thẩm Giáng Niên tỉnh táo, cùng với người khiến cô nao lòng hôn nhau. Vị ngọt giữa đôi môi vừa đủ, không hề làm người ta ngấy, Thẩm Giáng Niên đã thèm cái vị này từ lâu, thình lình được Thẩm Thanh Hoà cho ăn một miếng, cơn nghiện đã bùng phát. Có lẽ trong tiềm thức cô sợ Thẩm Thanh Hoà sẽ rời xa cô, cho nên, Thẩm Giáng Niên theo động tác ôm eo của Thẩm Thanh Hoà, dáng cái bụng nhỏ lên người của người ta, cứ thế mà quấn quít lấy nhau. Không cần nhìn vào gương, cũng không cần sờ mặt, Thẩm Giáng Niên đã biết, mặt cô cực kỳ nóng.

Những do dự và lo lắng trước đây của Thẩm Giáng Niên đã tan biến trong giây phút này, cô nói: Thẩm Thanh Hoà có ma lực. Không chỉ ngón tay mà nụ hôn cũng như vậy, Thẩm Giáng Niên đã quên những bất ổn của bản thân, mà đắm chìm trong thế giới ôn nhu của Thẩm Thanh Hoà, một lần nữa đắm chìm vào đó.

Đối mặt với Thẩm Thanh Hoà, Thẩm Giáng Niên cũng không hề bố trí phòng vệ.

Hôn cũng cần có kỹ năng, Thẩm Giáng Niên vẫn hoàn toàn chưa biết hết kỹ năng về nó, cho nên nhiều lúc, cô dựa vào bản thân mà phát huy. Nếu nói ra đã hơn 30 tuổi mà không biết hôn, không biết sẽ có bao nhiêu người chê cười nữa. Vào lúc bình thường, Thẩm Giáng Niên nghĩ cũng tự chê cười bản thân, nhưng mà ngay trước mắt đây, đáy mắt cả đáy lòng, đều đầy ắp Thẩm Thanh Hoà. Dưới sự dẫn dắt của Thẩm Thanh Hoà, cô vội vàng đòi lấy, căn bản không cho bản thân thời gian để thở. Kết quả là nghẹn đến mức mặt đỏ bừng bừng, hơi thở cũng sắp ngừng lại, nhưng mà vẫn không nỡ rời đi.

Thẩm Thanh Hoà đúng lúc ôm lấy mặt Thẩm Giáng Niên, còn kéo ra chút khoảng cách, Thẩm Giáng Niên mở mắt, đôi mắt nhỏ mê ly, đáng yêu không thể tả. Khoé miệng Thẩm Thanh Hoà treo lên một nụ cười, Thẩm Giáng Niên hiểu ra được đó là cưng chiều, người phụ này thật là... Thẩm Giáng Niên lần nữa muốn hôn tiếp, nhưng mà Thẩm Thanh Hoà không chiều theo ý cô, Thẩm Giáng Niên có chút sốt ruột, nhíu mày dùng sức với Thẩm Thanh Hoà.

Thẩm Thanh Hoà cười khẽ, nghiêng người, hôn nhẹ một cái. Khi lần nữa muốn rút ra, Thẩm Giáng Niên giống như đứa trẻ vừa mới bắt đầu cai sữa, không nỡ rời xa, cho đến khi Thẩm Thanh Hoà kéo khoảng cách hai người ra, cô ấm a ấm ức nhìn người kia, buồn bã rì rầm. Thẩm Thanh Hoà mím môi, cười có chút bất lực, đầu ngón tay gõ nhẹ lên trán Thẩm Giáng Niên.

Ở đây làm gì có người sắp 30 tuổi, ở trước mặt cô là người tựa như một thiếu nữ, lộ ra vẻ ngây ngô. Nhưng mà không phải thiếu nữ, cô ấy có mị lực của một người phụ nữ trưởng thành.

Thẩm Giáng Niên đang định hôn lần nữa, Thẩm Thanh Hoà đột nhiên buông tay đồng thời cúi người, ôm chặt lấy Thẩm Giáng Niên, người mà cô thèm muốn lâu nay.

Thẩm Giáng Niên theo bản năng, cũng ôm đáp lại Thẩm Thanh Hoà. Trong lòng than thở, mũi có chút cay cay, có lẽ cô không thể trốn đúng không? Người đến tuổi trung niên, mới cảm nhận được thiếu nữ hoài xuân, bản mặt già đã mất hết thể diện rồi.

Thẩm Giáng Niên và Thẩm Thanh Hoà lần lượt đi ra ngoài, mặc dù cũng có tạo khoảng cách thời gian, nhưng mà làm sao thoát được cặp mắt cáo già của Tưởng Duy Nhĩ. Thẩm Thanh Hoà ngồi xuống bên cạnh cô, giọng nói không cao không thấp của Tưởng Duy Nhĩ vang lên, "Có cần tôi đổi chỗ với cậu không?" Bên trái Tưởng Duy Nhĩ là Thẩm Giáng Niên.

Thẩm Thanh Hoà ngước nhìn cô, khá lạnh lùng, "Không cần." Tưởng Duy Nhĩ quay sang Thẩm Giáng Niên và nói nhỏ vài câu, Thẩm Thanh Hoà làm vẻ vô tình, nhưng mà dư quang không rời đi hai người. Buổi tiệc vẫn diễn ra, ánh đèn mờ, nhưng mà Thẩm Thanh Hoà vẫn nhìn được cái dáng vẻ muốn nhưng bày đặt e thẹn của Thẩm Giáng Niên, cô giữ lấy tay Tưởng Duy Nhĩ nói, "Nếu muốn đổi, thì đổi với tôi đi." Tưởng Duy Nhĩ nhướng mày, cười đứng dậy, Thẩm Thanh Hoà thế là ngồi ở giữa.

Đây có lẽ là bữa tiệc thót tim nhất mà Thẩm Giáng Niên từng trải qua, bởi vì Thẩm Thanh Hoà ngồi cạnh cô, mà cô trăm phương ngàn kế muốn nắm lấy tay Thẩm Thanh Hoà, nhưng mà không tìm được cơ hội thích hợp, càng không có can đảm. Nhìn thấy thời gian dần trôi qua, ánh đèn sân khấu tối dần, tim Thẩm Giáng Niên cũng tối theo, nôn nóng khó chịu.

Khi mu bàn tay của họ chạm vào nhau lần nữa, Thẩm Giáng Niên siết chặt lòng bàn tay và tự động viên bản thân, thì Thẩm Thanh Hoà đột nhiên nắm lấy tay cô. Cơ thể Thẩm Giáng Niên run lên, có chút ngạc nhiên khó tả, Thẩm Thanh Hoà siết chặt tay cô, cũng sẵn tiện nắm lấy tay cô đặt trên đùi.

Máu chảy ngược chiều, tim đập loạn xạ, có lẽ cô bị tẩu hoả nhập ma rồi, giống như trong phim kiếm hiệp, mà thứ làm cô tẩu hoả nhập ma lại là người.

Cái tay kia, sau khi phân đoạn thứ nhất của bữa tiệc kết thúc, đã đầy mồ hôi. Thẩm Giáng Niên bực bội lau tay vài lần, còn trách mắng bản thân không có tiền đồ. Thẩm Thanh Hoà đứng ở ngoài gõ cửa, "Thẩm Giáng Niên, em cảm thấy không thoải mái sao?" Tay đổ mồ hôi, Thẩm Giáng Niên viện cớ khó chịu nên muốn đi wc, mà Thẩm Thanh Hoà không yên tâm cho nên đi cùng.

"Không sao hết." Lúc Thẩm Giáng Niên đi ra, mặt vẫn còn đỏ hồng. Thẩm Thanh Hoà không nói nhiều, "Bên này coi như xong rồi, chuẩn bị đi Vọng Giang Các đi." Thẩm Giáng Niên đã quên luôn chuyện này, có Thẩm Thanh Hoà ở đây, thì nhớ cái gì nữa, lòng bàn tay vẫn còn ướt dầm dề, cô vừa rửa tay vừa hỏi, "Rốt cuộc, Tưởng tổng tìm em muốn nói cái gì?"

"Nói trước với em cũng không sao, để em chuẩn bị tinh thần." Thẩm Thanh Hoà đứng bên cạnh, khẽ nói, "Tập đoàn Nhã Nại muốn thành lập mở rộng ở Bắc Kinh, sẽ mở cuộc họp báo, cần một vị phiên dịch, cô ấy muốn mời em."

Thẩm Giáng Niên tỏ vẻ hiểu rõ, rồi bừng tỉnh ngộ, cười nói, "Chuyện này có cần gì mà chuẩn bị tinh thần chứ?" Thẩm Giáng Niên chỉ cho rằng nó là một việc nhỏ mà thôi, chỉ có Thẩm Thanh Hoà chuyện bé xé ra to.

"Nếu em không muốn làm, thì có thể từ chối." Thẩm Thanh Hoà biết, Thẩm Giáng Niên cơ bản cũng chưa nghĩ kỹ chuyện này, thời gian quá ngắn cho nên cũng không suy nghĩ quá nhiều. Về công mà nói, Thẩm Thanh Hoà là người của tập đoàn Nhã Nại cho nên không được phép nói nhiều hơn, bây giờ cô nói ra coi như là chuyện cá nhân đi.

"Tại sao người lại cảm thấy em không muốn?" Thẩm Giáng Niên cố tình hỏi, cô đang rửa tay nhưng vẫn không quên ngẩng đầu giao lưu ánh mắt với người trong gương, còn nói với vẻ khẳng định, "Thẩm Thanh Hoà, vậy sau này người sẽ đến Bắc Kinh à?" Nếu như đúng là vậy, coi như ông trời cũng có lúc công bằng, kéo cô nhảy vào hố, cũng kéo luôn Thẩm Thanh Hoà nhảy vào chung.

Nghĩ đến việc sau này, dễ dàng gặp được Thẩm Thanh Hoà, Thẩm Giáng Niên rũ mắt, khẽ cười với bản thân.

"Ừa." Thẩm Thanh Hoà nói, "Sau này, có thể tôi sẽ phụ trách ở Bắc Kinh, cái này phụ thuộc vào quyết định của công ty."

"Vậy cũng không tồi, nhưng vậy sau này chúng ta có thể thường xuyên gặp mặt nhiều hơn không?" Thẩm Giáng Niên nửa đùa nửa thật, Thẩm Thanh Hoà không trả lời ngay lập tức, cô liền kiếm cho mình bậc thang đi xuống, "Nói giỡn với người thôi, sao lần nào cũng nghiêm túc quá vậy."

Nói thì vậy nhưng mà lòng thiếu nghị lực lại chua chua, mỗi lần thất bại trước Thẩm Thanh Hoà, là một lần bản thân lại bị thương nặng, "Nếu như người không muốn em đi, vậy thì em không đi." Lúc giận dỗi thì nói vậy đó, mà cơn giận tan đi rồi, thì bản thân lại chủ động.

Thẩm Giáng Niên hiểu rất rõ bản thân, cô đã muốn gì thì sẽ nghĩ cách làm được, chẳng sợ đến cuối cùng bản thân đầy thương tích. Nhưng mà đối với Thẩm Thanh Hoà, cô luôn đè nén lại tính cách của chính cô, bởi vì không hiểu sao cô lại rất để ý cái nhìn của người này về cô, cô sợ trong mắt Thẩm Thanh Hoà cô không được tốt. Cho nên, Thẩm Thanh Hoà chỉ hơi chút động đậy, thì cô như đi trên tấm băng mỏng.

"Chuyện của em, em tự làm chủ." Thẩm Thanh Hoà trầm ngâm, rồi nói thêm, "Không cần nghĩ đến tôi." Thẩm Giáng Niên mặc dù đã cố gắng đè nén, nhưng mặt vẫn hơi lạnh nhạt, giọng nói cáu kỉnh, "Em biết người không có nghĩ đến em, không cần thiết phải nhắc em." Nói xong lập tức đi ra ngoài, bỏ mặc Thẩm Thanh Hoà ở lại. Nhớ đến vừa rồi Thẩm Thanh Hoà chủ động hôn cô, vẫn là ở trong wc, Thẩm Giáng Niên nhịn không được lại nổi giận.

Tưởng Duy Nhĩ đứng ở cửa chờ, chờ được một cái gương mặt không tốt cho lắm, "Phiên dịch, ngồi phía trước sao?" Tưởng Duy Nhĩ chủ động mở cửa xe, Thẩm Giáng Niên nhớ đến cái dáng vẻ vừa rồi của Thẩm Thanh Hoà chọc cô cáu kỉnh, cô liền từ bỏ ý định ngồi phía sau,  liếc mắt nhìn Thẩm Thanh Hoà đứng cách đó không xa, giận dỗi lên xe luôn.

Người này, luôn khiến cô không vui, vốn dĩ chờ Thẩm Thanh Hoà lên xe, cô sẽ chọc người này một phen. Chòm sao sư tử không chỉ tính khí thất thường mà lòng dạ rất hẹp hòi. Đáng tiếc, Thẩm Giáng Niên đã đánh giá sai, Thẩm Thanh Hoà lên một chiếc xe khác, hơn nữa là chiếc xe ở phía trước các cô. Thẩm Giáng Niên a, thực sự tức giận.

Nếu là trước đây, Thẩm Giáng Niên cũng là một người biết điều, đối mặt với tổng giám đốc tập đoàn Nhã Nại, nói vài lời hay, hay là tán gẫu vài câu, theo lời Lê Thiển nói, "Đây chính là tiền mạch a."

Nhưng mà hôm nay, trong đầu Thẩm Giáng Niên đều là Thẩm Thanh Hoà, gương mặt người này, giọng nói ấm áp của người này, lúc dịu dàng lúc trầm ổn, cô ấy nhẹ nắm lấy tay cô, dịu dàng niết lòng bàn tay.... Cho dù giận vậy đó, nhưng mà trong lòng vẫn có người này.

Thẩm Giáng Niên thậm chí còn có chút hối hận, vừa rồi Thẩm Thanh Hoà lạnh nhạt với cô, cũng đâu phải lần đầu, sao lại không nhịn được chứ? Dựa theo tính cách của Thẩm Thanh Hoà, không để ý đến cô thì có gì mà to tát đâu, nhưng mà chính cô miệng thì chê trong lòng lại thành thật, để ý người ta muốn chết.  Một mặt thì tức giận với bản thân không có nghị lực, một mặt thì cảm thấy cay đắng vì vô tình kéo khoảng cách với Thẩm Thanh Hoà chỉ bởi vì người ta lạnh nhạt. Hốc mắt Thẩm Giáng Niên cay cay, cô nhìn ánh đèn đường giữa đêm Thượng Hải, mờ ảo lại rực rỡ, giống như tim cô giành cho Thẩm Thanh Hoà.

"Tôi còn tưởng cô sẽ đi cùng Thanh Hoà." Tưởng Duy Nhĩ chủ động nói chuyện.

"Đi với ai thì cũng vậy thôi." Thẩm Giáng Niên thu lại suy nghĩ của mình và nửa đùa nửa thật, "Hôm nay tôi thật may mắn khi được ngồi trên xe của Tưởng tổng."

"Nếu cô muốn ngồi thì lúc nào cũng có thể ngồi." Tưởng Duy Nhĩ mỉm cười, Thẩm Giáng Niên định tán gẫu để làm tan đi mấy cái suy nghĩ lung tung, nhưng mà bị Thẩm Giáng Niên trêu chọc như vậy, cô lại không muốn tán gẫu nữa, "Tưởng tổng thật thích nói đùa."

"Tôi không có nói đùa." Tưởng Duy Nhĩ nghiêng đầu nghiêm túc nhìn cô, "Tôi là người ở Thượng Hải, cũng không tính là người địa phương, nhưng mà so với người khác thì tôi càng hiểu rõ hơn, giống như việc Thanh Hoà đến Thượng Hải, là tôi mang cô ấy đến đây."  

Có không ít người tâm trạng thay đổi thất thường, nhắc tới Thẩm Thanh Hoà, Thẩm Giáng Niên lại muốn tán gẫu, "Tưởng tổng và Thẩm tổng, quan hệ của hai người không tồi a." Trong miệng có chút chua xót, còn có sự ghen tị khó nói nên lời, người nào cũng có quan hệ tốt với Thẩm Thanh Hoà hơn cô, thật sự làm người ta khó chịu.

"Đúng vậy, nói đúng hơn, tôi và cô ấy là thanh mai trúc mã." Tưởng Duy Nhĩ dừng lại chút, "Không đúng, là một đôi thanh mai."

Con mẹ nó chứ thanh mai! Trong lòng Thẩm Giáng Niên đầy dấm, sắp trào ra, "Ồ, hoá ra đã quen nhau từ rất lâu rồi, vậy sau khi Thẩm tổng tốt nghiệp thì đến Thượng Hải để phát triển sao?" Thẩm Giáng Niên vẫn còn nhớ mấy lời nói của Lê Thiển, nhưng bây giờ là bộ như không biết.

"Cô ấy sao...." Thẩm Giáng Niên kéo dài giọng nói, nhịp tim Thẩm Giáng Niên cũng dài theo, "Này, đây không phải là Thanh Hoà sao?" Một cái chủ đề khá hay, đột nhiên bị Tưởng Duy Nhĩ chuyển hướng, không biết người này có phải cố ý hay không.

Tưởng Duy Nhĩ tích tích hai tiếng, cửa sổ xe từ từ hạ xuống, Thẩm Giáng Niên vừa hay đang nghiêng đầu, mà Thẩm Thanh Hoà cũng nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt thờ ơ lạnh nhạt. Thẩm Giáng Niên không thích Thẩm Thanh Hoà như vậy, nếu Thẩm Thanh Hoà cũng ra vẻ như vậy với bất kỳ người nào, cũng giữ khoảng cách với người ta, đương nhiên Thẩm Giáng Niên sẽ vui, nhưng mà Thẩm Thanh Hoà lại giữ khoảng cách với cô, việc này làm Thẩm Giáng Niên không vui.

"Thanh Hoà, hôm nay cậu lái xe hơi chậm đó." Tưởng Duy Nhĩ lại cười xấu xe.

Thẩm Thanh Hoà cười nhạt, "Tôi đang đợi cậu."

"A?" Tưởng Duy Nhĩ nhìn đèn đỏ còn được một lúc, dựa vào tay lái, cố ý hỏi, "Yêu tôi như vậy à, lúc nãy đã bảo đừng lái xe rồi còn gì."

"Thẩm Giáng Niên." Thẩm Thanh Hoà đột nhiên gọi, ánh mắt Thẩm Giáng Niên vẫn luôn đảo qua người Thẩm Thanh Hoà, cho nên cô lập tức trả lời, "Sao?"

"Lát nữa đi về, ngồi xe tôi về đi." Thẩm Thanh Hoà nói xong, không thèm cho Thẩm Giáng Niên cơ hội từ chối, nhấn ga vọt xe đi. Thẩm Giáng Niên hé môi, mặc dù cô cũng không biết nên nói gì cho tốt.

Đồng thời chiếc xe cũng di chuyển, đó là của Tưởng Duy Nhĩ, bởi vì đèn đã nhảy sang đèn xanh.

Đến Vọng Giang Các, Tưởng Duy Nhĩ đi lên trước, không biết có phải cố tình hay không nữa, mà lại chọn cái bàn vuông ngồi bốn người. Thẩm Thanh Hoà và Thẩm Giáng Niên lần lượt đi vào, đến trước bàn, Thẩm Thanh Hoà rất tự nhiên mà ngồi đối diện Tưởng Duy Nhĩ.

... Thẩm Giáng Niên đứng trước bàn và dừng lại một giây, Tưởng Duy Nhĩ ngước nhìn cô, mà Thẩm Thanh Hoà vừa hay ngồi xuống đã đặt cái túi kế bên, không thèm nhìn Thẩm Giáng Niên.

Ý mời của Tưởng Duy Nhĩ cũng rất rõ ràng, nhưng mà Thẩm Giáng Niên lại muốn ngồi bên cạnh Thẩm Thanh Hoà, thật đáng giận! Chẳng biết quan tâm đến người ta chút nào hết! Thẩm Giáng Niên hậm hực, định ngồi xuống bên cạnh Tưởng Duy Nhĩ.

Chân chưa kịp bước đi, nhưng mà cơ thể đã hướng về phía đó, đột nhiên Thẩm Thanh Hoà lại đứng lên, vươn tay ra nói, "Đưa túi cho tôi." Thẩm Giáng Niên sửng sốt, cái túi vừa rồi đặt ở chỗ kia đã được Thẩm Thanh Hoà dịch qua một chút.

Thẩm Giáng Niên không thể nói ra trong lòng mình cảm giác gì, dù sao cơn tức giận vừa rồi đã bốc hơi từ lâu, nếu không thì cứ ngồi xuống bên cạnh Thẩm Thanh Hoà đi. Thẩm Thanh Hoà cất túi xong, xoay người kéo ghế ra, ngước mắt nhìn cái người vẫn còn đang sửng sốt, giọng nói mang theo chút oán trách, cũng bá đạo, "Nhìn cái gì, ngồi đi."

Cái oán trách này ~ giận dỗi lên thật sự làm tim người ta ngứa cả lên. Thẩm Giáng Niên ngồi xuống, mặt hơi ửng hồng. Tưởng Duy Nhĩ đánh hơi được, cười nhìn hai người này.

Thẩm Giáng Niên không có ấn tượng gì với bữa cơm này, cũng chả nhớ bản thân đã ăn gì, chỉ nhớ Thẩm Thanh Hoà gọi đồ ăn rất ngon, nhớ Thẩm Thanh Hoà còn đích thân gắp đồ ăn cho cô, chỉ nhớ Thẩm Thanh Hoà ôn nhu hỏi cô có muốn uống gì không... Ai muốn uống đồ bình thường chứ, em là người trưởng thành đó.

Trong bữa cơm, Tưởng Duy Nhĩ nói sơ bộ về yêu cầu của cô ấy, trong buổi họp báo sẽ mời rất nhiều phương tiện truyền thông, hơn nữa còn phát sóng trực tiếp trên các nền tảng, cho nên cô ấy chỉ có một yêu cầu duy nhất đối với phiên dịch, là phải xinh đẹp và chất lượng, "Giá cả sao." Tưởng Duy Nhĩ nhấp một ngụm rượu trái cây, "Nếu phiên dịch có ý định nhận việc, vậy thì sau đó Thanh Hoà sẽ nói với cô."

Có thể nói với Thẩm Thanh Hoà... nghĩa là các cô có thể gặp nhau lần nữa, không có lựa chọn nào tốt hơn là đồng ý.

Thẩm Giáng Niên đồng ý, Thẩm Thanh Hoà hầu như không nói gì cho đến khi kết thúc bữa ăn tối, khi một vài người ra ngoài lấy xe, Tưởng Duy Nhĩ nói, "Thanh Hoà, tôi không lái xe được, cậu tiện đường thì chở tôi về luôn đi." Tưởng Duy Nhĩ và Thẩm Giáng Niên đều uống rượu, lên xe của Thẩm Thanh Hoà, làm cho trong xe có mùi rượu thoang thoảng, cũng làm Thẩm Giáng Niên thoải mái hơn.

Tưởng Duy Nhĩ ngồi sau xe cùng với Thẩm Giáng Niên, tay cô chống lên cửa sổ, nghiêng đầu quan sát Thẩm Giáng Niên. Thẩm Giáng Niên biết cũng giả vờ nhìn ra ngoài, không lộ ra thái độ gì. Thẩm Giáng Niên còn đang suy nghĩ, đêm nay cô phải làm sao đây? Lát nữa sẽ bảo Thẩm Thanh Hoà đưa cô về khách sạn à? Mặc dù không muốn, nhưng mà cũng phải có chút tiền đồ chứ.

Xe đi trên đường một lúc lâu, Thẩm Giáng Niên sắp ngủ gật, đột nhiên xe dừng lại ở một khu chung cư cao cấp, Thẩm Thanh Hoà gọi Tưởng Duy Nhĩ, người đang không biết ngủ thật hay giả vờ ngủ nữa. Tưởng Duy Nhĩ cười ẩn ý xuống xe, còn chào tạm biệt với Thẩm Giáng Niên, "Phiên dịch thật là có phúc nha." Thẩm Giáng Niên nghe không hiểu cho lắm.

Xe lại băng băng trên đường, trong không gian ấm ấp đầy hương thơm, chỉ còn lại hai người các cô, đột nhiên Thẩm Giáng Niên cảm thấy nóng. Điện thoại của Thẩm Thanh Hoà vang lên lúc chờ đèn đỏ, Thẩm Thanh Hoà cầm lấy điện thoại xem, Tưởng Duy Nhĩ: Đi đường vòng xa như thế, chỉ vì muốn bắt cóc con nhà người ta về nhà, tôi ghen đó, tôi còn chưa đến nhà cậu.

Thẩm Thanh Hoà không trả lời, thấy người ngồi phía sau không an phận, "Nóng sao?" Thẩm Thanh Hoà đột nhiên hỏi, Thẩm Giáng Niên lập tức an phận ngồi im, xấu hổ ừ một tiếng, cửa sổ xe mở ra một chút, có gió lạnh thổi vào, thoải mái hơn chút, "Chúng ta đang đi đâu vậy?" Thẩm Giáng Niên phát hiện đường này không phải về khách sạn, Thẩm Thanh Hoà trả lời, làm cô mới ý thức được bản thân ngốc đến mức nào mà đi hỏi vấn đề như thế.

"Nhà tôi." Thẩm Thanh Hoà nói.

Xong rồi....Thẩm Giáng Niên đưa tay lên xoa xoa trán, những ý nghĩ khó tả trong đầu đột nhiên nhảy dựng lên, tệ hơn nữa là Thẩm Giáng Niên đột nhiên bị kích thích đến nỗi gió đêm ở Thượng Hải cũng cảm thấy nóng.

Lần đầu tiên ở khách sạn;

Lần thứ hai ở nhà Thẩm Thanh Hoà?

Dựa theo cái tốc độ này, chắc vài "ngày" nữa, cô có thể đi về chầu trời trong hạnh phúc.