Thẩm Giáng Niên không biết tại sao vấn đề cuối cùng lại động tới tình yêu.
Thời cấp ba, cô và Lâm Phong quen nhau được một thời gian, nhưng sau đó cô phát hiện Lâm Phong trong lúc đó cũng mờ ám với người khác, thế nên Thẩm Giáng Niên lập tức chia tay.
Trước khi gặp Thẩm Thanh Hòa, cô cũng không có gì phải phủ nhận đoạn tình yêu này, nhưng từ lúc gặp được Thẩm Thanh Hòa, thì cô lần đầu tiên biết, vị tình yêu ngọt ngào như mật, khi thì đắng như thuốc. Cái cảm giác tim đập loạn nhịp ăn sâu vào xương tủy, ở nơi Lâm Phong cô chưa từng cảm nhận được, thế nên Thẩm Giáng Niên không còn coi Lâm Phong là mối tình đầu của cô.
Thời niên thiếu chưa hiểu chuyện, rảnh rỗi quá nên nhìn ai thuận mắt thế là xác nhận quan hệ yêu đương, làm gì có chuyện yêu nhau sau đắm? Nếu không đoạn tình cảm với Lâm Phong, vậy đoạn tình cảm với Thẩm Thanh Hoà thì sao đây?
Đến tận phút này, Thẩm Giáng Niên không phủ nhận bản thân đã từng yêu Thẩm Thanh Hoà, nói đúng hơn thì đến giờ lòng cô vẫn chưa hoàn toàn buông tay người này. Nhưng mà, tình cảm của cô và Thẩm Thanh Hoà là tình cảm đồng giới, hai người cũng chưa từng công khai bên ngoài, Thẩm Giáng Niên biết rõ, thế giới này rất hà khắc với đồng tình luyến ái.
Ở trước mặt Trần Cẩm Tô, lúc trước cô xem qua lý lịch bản thân, cô thực sự không chú ý đến hoàn cảnh gia đình của mình. Theo suy nghĩ của người bình thường, cô không nên kể lại chuyện tình cảm của mình với Thẩm Thanh Hoà, tương tự, từ góc nhìn của người bình thường, cô sắp bước vào tuổi ba mươi, cho nên nói cô chưa từng yêu cũng không phải bình thường.
Cơ hội cuối cùng, Thẩm Giáng Niên không muốn lại thua, cho nên để đảm bảo an toàn, "Tôi từng có một đoạn tình cảm đã qua."
"A?" Trần Cẩm Tô cười, "Có thể ở bên mối tình đầu, đây chính là hạnh phúc."
"Trần tổng hiểu lầm rồi, đoạn tình cảm đó phát sinh lúc tôi học cấp ba, đã chia tay từ lâu rồi." Thẩm Giáng Niên lựa lời nói: "Sau này thì công việc bận rộn, nên không có thời gian yêu đương, nên giờ tôi đang độc thân."
Trần Cẩm Tô gật đầu như hiểu ý, "Giáng Niên giỏi giang như vậy, theo lẽ thường mà nói thì chắc không ít người trẻ theo đuổi phải không?" Thẩm Giáng Niên lắc đầu, "Cũng không có, con người tôi mỗi khi làm việc sẽ quên mất bản thân, không chăm sóc tốt bản thân, đến cả bạn tôi cũng phàn nàn nữa, vẫn chưa thay đổi được." Trong cuộc phỏng vấn, bạn nên làm gì nếu được hỏi về những khuyết điểm của mình? Vậy hãy tìm điều gì đó tưởng chừng như là khuyết điểm nhưng thực chất lại là ưu điểm, chẳng hạn như làm việc sẽ quên bản thân.
"Gia đình cô không thúc giục à?"
"Vâng."
"Nhiều năm vậy rồi mà vẫn không gặp được người nào mình thích à?" Trần Cẩm Tô cười hỏi, giống như phụ huynh quan tâm con cái, cảm xúc bất an của Thẩm Giáng Niên cũng giảm xuống, "Không để ý nhiều lắm, nên cũng không có đặc biệt thích."
"A~" Trần Cẩm Tô cười cười, nhẹ nhàng nói, "Hay là Giáng Niên không thích người khác giới." Tim của Thẩm Giáng Niên đập thình thịch, Trần Cẩm Tô thản nhiên nói: "Tôi nghe nói thanh niên thời nay, có rất nhiều người không thích khác giới, mà thích đồng giới."
Chủ đề này thực sự quá nhạy cảm. Nếu vừa nãy mới nói về đoạn tình cảm khác giới, Thẩm Giáng Niên không có khả năng không nhả ra, mà quan trọng hơn là, trong lòng Thẩm Giáng Niên, ngoại trừ Thẩm Thanh Hoà ra thì cô sẽ không thích phụ nữ nào khác.
Cô đã mất đi Thẩm Thanh Hoà, hoặc từ nay trở đi cô sẽ độc thân; hoặc chờ đến lúc trong nhà ép hôn, cô sẽ từ từ buông Thẩm Thanh Hoà, nếu không còn ác cảm với người khác phái, có lẽ cô sẽ tìm người nào vô cùng tốt với cô, rồi kết hôn.
Đương nhiên, chuyện này đều để sau, tạm thời Thẩm Giáng Niên căn bản không muốn kết hôn, ngay cả nghĩ đến đàn ông thôi cũng đã bài xích.
Nhưng hiện tại, "Cũng không phải." Thẩm Giáng Niên phủ nhận: "Hiện tại tôi muốn hưởng thụ cuộc sống độc thân rất vui vẻ, làm những gì mình muốn mà không phải lo lắng quá nhiều." Thẩm Giáng Niên nói ẩn ý, "Tạm thời, tôi còn muốn làm việc, tạo chút thành tựu."
"Thanh niên các cô các cậu thật là." Trần Cẩm Tô thở dài, "Lúc trẻ thì lấy chuyện sự nghiệp ra nói, tôi cũng không dám nói tôi thành công đến mức nào, tôi cũng bận nhưng cũng đã kết hôn."
...A, Thẩm Giáng Niên đại khái cũng biết, ý của Trần Cẩm Tô là cái này sao? Thẩm Giáng Niên theo đề tài tiếp tục nói, "Phải không ạ? Trước khi đi gặp ngài, tôi có tìm hiểu ở trên mạng, thấy không có đề cập cụ thể chuyện kết hôn."
"Lập gia đình, vẫn phải lập." Trần Cẩm Tô sâu sắc nói: "Đặc biệt là phụ nữ, cũng không phải là tìm chỗ để dựa vào, nhưng có gia đình rồi, sẽ làm bản thân càng trở nên mạnh mẽ." Thẩm Giáng Niên tạm thời còn chưa hiểu được hết cái mạnh mẽ này, nhưng mà nghĩ đến ba mẹ mình, hình như cô có thể hiểu được đôi chút, "Vâng, gia đình hạnh phúc, luôn làm người ta ngưỡng mộ." Thẩm Giáng Niên nói thêm, "Nhưng tiền đề là hai người yêu nhau, kết hôn với nhau, mới hạnh phúc được."
"Hạnh phúc phụ thuộc vào phấn đấu." Trần Cẩm Tô hơi nghiêng người về phía trước, đưa ra một ví dụ, "Giống như hai món quà hôm nay, cô phải phấn đấu để có được nó." Trần Cẩm Tô cười nói, "Không có miếng bánh nào từ trên trời rơi xuống đâu, nếu thật sự có rơi xuống thì cũng không ăn ngon."
Lòng Thẩm Giáng Niên u buồn, nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh, nửa đùa nửa thật: "Hôm nay ba ván thi đấu tôi đã thua hai, nên bây giờ không muốn nghĩ đến quà nữa, có thể được trò chuyện với ngài, bữa tối nay đã rất đáng giá."
Trần Cẩm Tô ngồi thẳng, giơ ngón trỏ của bàn tay phải lên, quơ qua quơ lại: "Chưa đến cuối cũng đừng bỏ cuộc." Trần Cẩm Tô dùng đầu ngón tay chỉ vào Thẩm Giáng Niên, "Sao cô biết, người thua cuối cùng, nhất định là cô?"
"Dựa theo quy tắc bình thường mà nói...."
Trần Cẩm Tô lắc đầu, "Đây là tư duy của cô. Hôm nay, tôi có nói, quà sẽ đưa cho người thắng sao?" Thẩm Giáng Niên sửng sốt, sự tự tin thấp kém của cô ấy tăng lên, chẳng lẽ cô còn hy vọng?
"Đúng vậy." Thẩm Giáng Niên thẳng thắn nói: "Sau này, tôi nhất định phải thay đổi tư duy của mình trước."
"Về phần tôi," Trần Cẩm Tô gõ gõ đầu ngón tay lên bàn, Thẩm Giáng Niên nhìn qua, Trần Cẩm Tô nói từng chữ: "Tôi thích những người có cả nhân cách và đạo đức. Người có nhân cách và đạo đức kém, sẽ không làm chuyện lớn được."
"Đúng vậy, tổ tiên cũng để chữ "đức" ở phía trước." Sau cuộc trò chuyện, Thẩm Giáng Niên vẫn còn có thể, Trần Cẩm Tô gật đầu, "Nói thật, trước khi gặp mặt, tôi có bảo trợ lý tìm kiếm thông tin của cô, muốn hiểu biết trước."
Thẩm Giáng Niên sửng sốt, Trần Cẩm Tô nói: "Lời cô nói cơ bản nhất quán với thông tin có được, chứng tỏ cô là người thành thật, liên quan đến tình yêu, trợ lý không tìm ra được gì, cho nên tôi mới hỏi riêng." Thẩm Giáng Niên thở phào nhẹ nhõm, cũng may hôm nay không nói dối... Về tình yêu, cũng coi như không nói dối hoàn toàn, ông trời cũng còn biết quan tâm cô lắm, không bị phát hiện.
"Bây giờ cô giống một tờ giấy trắng hơn, viết lên đó như thế nào rất quan trọng, đặc biệt là ai biết."
"Vâng."
"Thanh Hoà không giống cô."
"A..." Thẩm Giáng Niên không nói gì, chỉ nói "A", chứng tỏ cô không hiểu rõ lắm.
"Tờ giấy Thanh Hoà kia đã đổi màu, hơn nữa màu sắc quá tối." Trần Cẩm Tô cảm thấy hơi tiếc nuối, "Bây giờ viết lại rất khó." Trần Cẩm Tô đột nhiên đưa tay ra và chạm vào mu bàn tay của Thẩm Giáng Niên. , nói : "Tôi hy vọng cô có thể giữ được nhân cách và đạo đức tốt, đừng đi sai đường."
Sai đường? Thẩm Giáng Niên không hiểu.
Trần Cẩm Tô dường như hiểu ra, thở dài nói: "Nếu Thanh Hoà chịu kết hôn, ổn định cuộc sống, thì có lẽ sự nghiệp sẽ đạt được thành công hơn cả bây giờ, nhưng mà...." Trần Cẩm Tô không tiếp tục nói, Thẩm Giáng Niên cũng nhận ra, Trần Cẩm Tô có vẻ như không có mấy thiện cảm với Thẩm Thanh Hoà, nếu là trước kia, cô sẽ biện hộ cho Thẩm Thanh Hoà, nhưng hôm nay, đã chia tay, còn là đại điện của Lãng Phù Ni, cô không thể làm thế.
"Cô từng nghe về những chuyện trước kia của Thanh Hoà chưa?" Trần Cẩm Tô hỏi.
====--====