"Em đóng cửa không kỹ." Thẩm Thanh Hoà ngồi lên mép sofa bình đạm nói.
"Cửa đóng không kỹ, thì liên quan gì tới người hả?" Thẩm Giáng Niên nằm ở đó chất vấn, khí thế không hề bị lép.
Thẩm Thanh Hoà mím môi, im lặng không nói gì. Thẩm Giáng Niên hờn dỗi nói câu đó xong, cũng không biết nên nói gì tiếp theo, muốn đứng dậy, nhưng khi vừa cử động tay, mới phát hiện có gì đó không đúng....
Tay cô... nắm góc áo Thẩm Thanh Hòa, đã thế còn nắm rất chặt, bất giác mặt đỏ bừng lên, tay giống như bị bỏng lập tức buông áo ra, bất mãn nói: "Có phải người đem áo nhét vào tay em không?" Thẩm Giáng Niên nói như đúng rồi, ánh mắt Thẩm Thanh Hoà loé lên, cúi đầu, khẽ ừ một tiếng.
....Thế mà dám nhận luôn á, Thẩm Giáng Niên tự biết bản thân vô lý, "Nhân lúc em ngủ, đột nhập vào phòng của em, còn đem áo nhét vào tay em, rốt cuộc ngài đây muốn gì đây hả, Thẩm tổng?" Giọng điệu của Thẩm Giáng Niên như đang cố tình mỉa mai.
Tay cô nắm lấy góc quần áo của Thẩm Thanh Hoà, nắm chặt, mặt cô vô tình đỏ bừng, giống như bị bỏng buông tay ra, cô bất mãn nói: "Anh nhét quần áo vào tay tôi sao?" Thẩm Giáng Niên tự tin hỏi, Thẩm Thanh Hoà ánh mắt lóe lên, nàng cúi đầu, nhẹ nhàng ngâm nga.
Thẩm Thanh Hoà không nói gì, Thẩm Giáng Niên cũng không mong đợi người này trả lời, thời còn yêu đương với nhau, chuyện nghiêm túc hỏi còn không ra chữ, huống chi bây giờ bản thân là ngang ngược vô lý, "Thẩm tổng, nếu không có việc gì để nói thì mời đi ra ngoài, được chứ?" Lúc này, Thẩm Thanh Hoà ngước mắt lên, nhìn Thẩm Giáng Niên không hề chớp mắt, mà người lúc trước không dám nhìn trực diện vào mắt cô thì lúc này đây Thẩm Giáng Niên cũng không muốn chịu thua, nhìn chằm chằm Thẩm Thanh Hoà.
Cứ nhìn nhau như thế, Thẩm Thanh Hoà không có nhanh chóng biểu hiện ra bất kỳ sự thay đổi nhỏ nào, nhưng từ trong ánh mắt sâu thẳm, Thẩm Giáng Niên không hiểu sao có thể đọc được vẻ không vui của Thẩm Thanh Hoà. Có lẽ bởi vì nhìn thẳng quá lâu, Thẩm Giáng Niên cảm thấy có chút cay mắt, chớp chớp mắt, nhớ tới khi nãy Thẩm Thanh Hoà được Lục Chi Dao đút cho ăn, Thẩm Giáng Niên hơi quay đầu đi, thở ra một hơi nhẹ, giọng lạnh lùng: "Đi ra ngoài." Đã không còn thắc mắc về quan hệ giữa Thẩm Thanh Hòa và Lục Chi Dao, không còn ý nghĩa nữa, không nhịn được không làm, như có thể cố gắng bớt làm vẫn tốt hơn.
Thẩm Thanh Hoà thật sự đứng dậy rời đi, trong lòng Thẩm Giáng Niên bỗng nhiên cảm thấy trống rỗng. Có rất nhiều điều rất muốn quan tâm nhưng lại không thể quan tâm được nữa, người đã chẳng còn là của em.
Lục Chi Dao đáng ghét thật, đã muốn ở cùng Thẩm Thanh Hoà thì phải đối xử cho tốt, nếu đã không ở bên Thẩm Thanh Hoà, thì nên giữ khoảng cách đi chứ. Là một người đã có gia đình, đã thế còn là người cũ của Thẩm Thanh Hoà, không có việc gì mà cứ chạy vào Thẩm Thanh Hoà, vậy mà được à?
Nếu mà được thì ngày nào cô cũng chạy vào phòng Thẩm Thanh Hoà, chắc cũng được ha? Thẩm Giáng Niên càng nghĩ càng giận.
Lúc ở trong nhà tắm, đầu óc Thẩm Giáng Niên bẻ cua, mắc gì cô phải chạy vào phòng Thẩm Thanh Hoà, làm như là bản thân luyến tiếc lắm vậy! Mẹ kiếp, sẽ có lúc Thẩm Thanh Hoà phải chạy vào phòng của cô, tốt nhất là cái kiểu ngoắc tay là tới, xua tay là đi, vậy mới thoải mái.
Đặt cái nào làm mục tiêu, Thẩm Giáng Niên đột nhiên như được tiêm máu gà.
Bữa tối nay nhất định phải thắng lợi hoàn toàn, ước tính thận trọng là 50%, đương nhiên mục tiêu của cô là 100%.
Cho dù Trần Cẩm Tô tặng quà gì, chỉ cần không chỉ định cho ai và có cơ hội cạnh tranh thì cô sẽ cố gắng giành lấy hết.
Thẩm Giáng Niên sấy tóc xong đi ra, nghe thấy điện thoại reo, cô vội vàng chạy tới nghe máy: "Xin chào, đây là trợ lý đặc biệt Thẩm Giáng Niên à?"
"Là tôi."
"Tôi là trợ lý của Trần tổng, Trần Cẩm Tô. Tôi liên lạc với cô để thông báo, bữa tối nay sẽ bắt đầu lúc 8 giờ tối, tại Hàn Lâm Phủ trên đường xx, Thượng Hải."
"À vâng." Thẩm Giáng Niên theo bản năng nhìn chung quanh tìm giấy bút, "Có thể nói cho ta biết địa điểm cụ thể không? Tôi sẽ ghi lại." Còn là phủ nữa... trông rất hoành tráng.
"Cô không cần ghi lại, sẽ có xe đến đón cô lúc 6 giờ 30 ở cửa khách sạn Sheraton, nếu thời gian bất tiện, cô có thể liên lạc với tài xế để sắp xếp, nhưng đừng xuất phát trên hơn 7 giờ."
"Ok." Thẩm Giáng Niên nói: "Tôi sẽ xuất phát đúng giờ."
Đường XX? Tên đường này hơi quen nhỉ, Thẩm Giáng Niên không nhớ mình đã từng gặp con đường này ở đâu. Hàn Lâm Phủ à? Nghe giống như nơi ở của các quan chức cấp cao thời cổ đại.
Thẩm Giáng Niên sợ đến muộn nên chuẩn bị xuống lầu sớm, chiếc Rolls-Royce đã đậu trước cửa, tài xế mặc trang phục chỉnh tề nhìn giống vệ sĩ hơn. Trước khi Thẩm Giáng Niên đến, tài xế hơi cúi đầu rồi mở cửa. Ghế sau đã có người ngồi, Thẩm Giáng Niên có chút sửng sốt, trợ lý cũng không có nói cho cô biết cô sẽ đi cùng Thẩm Thanh Hoà.
Thẩm Giáng Niên hơi khựng lại, sau đó ngồi vào trong xe. Nói không khẩn trương là giả... Chỉ cần ngoài ý muốn, hay là bất ngờ gặp nhau ở nơi nào đó, Thẩm Thanh Hoà luôn có khả năng khiến tim cô đập nhanh hơn.
Nhưng so với bản thân lúc trước không biết che giấu cảm xúc thì bây giờ Thẩm Giáng Niên đã trưởng thành hơn nhiều, cho dù nội tâm đang gợn sóng nhưng biểu cảm bên ngoài lại rất bình tĩnh, ngồi vào phía bên phải, nhìn thẳng về phía trước.
"Vậy bắt đầu xuất phát." Tài xế hơi quay người ra hiệu.
"Ừ." Thẩm Thanh Hoà ừ một tiếng.
Thẩm Giáng Niên có suy nghĩ, tài xế này là người của Thẩm Thanh Hoà, chứ nếu không Thẩm Thanh Hoà đáp lại làm gì?
Lúc này ở Thượng Hải, màn đêm bắt đầu buông xuống, ánh đèn nhiều màu sắc hòa quyện vào nhau khiến Thượng Hải trở nên quyến rũ và mê hoặc về đêm.
Trong xe yên tĩnh, nhưng suy nghĩ của Thẩm Giáng Niên lại cuồn cuộn như sóng khi thủy triều dâng cao. Cô biết bữa ăn tối nay có tầm quan trọng rất lớn và có liên quan đến sự phát triển của Lãng Phù Ni, cô phải kiềm chế ham muốn ích kỷ của mình, gạt bỏ những suy nghĩ xao lãng, xuất hiện trước mặt Trần Cẩm Tô và Thẩm Thanh Hoà với tư cách là trợ lý đặc biệt của tổng giám đốc Lãng Phù Ni.
Bây giờ cô không được tự nhiên, bởi vì trong lòng cô luôn có ký ức đó, cô không thể coi Thẩm Thanh Hoà là một Thẩm tổng bình thường, trong xúc cảm của cô đối với Thẩm Thanh Hoà, người này có đủ loại nhãn tag, chẳng hạn như người cũ của Lục Chi Dao, người cũ của Thẩm Giáng Niên... A, đều là người cũ.
Thẩm Giáng Niên im lặng cười khổ, hơi quay đầu lại, nhìn tia sáng ngoài cửa sổ, đôi mắt có chút cay cay.
Người cũ, đúng là danh từ khiến người ta vừa bất lực vừa cay đắng.
"Trợ lý đặc biệt." Không biết qua bao lâu, Thẩm Thanh Hoà đột nhiên lên tiếng, Thẩm Giáng Niên sửng sốt, nhưng vẫn ôn hòa nói: "Thẩm tổng."
"Trợ lý đặc biệt mới gia nhập Lãng Phù Ni cách đây không lâu phải không?" Thẩm Thanh Hoà hỏi.
"Đúng vậy."
"Vậy Lãng tổng, chỉ có mỗi mình ngài là trợ lý đặc biệt thôi à?"
Còn ngài nữa chứ.... Thẩm Giáng Niên nói thầm trong lòng, "Chắc có mỗi mình tôi là trợ lý đặc biệt." Về phần còn có trợ lý khác hay không, Thẩm Giáng Niên vẫn không rõ lắm.
"Vậy chắc trợ lý đặc biệt cũng bận lắm." Thẩm Thanh Hoà giống như đang cảm khái: "Ngoài công việc ra, còn phải lo đời sống sinh hoạt thường ngày của Lãng tổng."
"...." Ai muốn lo đời sống sinh hoạt của Lãng tổng, đời sống sinh hoạt của bà đây còn lười lo, "Còn ổn." Thẩm Giáng Niên trả lời, nhớ tới mấy lời Nguyễn Nhuyễn nói, nên cố ý hỏi: "Nhưng mà Thẩm tổng cũng bận rộn, chắc cũng nên tìm một trợ lý như thế." Nguyễn Duyệt kia lúc ẩn lúc hiện, mấy đêm cô ở cùng Thẩm Thanh Hoà, không thấy có người lo cho Thẩm Thanh Hoà.
Thẩm Thanh Hoà mím môi, nhìn ra ngoài cửa sổ, nhỏ giọng nói: "Tôi không có thói quen để người lạ đi theo tôi."
"Trợ lý làm sao coi là người lạ được, tôi thấy dạo gần đây sức khoẻ của Thẩm tổng không được tốt lắm, nên có lo chăm sóc vẫn tốt hơn." Thẩm Giáng Niên tuyệt đối không thừa nhận, là cô cố ý, nghiêm túc nói: "Nếu không chịu trợ lý thì tìm bạn đời đi, với điều kiện của Thẩm tổng, kiểu người nào mà không tìm được chứ."
"Bạn đời à?" Thẩm Thanh Hoà trầm ngâm nói: "Sau này sẽ có."
"..." Đề tài là Thẩm Giáng Niên khơi dậy, khơi đến tim nhói, Thẩm Thanh Hoà có đầy đủ... sắc đẹp, tiền tài, quyền lực.... Thẩm Thanh Hoà có rất nhiều thứ mà người thường không có, đồng thời, người này cũng có quyền lựa chọn hơn nhiều người, "Phải rồi, nếu Thẩm tổng có người yêu, dù chỉ là thích thôi cũng đủ khiến tim người ta rung động, huống chi Thẩm tổng là người rất hoàn hảo."
"A~" Thẩm Thanh Hoà cười khẽ một tiếng, tự giễu nói: "Trên đời này không có người hoàn hảo."
Có chứ, Thẩm Thanh Hoà, người mà trước kia ở trong mắt em rất hoàn hảo, nhưng bây giờ, người đã không còn yêu em, trong lòng người còn có người khác, thế nên hình tượng hoàn hảo của người ở trong lòng em đã bắt đầu tan vỡ, "Vậy, Thẩm tổng thích kiểu người thế nào?" Cái đề tài này càng nói càng đau, nhưng mà Thẩm Giáng Niên không dừng lại được.
"Con người quá phức tạp, bây giờ tôi không thích người." Thẩm Thanh Hoà tựa hồ đang nói đùa nhưng cũng rất nghiêm túc.
"Thẩm tổng nói con người phức tạp, động vật đơn giản, chẳng lẽ Thẩm tổng định sống cả đời với động vật à?" Thẩm Giáng Niên tranh cãi.
"Sống với động vật cũng không sao." Thẩm Thanh Hoà nói bằng giọng điệu vô nghĩa, "Nuôi thú cưng cũng tốt."
"..." Đề tài sao hay bẻ cua quá, "Vậy Thẩm tổng thích nuôi gì? Mèo hả?" Thẩm Giáng Niên nhớ rõ, trước kia Thẩm Thanh Hòa từng nói.
"Nuôi mèo không thú vị."
"...." Đề tài có thể đi vào ngõ cụt, "Vậy Thẩm tổng muốn nuôi gì?" Đừng nói là nuôi rắn đồ nha, mặc dù cô thích Bạch Nương Tử, nhưng mà cô không thích rắn.
Thẩm Thanh Hoà mím môi, tựa hồ đang suy nghĩ nghiêm túc, Thẩm Giáng Niên rất mong chờ, hiếm khi Thẩm Thanh Hoà chủ động bắt chuyện.
"Sau này, tôi sẽ nuôi tiểu sư tử."
"Sư tử?" Thẩm Giáng Niên thực sự kinh hãi: "Nguy hiểm lắm." Thẩm Thanh Hoà nghiêm túc sao?
"Nuôi được, không sao."
"Chó vốn ngoan hiền, cũng có lúc phát điên cắn người, huống chi sư tử."
"Là chủ của nó không biết cách nuôi."
"..." Nghe câu đó xong, Thẩm Giáng Niên cạn lời, thế giới của người giàu, cô không hiểu, nuôi sư tử sao, trời đất ơi, Thẩm Giáng Niên không khuyên nhủ được, tức giận nói: "Vậy thì nuôi hổ đi, uy nghiêm hơn." Thẩm Giáng Niên quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, thế là bỏ lỡ ánh mắt không chớp của Thẩm Thanh Hoà: "Tôi không thích hổ, chỉ thích sư tử."
"Thú cưng của Thẩm tổng, thích nuôi gì thì nuôi đó đi." Bản thân thì chăm lo không ra gì, còn bày đặt đi nuôi sư tử, nếu Thẩm Thanh Hoà dám nuôi, cô sẽ đi báo cảnh sát! Không biết tại sao, ý nghĩ này cứ quanh quẩn trong đầu Thẩm Giáng Niên.
"Đã tới nơi." Tài xế đột nhiên lên tiếng, Thẩm Giáng Niên lại thu hồi lực chú ý. Tài xế đi xuống mở cửa, Thẩm Giáng Niên không quen được phục vụ, muốn tự mình đẩy cửa xuống xe, tay trái đang đặt trên ghế xe đột nhiên bị chạm vào. Thẩm Giáng Niên tưởng Thẩm Thanh Hoà cũng vội xuống xe nên nói: "Chờ một chút, tôi xuống trước." Cô muốn nhấc tay trái lên, nhưng Thẩm Thanh Hoà lại không có ý định dời tay đi.
Thẩm Giáng Niên nhận ra điều gì đó kỳ lạ liền quay lại nhìn Thẩm Thanh Hoà, dưới màn đêm, trong xe mờ ảo, khuôn mặt Thẩm Thanh Hoà được phủ một tầng ánh sáng ấm áp, khóe miệng có một độ cung nhỏ, trông giống như đang cười. Thẩm Giáng Niên còn chưa kịp suy nghĩ nhiều, Thẩm Thanh Hòa đã buông ra.
Lúc Thẩm Giáng Niên đi ra, cô sửng sốt, quay đầu nhìn Thẩm Thanh Hoà với vẻ mặt không thể tin nổi, môi mấp máy nhưng không nói gì.
Thẩm Thanh Hoà biết Thẩm Giáng Niên đang suy nghĩ gì: "Đây là nhà của tôi."
Nhà của Thẩm Thanh Hoà luôn được Thẩm Giáng Niên gọi là "Thẩm phủ", đến hôm nay cô mới biết, hoá ra nơi này có tên riêng, là Hàn Lâm Phủ.
=====----====