Chinh Phục Trên Đầu Lưỡi

Chương 290




Là Thẩm Thanh Hoà nhếch lên khóe môi lên cười trước, Thẩm Giáng Niên vô thức cũng cong khoé môi lên cười. Thẩm Giáng Niên mím môi, không chủ động mở miệng, đi đến bên cạnh Thẩm Thanh Hoà, vặn vòi nước bắt đầu rửa tay.

Tuy không có công khai nhìn chính diện nhưng khoé mắt thì chưa từng rời đi, mẫu váy đen nữ mới nhất của Chanel, làm cho Thẩm Thanh Hoà đoan trang hơn ngày thường, hơi nghiêng người về phế cô, tóc mai xoã xuống che đi nửa vành tai, cô ấy đeo thử khuyên tai vài lần nhưng đều không thành công.

Tay, rửa sạch một lần.

Tay, lại rửa sạch lần nữa.

Tay, trong tay là nước rửa tay, lần nữa rửa.

Tay, liên tục xoa nắn, bọt xà bông rửa tay vỡ vụn, giống như một khung cảnh quen thuộc trong ký ức của cô, giống như giấc mơ của cô đã bị dập tắt.

Trong phòng vệ sinh yên tĩnh, điện thoại di động của Thẩm Giáng Niên đặt sát người cô, đột nhiên rung lên, a~ Cô ra ngoài lâu quá, Lãng Tư Duệ nhất định là đang tìm cô.

Người bên cạnh lại không đeo khuyên tai thành công, có vẻ mệt mỏi, Thẩm Thanh Hoà nhẹ nhàng thở ra, buông tay đang cầm khuyên tai xuống.

Kẻ ngốc!

Thẩm Giáng Niên mở lòng bàn tay ướt đẫm ra trước mặt Thẩm Thanh Hoà, những giọt nước nhỏ giọt giữa các ngón tay của cô.

Thẩm Thanh Hoà yên lặng nhìn Thẩm Giáng Niên, Thẩm Giáng Niên cố gắng hết sức che giấu mới khiến bản thân bình tĩnh. Đôi mắt này vẫn lộng lẫy, như có thể nhìn thấu trái tim cô.

Khoảnh khắc Thẩm Giáng Niên cụp mắt xuống, đôi bông tai ngọc trai xoắn màu bạc của Yves Saint Laurent rơi vào tay cô.

Thẩm Thanh Hoà vén lọn tóc lên bên tai, Thẩm Giáng Niên nhích lên, có lẽ hành động vừa rồi khiến Thẩm Thanh Hoà mệt mỏi, gương mặt hơi đỏ lên, trông như ngượng ngùng. Khoảng cách quá gần, Thẩm Thanh Hoà hơi cụp mắt xuống, hàng mi dài thẳng tắp khẽ run lên, khiến trái tim Thẩm Giáng Niên cũng theo đó run lên.

Không thể tránh khỏi, đầu ngón tay chạm vào vành tai mềm mại đỏ ửng, khiến Thẩm Giáng Niên nhớ đến những quả đào chín mọng, mọng nước và hương vị tuyệt hảo. Đầu ngón tay cọ cọ, phát ra một tiếng "ừm" nhỏ, Thẩm Thanh Hoà hơi quay đầu đi, gò má ửng hồng càng đậm, giống như đang thẹn thùng.

Lấy đầu ngón tay xoa xoa vành tau, thoáng liếc nhìn trong gương, thấy người kia khẽ cắn môi, Thẩm Giáng Niên nhướng mày, thời điểm hai ánh mắt chạm nhau, Thẩm Giáng Niên nhếch môi cười, quay đầu trực tiếp đi ra ngoài.

Trong lòng Thẩm Giáng Niên dâng lên một cỗ vui sướng, a ha... Hoá ra tai là chỗ nhạy cảm của Thẩm Thanh Hoà, trước kia cô không để ý. Cô thừa nhận vừa rồi sờ sờ nhéo nhéo vành tai kia là cố ý, bước chân nhẹ nhàng đi vào hội trường, rất nhanh phía sau cũng vang lên tiếng giày cao gót, chắc Thẩm Thanh Hoà cũng đi theo đến.

Ngay lúc mở của ra, phát hiện trong phòng hội nghị chỉ còn đèn tường và đèn trên sân khấu, toàn bộ hội trường khá tối. Thẩm Giáng Niên vừa mới bước chân đi vào, đã nghe con số quen thuộc, số 24, là số ghế ngồi của cô hôm nay.

Đúng lúc đó, điện thoại di động của cô reo lên. Không có thời gian suy nghĩ, Thẩm Giáng Niên giơ tay lên nói: "Ở đây!" Không mất quá 5 giây phải không?

Giọng nói này đặc biệt lớn trong hội trường yên tĩnh. Nhiều đèn tròn cùng nhau được chiếu sáng: "Trước tiên chúng ta hãy chúc mừng vị khách số 24, mời cô lên sân khấu". Người dẫn chương trình nhiệt tình gửi lời mời.

Điện thoại di động trong túi Thẩm Giáng Niên ngừng rung khi cô hô lên "ở đây". Thẩm Giáng Niên vội vàng bước lên sân khấu, đi về phía sân khấu, cả người cũng bắt đầu khẩn trương, cô sắp tiếp cận người trong truyền thuyết à? Ánh đèn di chuyển theo Thẩm Giáng Niên, khiến cô có cảm giác như đang ở trong một giấc mơ.

Trần Cẩm Tô chủ động đi tới, Thẩm Giáng Niên vội vàng đưa tay ra, hơi cúi đầu khi bắt tay với Trần Cẩm Tô. Khi nhìn nhau, thấy Trần Cẩm Tô khẽ cười, còn Thẩm Giáng Niên vẫn giữ nụ cười lịch sự tiêu chuẩn thường ngày. Dù ở khoảng cách gần hơn, vẫn có thể nhìn thấy những nếp nhăn nơi khóe mắt, hóa ra thời gian chưa bao giờ tử tế với bất cứ ai.

Đứng trên sân khấu, có lẽ mắt cô đã thích ứng với bóng tối nên lần đầu tiên cô nhìn thấy một người đứng ở cuối đại sảnh, không cần nhìn kỹ cũng có thể nhận ra, chính là Thẩm Thanh Hoà, cô ấy đang giơ điện thoại di động lên giống như đang chụp ảnh.

"Chào cô, xin hãy giới thiệu bản thân với mọi người trước."

"Xin kính chào các khách quý." Thẩm Giáng Niên cúi đầu thật sâu rồi lại đứng dậy, Thẩm Thanh Hoà vẫn đứng ở tư thế cũ, vẫn cầm điện thoại di động, có lẽ đang quay phim. Thẩm Giáng Niên không dám phân tâm, thu hồi tầm mắt, "Tôi là Thẩm Giáng Niên của Lãng Phù Ni." Nói xong, lại cúi đầu thật sâu.

"Là đại diện công ty đầu tiên cùng Trần tổng tham dự tiệc, hiện tại cảm giác Giáng Niên thế nào?"

Thẩm Giáng Niên nhận micro từ MC, vẫn còn chút khẩn trương, cô hít sâu một hơi, "Trước hết, tôi thực sự thấy rất vinh dự khi ăn tối với Trần tổng; tiếp theo, đến giờ vẫn còn khẩn trương; cuối cùng, muốn cảm ơn tổng giám đốc Lãng Tư Duệ của Lãng Phù Ni chúng tôi, nếu hôm nay cô ấy không đưa tôi đến hội nghị hôm nay, tôi sẽ không có cơ hội ăn tối cùng Trần tổng." Người ngồi ở khán đài phía dưới bật cười, Thẩm Giáng Niên thở phào nhẹ nhõm. Cái cuối cùng là cô nhất thời nghĩ ra, coi như không thêm không bớt.

"Được rồi, Giáng Niên đứng ở một bên sân khấu chờ một lát, chúng ta sẽ bốc thăm vị trí thứ hai của hôm nay, cũng là một người cùng ăn tối với Trần tổng." Khi người dẫn chương trình giới thiệu, Thẩm Giáng Niên nhìn về phía sau hội trường. Thẩm Thanh Hoà không biết đã đi từ lúc nào, đang ngồi ở hàng ghế đầu. Lúc này người dẫn chương trình sau đó gọi số thứ hai, số 11.

Mọi người nhìn về phía hàng ghế đầu, người dẫn chương trình tự nhiên nhìn thấy: "Hôm nay thật trùng hợp, đều là số nhỏ, chúng ta đều thấy được, vị trí số 11 là..."  Thẩm Giáng Niên cũng nhìn thấy, số 11 chính là Thẩm Thanh Hoà.

Thế giới, có đôi khi, trùng hợp đến đáng sợ.

Trần Cẩm Tô, Thẩm Thanh Hoà và cô cùng nhau ăn tối.

Ông trời à, ông có thể nào cho trùng hợp hơn thế nữa không?

Ánh đèn sân khấu chiếu vào Thẩm Thanh Hoà, cô chậm rãi đứng dậy, đi về phía giữa sân khấu.

Biểu cảm trên mặt Thẩm Thanh Hoà rất thản nhiên, động tác bắt tay với Trần Cẩm Tô khá chậm, trông giống như là Trần Cẩm Tô vươn tay ra trước, Thẩm Thanh Hoà nắm một cái rồi buông ra ngay.

"Tôi tin chắc, đối với vị khách này, dù không giới thiệu thì cũng có rất nhiều người biết cô ấy, nhưng mà vẫn theo quy trình thôi, Thẩm tổng." MC hào phóng cười nói.

Lời mở đầu của Thẩm Thanh Hoà bắt đầu bằng lời của lãnh đạo thành phố và kết thúc bằng "Kính chào các vị khách quý, tôi là Thẩm Thanh Hoà của tập đoàn Nhã Nại." Lúc hỏi về cảm nhận, giọng điệu của Thẩm Thanh Hoà rất nhẹ nhàng, hai chữ, "Khá ổn."

MC vội vàng tới ứng cứu, "Dù sao đây cũng là Thẩm tổng, kinh nghiệm đầy mình, có trường hợp nào mà chưa từng thấy, nên khá bình tĩnh." Thẩm Giáng Niên đứng một bên nghe nói thế, lập tức nói thầm trong bụng, người MC này có biết nói chuyện không, cô cũng là người trường hợp nào mà chưa thấy, nhưng cũng chưa đến mức đem ra để nói.

Sau khi chụp ảnh riêng rồi chụp chung, cả ba bước xuống sân khấu.

Thẩm Giáng Niên vừa ngồi xuống, Lãng Tư Duệ liền mỉm cười, trông tâm trạng khá tốt. Chu Phương Văn ngồi ở bên cạnh, chỉ có thể mím môi thở dài, vận khí người này tốt thật.

Hội nghị buổi sáng nhanh chóng kết thúc, Lãng Tư Duệ bảo Thẩm Giáng Niên nhanh chóng rời đi, về chuẩn bị cho bữa tối nay. Khi đi đến phòng khách sạn, Lãng Tư Duệ vô cùng vui mừng, "Cô có lẽ là ngôi sao may mắn của Lãng Phù Ni, từ lúc cô vào Lãng Phù Ni, chuyện tốt không ngừng đến." Thẩm Giáng Niên cũng không hề khoa trương, vốn dĩ được ăn tối với Trần Cẩm Tô cũng có chút hào hứng, nhưng khi biết người cùng ăn tối là Thẩm Thanh Hoà... tâm trạng có chút vi diệu.

Cần phải lên mạng tìm hiểu trước thông tin của Trần Cẩm Tô, Thẩm Giáng Niên chọn lọc thông tin quan trọng cần xem, lần nữa lại cảm thán, Trần Cẩm Tô đúng là nữ cường nhân, đã không tìm hiểu thì thôi, mà đã tìm hiểu rồi thì giá trị con người ngày càng tăng lên.

"Giáng Niên, bữa tối nay tôi không đi cùng cô được, cô phải nắm giữ chừng mực." Lãng Tư Duệ đoán: "Tôi đoán quà của Trần tổng, chắc chắn có liên quan đến phát triển công ty, vốn tưởng cô đã chiếm được cơ hội này về cho Lãng Phù Ni, nhưng không ngờ năm nay Trần Cẩm Tô lại chọn hai người, còn chọn trúng Nhã Nại, trùng hợp thật."

"Vâng." Thẩm Giáng Niên theo Lãng Tư Duệ vào phòng khách.

Sau khi đóng cửa lại, Lãng Tư Duệ lấy ra mấy cái phương án đã chuẩn bị từ trước, nói: "Xem từng cái một." Ba phương án này đều là Lãng Tư Duệ dự đoán trước, hàng năm đều chuẩn bị trước, nhưng hai năm trước chưa dùng tới, "Phương án đầu tiên, là Quốc Tế Hoa Dương góp vốn cho Lãng Phù Ni; cái thứ hai Quốc Tế Hoa Dương sẽ làm đối tác chiến lượt với Lãng Phù Ni trong một số lĩnh vực; phương án thứ ba, là hỏi trả lời, nếu có cơ hội...." Lãng Tư Duệ nhéo phương án thứ ba, bỗng nhiên nhớ gì đó lại nói, "Phương án thứ 3 cần sửa lại." Theo ban đầu, Lãng Phù Ni không có khả năng xuất hiện cùng với Nhã Nại, cho nên có chút vấn đề, có cạnh tranh với Nhã Nại, "Cô xem trước hai phương án đi, cái thứ 3 để giờ tôi sửa lại."

Lãng Tư Duệ bật máy tính và bắt đầu đánh máy, Thẩm Giáng Niên nhìn chằm chằm vào phương án, nhưng trong đầu hiện ra cảnh hôm nay cô và Thẩm Thanh Hoà gặp nhau trong nhà vệ sinh, còn có Thẩm Thanh Hoà đứng ở sau hội trường cầm điện thoại quay chụp.... Cô đứng ở trên sân khấu, không có cơ hội quay video.

Cho dù đã nói bây giờ cả hai không còn quan hệ gì, nhưng có cơ hội quay video, cô cũng không nhịn được mà quay video lại, giờ không xem nhưng lưu lại cũng tốt. Biết đâu sau này có một ngày nào đó, bản thân đã hết oán giận người này, đem ra xem cũng khá tốt. Nếu tình huống tệ nhất thì coi như an ủi bản thân đi, quay video Thẩm Thanh Hoà, coi như là hình mẫu để bản thân học tập, dù sao thì cũng là người ưu tú mà.

"Sao, có vấn đề gì à?" Lãng Tư Duệ thấy Thẩm Giáng Niên cả buổi không lật sang trang mới, đột nhiên hỏi.

"Không có." Thẩm Giáng Niên thu hồi lại suy nghĩ, mau chóng xem phương án. Lãng Tư Duệ viết rất chi tiết, bao gồm cả sau khi góp vốn thành công sẽ đạt được cái gì, hoặc cách tiến hành bước đàm phán tiếp theo sau khi đạt được hợp tác.

So với Lãng Tư Duệ bận quay cuồng, bên này Thẩm Thanh Hoà tựa hồ vắng vẻ, Tưởng Duy Nhĩ dựa vào bàn, "Trùng hợp ghê." Thẩm Thanh Hoà nằm trên giường, quay lưng về phía Tưởng Duy Nhĩ, im lặng.

Tưởng Duy Nhĩ đi vòng qua đầu giường, nghiêng người nhìn chằm chằm vào mặt Thẩm Thanh Hoà, vươn tay dùng ngón tay chạm vào hoa tai, "Ngủ không tháo xuống à?" Thẩm Thanh Hoà giơ tay cản lại, "Nếu cậu không có việc gì làm thì về phòng đi."

"Không vui hả?" Tưởng Duy Nhĩ nửa đùa nửa thật, "Có muốn tôi cho cậu một cái hôn an ủi không?" Người này thật sự ghé đến gần.