Chinh Phục Trên Đầu Lưỡi

Chương 288




Thẩm Giáng Niên vừa vào cửa liền ngửi thấy mùi khói thuốc, nghi hoặc hỏi: "Lãng tổng, cô hút thuốc à?"

"..." Đều là Tiền Thư Văn, Lãng Tư Duệ giải thích, "Tôi không hút thuốc, vừa rồi mở cửa cho thoáng, chắc ai đó hút thuốc đi ngang qua bay vào."

Thẩm Giáng Niên thở phào nhẹ nhõm, "Lãng tổng dùng bữa trước đi." Thẩm Giáng Niên sợ Lãng Tư Duệ mới ngủ dậy không có muốn ăn gì nặng bụng, nên chỉ gọi mấy món nhẹ với canh. Lãng Tư Duệ mặc áo ngủ, tóc dài xõa ngang vai, lúc này trông càng thêm thanh tú và nữ tính.

"Cô đã ăn gì chưa?" Lãng Tư Duệ ngồi xuống, Thẩm Giáng Niên mở từng cái đĩa ra, "Tôi đã ăn rồi."

"Ngồi xuống ăn chút gì với tôi." Lãng Tư Duệ đưa đũa cho cô, Thẩm Giáng Niên cảm ơn, nói: "Nhã Nại cũng cho đăng báo rồi, là báo của City Express đã ra mắt." Lãng Tư Duệ vừa mới ăn miếng canh, "Vậy à? Gửi tôi xem."

Thẩm Giáng Niên gửi cho Lãng Tư Duệ, Lãng Tư Duệ đặt đũa xuống, đọc báo. Bài báo của Nhã Nại, hoàn toàn trái ngược, viết sơ bộ về hội nghị, nhắc đến chuyện đi thăm bệnh, trọng tâm viết là về Thẩm Thanh Hòa và Thẩm Giáng Niên. Trong bài viết, đem quan hệ của hai người tựa như Nhã Nại và Lãng Phù Ni, mặc dù có cạnh tranh, nhưng đều tán thưởng lẫn nhau. Đặc biệt là lúc Thẩm Thanh Hoà chủ động trả lời thay Thẩm Giáng Niên khi phóng viên đặt câu hỏi, mà Thẩm Giáng Niên đã bổ sung hoàn hảo cho phần kết, cả hai tương tự nhưng bổ sung cho nhau.

City Express đính kèm một bức ảnh, hai người đứng đối diện nhau, ánh mắt nhìn nhau, tuy cả hai chỉ có góc nghiêng mặt nhưng có thể thấy biểu cảm của Thẩm Thanh Hoà rất dịu dàng, khóe miệng nở một nụ cười. Ngược lại, vẻ mặt của Thẩm Giáng Niên có chút căng thẳng, nhưng vừa nhìn vào ảnh thì thấy, dáng vẻ co rúm của cô ấy càng được nhấn mạnh.

"Còn phải học nhiều từ Thẩm tổng." Lãng Tư Duệ nói, Thẩm Giáng Niên cũng tự nghĩ lại bản thân, cũng không nói gì khác chỉ, "Vâng."

"Ăn mặc cũng đẹp đấy." Lãng Tư Duệ đặt điện thoại xuống cười nói, Thẩm Giáng Niên cũng cười, "Sợ phối hợp không tốt sẽ làm mất đi đẳng cấp của Lãng Phù Ni." Lãng Tư Duệ Tiếp tục ăn canh, gắp một cái sủi cảo tôm, chậm rãi nhai nuốt, gật đầu, "Tôm rất tươi."

"Ừm, đều sử dụng tôm tươi nấu." Thẩm Giáng Niên cầm hộp giấm lên, "Lãng tổng có chấm nước chấm không?" Lãng Tư Duệ lắc đầu, "Chấm sẽ mất đi vị ngon nguyên chất của tôm." Thẩm Giáng Niên ngược lại rất thích chấm, cho nên rót vào chén của mình, rót giấm xong lại rót nước tương, Lãng Tư Duệ nhìn vậy đùa: "Có muốn cho tỏi băm vào luôn không?"

"Thôi, vị nồng lắm." Hai má Thẩm Giáng Niên hơi đỏ lên.

"Khẩu vị của cô khá giống người miền Bắc."

"Ừm." Thẩm Giáng Niên ăn sủi cảo, thật ra thì cô thích chấm với tương tỏi hơn.

"Cũng là người miền Bắc, nhưng Thẩm tổng lại không thích ăn tương tỏi." Lãng Tư Duệ thản nhiên nói.

"Thẩm tổng?" Động tác gắp sủi cảo của Thẩm Giáng Niên hơi khựng, "Thẩm tổng nào thế?" Cô biết rõ nhưng cố ý hỏi.

"Chính là Thẩm tổng cô vừa gặp đấy." Lãng Tư Duệ làm như không phát hiện, nghiêm túc nói, "Khẩu vị của Thẩm tổng khá thanh đạm, lần trước ăn cơm với cô ấy, mới biết cô ấy không thích khẩu vị nặng."

"À." Thẩm Giáng Niên ngoan ngoãn chỉ à một tiếng, sau đó tiếp tục gắp sủi cảo tôm, cắn một cái, quả nhiên rất ngon. Nhưng mà không ngon bằng dinh thự Thẩm.... Nhưng mà tại sao người nào cũng nhắc Thẩm Thanh Hoà với cô hết vậy?

"Tôi nhớ lần trước cô có hợp tác với Nhã Nại?" Lãng Tư Duệ dường như đột nhiên nhớ ra.

"Đúng vậy, lần đó tôi làm phiên dịch hiện trường cho họp báo của Nhã Nại ở Bắc Kinh."

"A, phải rồi." Lãng Tư Duệ trả lời, "Hôm đó, cô thể hiện rất xuất sắc."

Thẩm Giáng Niên phối hợp cười một cái, sau đó nói sang chủ đề khác, "Lãng tổng, thử nhân gạch cua này đi, cũng ngon không kém." Lãng Tư Duệ ừ một cái, tiếp tục nói, "Chắc cô là người duy nhất đều làm việc ở cả hai công ty."

"Thật sao?" Thẩm Giáng Niên không muốn nhắc đến Nhã Nại, chủ yếu là vì nó có liên quan đến Thẩm Thanh Hoà.

"Ừ." Lãng Tư Duệ tựa hồ rất có hứng thú, "Cũng may, cô không phải là nhân viên chính thức của Nhã Nại, chứ nếu không sẽ không vào Lãng Phù Ni làm việc được."

"Tại sao chứ?" Thẩm Giáng Niên không còn muốn ăn sủi cảo tôm nữa, bắt đầu chán ăn.

"Đợi đến lúc cô ký hợp đồng chính thức với Lãng Phù Ni sẽ biết." Lời mở đầu của Lãng Tư Duệ, Thẩm Giáng Niên nghĩ rằng cô ấy định úp úp mở mở. Không ngờ, Lãng Tư Duệ lại nói thẳng: "Trong thỏa thuận cạnh tranh của Lãng Phù Ni, có quy định các nhân viên từ Lãng Phù Ni không thể làm việc cùng ngành như Nhã Nại trong một khoảng thời gian nhất định, đặc biệt là các công ty có tiếng ".

"..." Này cũng quá bá quyền quá rồi? Thẩm Giáng Niên thầm nghĩ.

"Tất nhiên, Nhã Nại cũng có quy định này." Lãng Tư Duệ cười bất đắc dĩ, "Cho nên, giữa hai công ty cơ bản là không tồn tại chuyện săn đầu người, bởi vì biết quy tắc của nhau, nếu lỡ thực sự săn đầu người, coi như là dính vào kiện tụng, người bình thường chẳng ai dám làm."

"Vậy à." Thẩm Giáng Niên thở dài, "Vậy kiểu là thời vụ như tôi chắc cũng không tính đâu ha."

"Tôi không biết chi tiết quy định của Nhã Nại, nhưng đối với Lãng Phù Ni mà nói thì, thời vụ cũng thế." Lãng Tư Duệ múc một muỗng canh, nói: "Nhưng mà thấy cô xử lý thủ tục công việc ở Nhã Nại cũng thuận lợi, chắc bên đó không nghiêm khắc như công ty chúng ta."

"Vậy có nghĩa là sau này tôi không thể làm việc ở công ty có cùng ngành với Lãng Phù Ni à?"

"Nói đúng hơn là, cùng ngành cùng vị trí làm việc." Lãng Tư Duệ ngước mắt, cố tình làm vẻ mặt nghiêm túc, "Gì đây? Còn chưa thành nhân viên chính thức, đã muốn đi ăn máng khác rồi à?"

"Không phải." Thẩm Giáng Niên cười phủ nhận: "Tôi vốn là người tự do, không biết quy tắc này, chỉ là muốn học thôi." Thẩm Giáng Niên đang nghĩ tới nội dung bản thân đã nghe lén ở tầng 1 Lãng Phù Ni, nếu người kia là gián điệp, chắc là do Lãng Tư Duệ gài vào? Đây không phải là làm việc ở hai công ty à? Không vi phạm thỏa thuận cạnh tranh sao?

"Đừng lo, lúc cô chính thức nhận việc sẽ có người nói với cô." Lãng Tư Duệ đặt đũa xuống, "Mặc dù, cô là trợ lý đặc biệt của tôi, nhưng không cần phải luôn đi với tôi, lúc không có việc thì đến công ty, để làm quen môi trường cách thức hoạt động của công ty, sau đó giúp tôi làm một số việc thường ngày, kỹ năng viết và phân tích của cô chắc cũng khá ổn nhỉ?"

"Không cần chuyên nghiệp thì coi như cũng có thể." Thẩm Giáng Niên đưa khăn giấy ra, "Nếu có yêu cầu gì thì cứ nói, tôi sẽ cố gắng hoàn thành."

"Ừ." Lãng Tư Duệ lau khóe môi, "Tôi nghĩ bây giờ cô đã lên báo, chắc không cần phải giấu nữa đâu ha."

"..." Đúng vậy, Thẩm Giáng Niên chỉ thở dài trước tốc độ lộ diện này.

"Vậy đừng đến chi nhánh nữa, đến tổng công ty đi."

"Vâng." Thẩm Giáng Niên vẫn đang suy nghĩ nên giải thích thế nào với Tân Vĩ Đồng, lúc này, chẳng phải ngày nào cũng chạm mặt sao.

"Sao, thấy cô không vui mấy?" Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Thẩm Giáng Niên, Lãng Tư Duệ hiểu lầm.

"Không có."

"Cô không cô đơn đâu, cô có người bạn, cũng làm việc ở Lãng Phù Ni."

"..." Thẩm Giáng Niên không cần đoán cũng biết đó là Tân Vĩ Đồng, nhưng cô vẫn giả vờ hợp tác: "Là ai vậy?"

"Tân Vĩ Đồng."

"A ~ tôi có nghe cô ấy nói." Thẩm Giáng Niên thấy sầu.

"Nhưng mà, tạm thời hai người chưa gặp nhau đâu, tạm thời được cử ra ngoài đi học."

Hai mắt Thẩm Giáng Niên sáng lên, có chuyện tốt thế à? Lãng Tư Duệ buồn cười nói: "Cô thú vị thật đó, biết cô ấy đi học gì không? Tò mò thế à." Lại lần nữa bị hiểu lầm, Thẩm Giáng Niên cũng không muốn giải thích, "Thế cử cô ấy đi đâu vậy?" Tốt nhất là ở nước ngoài.

"Mỹ."

Quả thực rất hay ho, bỏ lỡ hay ho, "A, phải không? Thế đi bao lâu? Đã đi chưa?"

"Ngắn thì hai tháng, lâu thì nửa năm, mà vẫn chưa đi, nhưng sắp rồi." Lãng Tư Duệ chỉ vào tài liệu trên bàn đối diện, "Giáng Niên, lấy ít tài liệu hội nghị mang đến đây cho tôi."

"Việc cô ấy ra nước ngoài là thông tin bảo mật, cô nghe biết là đủ nhé." Lãng Tư Duệ lật tài liệu xem, Thẩm Giáng Niên nghe xong sửng sốt, bảo mật mà còn nói cho cô nghe là sao?

====----====