Chinh Phục Trên Đầu Lưỡi

Chương 285




Bởi vì trước đây làm phiên dịch, Thẩm Giáng Niên thường xuyên phải nhanh chóng thay cả bộ trang phục giữa chừng nên, nên giờ chỉ trong chốc lát thì Thẩm Giáng Niên đã thay đồ xong, mặc một chiếc áo sơ mi lụa dâu tằm đen, cà vạt đen màu vàng khô, thanh lịch nhưng không mất đi hương vị, phía dưới là quần xám bạc ô vuông, đi một đôi bốt da có gót cao, khi bước ra khỏi cửa, vẫn cảm thấy hơi lạnh, nhưng... ừm, vì đẹp, vì phong độ, lạnh thì đã sao.

Nói cô trẻ con cũng được, Thẩm Giáng Niên chỉ muốn ở trước mặt Thẩm Thanh Hoà luôn phải xinh đẹp, còn so đo trong lòng lắm. Thẩm Giáng Niên bắt taxi, bảo tài xế đi đường tắt, gần đến cửa bệnh viện, Thẩm Giáng Niên đi đường phụ nhìn thấy trên đường chính bên trái có mấy chiếc ô tô sang trọng, Thẩm Giáng Niên hạ cửa sổ xuống để xác định bản thân không nhìn lầm, trong đó có một chiếc của Thẩm Thanh Hoà, mơ hồ nhìn thấy khuôn mặt thanh tú, vẻ mặt nhàn nhạt nhìn về phía trước: "Chú à, đến toà nhà số 3 của bệnh viện, đi từ cửa nào gần nhất?"

Giờ mà đi từ cửa chính kết quả tốt nhất là đụng mặt nhau, nhưng Thẩm Giáng Niên muốn sớm hơn một bước.

"Cửa nào cũng không gần, muốn gần nhất chính là giờ cô xuống xe đi bộ." Tài xế chỉ chỉ phía trước, "Trước bệnh viện đều kẹt xe." Thẩm Giáng Niên thanh toán tiền, dẫm trên đôi boot cao gót bước nhanh, đồng thời quan sát dòng xe cộ bên cạnh, xe của Thẩm Thanh Hoà đã chạy tới phía trước, Thẩm Giáng Niên chỉ hận ba mẹ sinh thiếu hai cái đùi.

Không ngừng vội bước nhanh, Thẩm Giáng Niên vẫn chậm một bước, nhìn thấy xe Thẩm Thanh Hoà đã dừng, phía sau có tiếng còi, Thẩm Giáng Niên giật mình, vừa định thần lại thì đó xe của báo chí, Thẩm Giáng Niên nhíu mày, Nhã Nại đúng thật là... còn hẹp hòi hơn cả cô, muốn nhân cơ hội này tạo tin tức.

Thẩm Giáng Niên vừa đi vừa gọi điện thoại cho người bạn làm phóng viên ở Thượng Hải, "Chị hả, là em nè, Giáng Niên." Thẩm Giáng Niên cười thân thiện, "Phải, lâu rồi không liên lạc, liên lạc là có chuyện làm phiền chị." Thẩm Giáng Niên vừa đi vừa nói chuyện điện thoại, đến sảnh bệnh viện, nhìn thấy một đám người tụ tập. Cô nheo mắt nhìn, nhìn thấy ở giữa đám đông, Thẩm Thanh Hoà đang đứng thẳng, hơi nghiêng người, đang chờ thang máy. Bên cạnh là giám đốc nhân sự Lý Nhuế, còn giám đốc Marketing Viên Liễu, Nhã Nại cũng rêu rao thật.

Thẩm Giáng Niên không đợi được thang máy, chân đau thì cũng phải đi cầu thang bộ. Cầu thang gần cửa thang máy, khi Thẩm Giáng Niên đi ngang qua, ánh mắt cô vẫn bị hấp dẫn, nhìn vào tâm điểm của đám đông. Vẻ mặt Thẩm Thanh Hoà rất bình tĩnh, nhưng không tới mức lạnh nhạt, hơi nghiêng người lắng nghe, thỉnh thoảng nhếch khóe môi, cười nhẹ. Sắc mặt Thẩm Thanh Hoà đã không còn tái nhợt, có lẽ cũng khoẻ hơn rồi nhỉ? Thẩm Giáng Niên thu hồi ánh mắt tò mò, bước nhanh lên cầu thang.

Cũng may, phòng 1003 rất gần cầu thang, nên Thẩm Giáng Niên cũng không vất vả tìm, "Chu tổng." Thẩm Giáng Niên đột nhiên xuất hiện, khiến Chu Phương Văn sửng sốt, "A, trợ lý đặc biệt." Thẩm Giáng Niên cười lịch sự, "Lãng tổng bảo tôi tới tiếp đón Thẩm tổng, nếu cô có việc, có thể đi trước." Ý trong lời Thẩm Giáng Niên rất rõ ràng, Chu Phương Văn mất tự nhiên a một tiếng, lùi lại sau một bước, nhường vị trí chính.

Thẩm Giáng Niên lấy vị trí trung tâm xuất hiện trong tầm mắt Thẩm Thanh Hoà, đám người vây quanh, Thẩm Giáng Niên đứng ở giữa, tư thế tao nhã. Bị đám đông vây quanh, Thẩm Thanh Hoà đi từ xa đến gần, lúc đó, tim Thẩm Giáng Niên đập mạnh. Hít một hơi thật sâu, nhướng mày và nhếch khóe miệng, Thẩm Giáng Niên vội vàng tiến tới chào đón, bắt đầu cuộc "gặp mặt" không chính thức lần đầu tiên.

"Xin chào, Thẩm tổng." Thẩm Giáng Niên cười chào, "Tôi là trợ lý đặc biệt của Lãng tổng, Thẩm Giáng Niên." Cô tự giới thiệu bản thân như một người mới, cảm nhận ánh mắt đánh giá trên dưới của Thẩm Thanh Hoà, Thẩm Giáng Niên giơ tay ra, "Lãng tổng vẫn còn ở trên máy bay, hôm nay không thể tiếp đón Thẩm tổng, mong thứ lỗi."

Mắt Thẩm Thanh Hoà loé một cái, cong khoé môi lên cười, "Chào cô, tôi là Thẩm Thanh Hoà của tập đoàn Nhã Nại." Thẩm Thanh Hoà dùng bàn tay ngọc nắm lấy lòng bàn tay của Thẩm Giáng Niên, khen: "Lãng tổng có phúc thật, mời được trợ lý xuất sắc thế này."

Lòng bàn tay Thẩm Thanh Hoà hơi lạnh, nhưng trong lòng Thẩm Giáng Niên lúc ấy lại vô cùng nóng bỏng. Hơi nóng thậm chí còn lan từ lòng bàn tay đến má, Thẩm Giáng Niên sợ sẽ đỏ mặt nên nắm một cái lập tức muốn rút ra, nhưng Thẩm Thanh Hoà lại nắm rất chặt, khi mắt Thẩm Giáng Niên chạm vào mắt Thẩm Thanh Hoà, Thẩm Thanh Hoà nhướng mắt lên, đồng tử trong trẻo, dù Thẩm Thanh Hoà không nói gì, nhưng một cái chớp mắt, Thẩm Giáng Niên từ trong đôi mắt sâu thẩm kia nhìn thấy thiên ngôn vạn ngữ mà bản thân cô đọc không hiểu.

Nhịp tim của Thẩm Giáng Niên tăng nhanh, cô hơi tránh mắt đi, lúc muốn cố gắng rút tay ra thì Thẩm Thanh Hoà đúng lúc buông tay, Thẩm Giáng Niên thầm thở phào nhẹ nhõm, "Hôm nay đã làm phiền Thẩm tổng, bận trăm công ngàn việc còn phải tranh thủ thời gian đến đây."

"Không sao." Giọng Thẩm Thanh Hoà vẫn dễ nghe như ngày nào, "Nghe nói trong lúc bố trí hiện trường có nhân viên bị thương, Tưởng tổng gọi cho tôi, bảo tôi đến đây thăm hỏi, kết quả kiểm tra thế nào rồi?"

Thẩm Giáng Niên hoàn toàn không biết tình huống của người bị thương, vì không ai nói cho cô biết, sáng nay cô có hỏi Chu Phương Văn, nhưng Chu Phương Văn không chịu nói. Lúc này, Thẩm Giáng Niên do dự, thì Chu Phương Văn ở bên cạnh nói thay, "Vốn dĩ bị thương cũng không nặng, hôm nay làm phiền Thẩm tổng quá rồi." Ánh mắt Thẩm Thanh Hoà di chuyển, từ trên người Thẩm Thanh Hoà trượt đến người Chu Phương Văn, chỉ trong cái nháy mắt, thì ánh mắt lại rơi trên người Thẩm Giáng Niên.

Ánh mắt chạm nhau, Thẩm Thanh Hoà nhìn thật sâu, trong giây phút đó Thẩm Giáng Niên đột nhiên hiểu, Thẩm Thanh Hoà đang nói, bây giờ em nên giới thiệu người này với tôi. Thẩm Giáng Niên hơi lùi lại một bước, để Chu Phương Văn đứng ở vị trí nổi bật, "Thẩm tổng, đây là Chu tổng giám đốc Marketing của Lãng Phù Ni, Chu Phương Văn."

"Chào Thẩm tổng, ngưỡng mộ từ lâu." Chu Phương Văn đang đợi cơ hội này, cười chủ động chào hỏi, đang định đưa tay ra, Thẩm Thanh Hoà khẽ gật đầu cười, lịch sự chào lại: "À, Chu tổng, chào cô." Thẩm Thanh Hoà không có ý định đưa tay ra, Chu Phương Văn đành phải buông bàn tay vừa giơ lên.

Họ không bắt tay nhau, Thẩm Giáng Niên không biết tại sao, nhưng lại cảm thấy thoải mái một chút.

"Tôi nghe giám đốc Marketing Viên tổng có nhắc tới Chu tổng, tuổi trẻ đầy triển vọng."

Chu Phương Văn vốn dĩ cảm thấy không thoải mái vì cái bắt tay không thành công, nhưng nghe thấy Thẩm Thanh Hoà khen thì dễ chịu hơn, Chu Phương Văn khiêm tốn nói: "Không dám không dám, so với Thẩm tổng tôi còn kém xa lắm."

... Dám so với Thẩm tổng, Thẩm Giáng Niên không biết mặt vị Chu tổng này lớn chừng nào, mà dám đi so với Thẩm Thanh Hoà, Thẩm Giáng Niên mắng trong lòng. Khoan đã... cô đang nghĩ gì thế, thế mà cô lại bất bình vì Thẩm Thanh Hoà.

Đi vào trong phòng bệnh, Thẩm Thanh Hoà đứng bên trái giường, vốn dĩ Thẩm Giáng Niên đứng ở bên phải giường, nhưng Chu Phương Văn đứng đối diện, nên Thẩm Giáng Niên đành đứng cuối giường.

Cô gái bị thương đương nhiên đã được Chu Phương Văn dạy cách ứng xử, liên tục nói không sao, cảm ơn Thẩm tổng đã tới khen, nói qua nói lại vài câu, Thẩm Giáng Niên cũng yên tâm đôi chút.

Trong đám người, có vài người giơ máy ảnh lên, trong đó có logo của tờ báo City Express trên một trong các máy ảnh, Thẩm Giáng Niên không muốn ở trong máy ảnh, vừa lúc Chu Phương Văn lại đang đứng ở vị trí lẽ ra Thẩm Giáng Niên phải đứng để chụp hình, nên trong hình đều là Chu Phương Văn.

Đương nhiên, máy ảnh cũng chụp từ góc nhìn của Thẩm Giáng Niên, Thẩm Giáng Niên đoán mấy hình này chắc không dùng được, bởi vì cô và Thẩm Thanh Hoà khó có thể đứng một mình trong cùng một khung hình.

"Bên ngoài luôn có tin đồn Lãng Phù Ni và Nhã Nại không hợp nhau, hôm nay xem ra cũng không giống như vậy." Một phóng viên cầm cuốn sổ nhỏ nửa đùa nửa thật hỏi, anh ta đặt Lãng Phù Ni ở phía trước, rồi nhìn Thẩm Giáng Niên, ý câu này là đang hỏi Thẩm Giáng Niên.

"Chào cô, cô có thể nhường chỗ một chút được không?" Có người không nhịn được nói nhỏ với Chu Phương Văn. Người đang chụp hình đứng đối diện cười xin lỗi với Chu Phương Văn, hơi chỉ sang một bên, động tác rất nhỏ nhưng ý tứ rất rõ ràng, ý nói trong cảnh quay này, nhân vật chính chỉ cần là Thẩm Thanh Hoà và Thẩm Giáng Niên.

Chu Phương Văn cảm thấy không vui nhưng vẫn cười xin lỗi rồi bước sang một bên. Thẩm Giáng Niên mặc dù trong lĩnh vực phiên dịch rất linh hoạt, nhưng cũng là do quen rồi, nhưng giờ đã đi làm chính thức, cô biết ngôn từ mình chọn không chuẩn xác, rất dễ bị giới truyền thông lợi dụng để gây ồn ào.

Thẩm Giáng Niên nằm trong tầm ống kính, còn đang suy nghĩ nên trả lời như thế nào cho thoả đáng, cô mới đi làm ở Lãng Phù Ni, đối với yêu hận của hai nhà hoàn toàn không biết, không biết mà nói lung tung thì không hay, thôi thà không nói.

Máy quay hướng về phía Thẩm Giáng Niên, màn ảnh im lặng một lúc, Thẩm Giáng Niên càng nghĩ càng không biết phải nói gì. Lúc này, Thẩm Thanh Hoà đột nhiên đứng dậy, máy quay chuyển động, Thẩm Thanh Hoà điều chỉnh góc độ, tựa như muốn đối xứng với Thẩm Giáng Niên, nửa đùa nửa thật: "Nếu đã là nói tin đồn, thì đương nhiên không có chứng cứ xác thực." Giọng điệu dịu dàng của Thẩm Thanh Hoà, nhưng là trưởng bối trong nhà, gương mặt Thẩm Giáng Niên đỏ cả lên, cô nghĩ bản thân trước kia đứng trên sân khấu đối mặt với hàng ngàn người không hề sợ hãi, thế mà giờ lại hồi hộp, vì đây là lần đầu tiên cô đối mặt với một chiếc máy ảnh như vậy.

"Nhưng mà ai cũng biết đã là cùng chung một ngành đương nhiên sẽ là oan gia. Nhã Nại được coi là công ty đứng đầu ngành, còn Lãng Phù Ni là công ty mới đầy hứa hẹn trong ngành, đương nhiên có tồn tại cạnh tranh." Phóng viên đặt câu hỏi thứ hai cho Thẩm Thanh Hoà.

"Thị trường là một cái bánh lớn, một người ăn không hết, nhưng mà không phải ai cũng có thể ăn." Thẩm Thanh Hoà nhìn Thẩm Giáng Niên, thản nhiên nói: "Phải không? Trợ lý đặc biệt?" Thẩm Giáng Niên lập tức nói, "Đúng vậy, tôi đồng ý những gì Thẩm tổng nói, cá nhân tôi cho rằng, cạnh tranh trong ngành không phải là gì xấu, nó kích thích va chạm trong ngành, tạo ra những tia sáng đổi mới, thúc đẩy phát triển của bản thân doanh nghiệp, như vậy mới thúc đẩy toàn bộ ngành phát triển." Thẩm Thanh Hoà liếc mắt tán thành, Thẩm Giáng Niên lập tức trở nên tự tin hơn.

Sau vài câu hỏi đáp, những người lãnh đạo cần hỏi đều đã được hỏi, giới truyền thông hoàn thành nhiệm vụ của mình, nháy mắt và lặng lẽ rút lui. Trong lúc trò chuyện, Thẩm Thanh Hoà đã chủ động nói phía Nhã Nại sẽ chi trả toàn bộ chi phí y tế, đây là việc Nhã Nại phải làm. Rồi hỏi han quan tâm vài câu, Thẩm Thanh Hoà cũng chuẩn bị rời đi, Thẩm Giáng Niên đứng dậy nói: "Để tôi tiễn Thẩm tổng." Thẩm Thanh Hoà cười cười, "Ừm." Sao có thể cười ôn nhu, cười đẹp đến thế chứ, Thẩm Giáng Niên lén nhìn một cái, "Chu tổng, cô có việc thì cứ làm đi, để tôi tiễn Thẩm tổng." Chu Phương Văn chủ động đưa tay nói: " Thẩm tổng, có cơ hội gặp lại." Thẩm Thanh Hoà bắt tay cô nói: "Được rồi, có cơ hội gặp lại."

Thẩm Thanh Hoà đứng ở cửa chờ người lái xe đến, Thẩm Giáng Niên đứng ở bên cạnh. Thấy Thẩm Thanh Hoà nghịch điện thoại, Thẩm Giáng Niên cố ý phớt lờ người này, nhưng gió nhẹ thổi bay vài làn hương thơm.

Thẩm Giáng Niên hít một hơi thật sâu, mùi hương trên người Thẩm Thanh Hoà, vẫn dễ ngửi như ngày nào. Thẩm Giáng Niên từ khoé mắt, thấy trên điện thoại Thẩm Thanh Hoà đang ở WeChat, không biết là đang nói chuyện với ai. Ở khoảng cách gần, mới rất rõ sắc mặt Thẩm Thanh Hoà đã khá hơn, có khi cũng là do có trang điểm nhẹ.

Tim bị xé nát, đau không nói thành lời.

Thẩm Thanh Hoà, người đứng cạnh em, nhưng em lại không có được người.

Cái ý nghĩ này khiến Thẩm Giáng Niên đau mãi không thôi.

"Tôi đi nhé." Thẩm Thanh Hoà lên xe, dừng lại, rồi gọi, "Trợ lý đặc biệt." Tim Thẩm Giáng Niên bỗng chùng xuống.

Thẩm Thanh Hoà vẫy tay, Thẩm Giáng Niên cũng lịch sự vẫy tay lại, "Thẩm tổng, tạm biệt." Cô cười tiễn Thẩm Thanh Hoà, vừa lên xe, Thẩm Thanh Hoà dựa vào lưng ghế, đầu ngã ra sau, hình như cô ấy rất mệt.

Thẩm Thanh Hoà thực sự rất mệt, ráng kiên trì một lúc, giờ không có ai, cả người như người không xương.

"Thẩm tổng, không sao chứ ạ?" Nguyễn Duyệt có chút lo lắng.

"Không sao." Thẩm Thanh Hoà nhắm mắt lại, hình ảnh hiện lên trong đầu cô chính là Thẩm Giáng Niên hôm nay.

Tiểu sư tử hôm nay, rất đẹp.

Hồi ức cứ thế kéo đến. Tất cả các cảnh của Thẩm Giáng Niên đều khắc sâu vào tâm trí, chúng được chiếu lại hết cảnh này đến cảnh khác, từng khung hình.

Thẩm Giáng Niên có một nét quyến rũ trái ngược mà không ai có được, lúc ban đầu dưới giường thì kiêu sa hoàn toàn đối lập với khi ở trên giường đầy quyến rũ; hôm nay, khi người này bước chân vào giới làm ăn thì phần trẻ trung ngây thơ kia đã biến mất, thay vào đó là sự trưởng thành toả ra rất rõ ràng.

A, dù sao cũng chỉ là một cô gái bé nhỏ.

Nguyễn Duyệt lo lắng, thỉnh thoảng lại nhìn về phía sau, đến đèn đỏ, cô bắt gặp, Thẩm tổng ngồi ở hàng ghế sau môi hơi cong lên, đang cười?!

Thẩm Giáng Niên nhanh chóng nhận được một đoạn video từ Viên Liễu: [Trợ lý đặc biệt, có thể cô sẽ cần video này.]

====—-===