Tốc độ trả lời nhanh tới mức khiến Tưởng Duy Nhĩ bị sốc, trong lúc nhất thời không nghĩ ra được nên trả lời thế nào.
Lúc này, có tiếng gõ cửa: "Mời vào." Tưởng Duy Nhĩ ngẩng đầu, chính là Nguyễn Nguyễn.
"Tưởng tổng, chị Tử An nhờ tôi giao hồ sơ cho ngài." Nguyễn Nguyễn mới bắt đầu đi theo Vệ Tử An học tập, đang trong giai đoạn chạy vặt, "Để trên bàn đi." Nguyễn Nguyễn đặt xuống, không định nói một câu muốn rời đi, Tưởng Duy Nhĩ không vui liền gọi: "Nguyễn Nguyễn. "
"Tưởng tổng." Giọng điệu nghe rất ngoan, không có có chỗ bắt bẽ.
"Học tập từ Tử An có mệt không?" Tưởng Duy Nhĩ cúi đầu nhìn chữ "không" trên màn hình điện thoại, tùy tiện chọn một chủ đề, không có gì đặc biệt muốn nói, nhưng có một loại người mà khiến người ta sẵn lòng nói thêm vài câu, chủ yếu là vì muốn nghe đối phương nói thêm vài lời. Nguyễn Nguyễn có giọng nói khá hay, trong trẻo, nhẹ nhàng rất dễ nghe, thỉnh thoảng có những lời oán giận nhỏ nghe như đang làm nũng.
"Không mệt ạ."
"Có gặp vấn đề gì khó không?"
"Không có ạ."
....Hôm nay, thật sự không có hứng nói chuyện, trong đầu Tưởng Duy Nhĩ vẫn đang nghĩ đến chuyện tốc độ trả lời tin nhắn đáng kinh ngạc của Thẩm Thanh Hoà, Nguyễn Nguyễn vừa nhướng mắt lên nhìn thì thấy người này cau mày, tưởng đâu bản thân nói gì không đúng, nhưng lại không biết không đúng ở chỗ nào, vô thức muốn né tránh, "Tưởng tổng, ngài bận đi ạ." Trong đầu Tưởng Duy Nhĩ đang cân nhắc nên trả lời thế nào, miệng từ từ mở ra, nhưng thỏ con thì đã bỏ chạy, tốc độ này, cũng rất kinh người.
Tưởng Duy Nhĩ: [Thẩm tổng, chuyện vi phạm bản quyền, tôi có hỏi qua bộ phận pháp lý, dù lớn hay nhỏ, thì người đi xin không phải là người khác, là Giáng Niên, nể mặt một tí cũng không phải là không thể.
Thẩm Thanh Hoà không trả lời.
Nhớ tới Thẩm Giáng Niên nói hai người đã chia tay, Tưởng Duy Nhĩ: [Chuyện tình cảm, tôi không có tư cách nói nhiều, nhưng mà, chuyện hai người yêu đương có mâu thuẫn là điều không thể tránh khỏi. Vẫn còn đang trong tháng 11, chuyện công ty không cần vội đưa ra quyết định.]
Thẩm Thanh Hoà vẫn không trả lời.
Tưởng Duy Nhĩ: [Lát nữa tôi sẽ nói với Giáng Niên, là Thẩm tổng vẫn chưa trả lời, sau đó thì bảo cô ấy đến tìm cậu, cậu tự lo đi. Một người có nhiều tâm sự phải chịu đựng một mình rất khó khăn, cái nào có thể nói với Thẩm Giáng Niên thì hãy nói ra, cô gái này rất thông tinh, cũng có thể lo liệu mọi việc.]
Tưởng Duy Nhĩ muốn gửi một lời an ủi khác đến Thẩm Thanh Hoà, nhưng Thẩm Thanh Hòa đã gửi tin nhắn trả lời lại: [Không cần, cứ trực tiếp nói với cô ấy, việc này, không có đường bàn tính.]
Tưởng Duy Nhĩ: Hai người đã thực sự chia tay?
Thẩm Thanh Hoà: [Không liên quan đến chuyện tình cảm.]
Tưởng Duy Nhĩ: [Có tiện nghe điện thoại không?]
Tháng 11, nếu không phải bất đắc dĩ, Tưởng Duy Nhĩ sẽ không làm phiền Thẩm Thanh Hoà, đến gọi điện thoại cũng không. Nhưng bây giờ, nhắn tin qua thế này cũng phiền rồi, Tưởng Duy Nhĩ càng muốn gọi điện thoại nói thẳng, Thẩm Thanh Hoà: [Tưởng tổng, vốn là người công tư phân minh, nhưng giờ lại muốn thiên vị?]
Tưởng Duy Nhĩ: ... [Tôi thiên vị còn không phải là vì cậu à.]
Thẩm Thanh Hoà không trả lời.
Tưởng Duy Nhĩ: [Thanh Hoà à, cả thế giới này, chỉ có một Thẩm Giáng Niên mà thôi.]
Tưởng Duy Nhĩ: [Đến cái tuổi này của bọn mình, gặp được người khiến mình rung động, không mảy may quan tâm đến quá khứ, toàn tâm toàn ý yêu mình, thật sự rất khó, Thẩm Giáng Niên đáng giá để cậu trân trọng.]
Thẩm Thanh Hoà không trả lời, mà im lặng, coi như một loại kiên định, không bỏ qua cho việc xâm phạm bản quyền, sẽ không vì nể tình Thẩm Giáng Niên mà bỏ qua.
Tưởng Duy Nhĩ: [Xem ra Thẩm tổng đã có kế hoạch rồi, nếu đã nói công tư phân minh, vậy chuyện này coi như tôi chưa từng nhắc đến, sẽ bảo Thẩm Giáng Niên trực tiếp liên hệ cậu.]
Tưởng Duy Nhĩ nói được thì làm được, "Giáng Niên, việc này tôi có tham khảo từ bộ phận pháp lý, đây là kế hoạch của Thẩm tổng, không cho người khác can thiệp, e là không giúp được cô rồi."
"A...." Thẩm Giáng Niên vốn là có hy vọng lớn, dù sao theo chức vị thì Tưởng Duy Nhĩ vẫn cao hơn Thẩm Thanh Hoà, mà theo mối quan hệ thì hai người cũng rất thân.... Bây giờ, đã nhờ cậy thân tình, mà không có tiến triển, "Không sao, cảm ơn Tưởng tổng đã hỗ trợ."
"Nếu đây không phải là bạn quan trọng với cô, tôi khuyên cô không nên can thiệp." Tưởng Duy Nhĩ vẫn có lòng tốt, dựa theo trạng thái vừa rồi cô nói chuyện với Thẩm Thanh Hoà, thì dù Thẩm Giáng Niên có ra mặt, thì cũng chưa chắc gì hiệu quả. Nhưng nếu Thẩm Giáng Niên bị từ chối, chắc chắn trong lòng cô ấy cũng không mấy dễ chịu, hai người sẽ ngày càng xa lạ hơn.
"Là một người bạn tốt, chứ không làm sao có thể làm phiền đến Tưởng tổng được." Thẩm Giáng Niên giải thích.
"Nếu thật sự quan trọng, tốt nhất là nên tự tìm Thẩm Thanh Hoà." Tưởng Duy Nhĩ nhắc nhở: "Con người Thẩm tổng trước giờ công tư phân minh, nếu cô có lòng đến tìm cô ấy, thì lựa lời mà nói thử xem, nhưng mà...." Tưởng Duy Nhĩ vẫn cảnh báo với Thẩm Giáng Niên, "Dựa theo hiểu biết của tôi với Thẩm tổng, chắc sẽ không đồng ý."
"Đã hiểu, cảm ơn Tưởng tổng, để tôi cân nhắc nhé." Ngoài miệng Thẩm Giáng Niên nói như thế, nhưng thực ra chưa bao giờ nghĩ đến chuyện sẽ tìm đến Thẩm Thanh Hoà. Bây giờ, cho dù cô phải đi tìm kiếm giúp đỡ bạn bè khắp nơi, cũng không muốn đối mặt với Thẩm Thanh Hoà.
Cô không biết quá khứ của Thẩm Thanh Hoà, nhưng cô biết chính mình, chưa bao giờ là người có tính tình tốt, cũng không là người sống nhẫn nại. Ngược lại, cô rất nóng tính, hay nói cách khác dễ mất kiểm soát.
Bây giờ, đối mặt với Thẩm Thanh Hòa, cô sẽ đau đến mức không còn là chính bản thân cô, đau đến ngây dại, sau khi ngây dại thì cô sẽ không biết chắc sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng cô biết đó không phải là chuyện tốt.
Nếu có thể thì cố gắng tránh đi.
Ít ra, khi có thể lựa chọn tránh, sẽ không chủ động nữa.
Về phần Thẩm Thanh Hòa, cô đã chủ động quá nhiều lần, mệt mỏi.
Nhưng nên làm gì với Ôn Đế? Ôn Đế hiếm khi nhờ cô giúp đỡ, đây là lần đầu tiên và là chuyện lớn, Thẩm Giáng Niên rất có lỗi vì không thể giúp đỡ, cô cầm điện thoại cũng không biết phải trả lời Ôn Đế như thế nào.
Ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, là Tân Vĩ Đồng, "Tiểu Niên, em không sao chứ?"
"Không sao." Thẩm Giáng Niên đứng trong phòng tắm quá lâu, tắm xong cơ thể không cần lau đã khô.
Thẩm Giáng Niên từ phòng tắm đi ra, nói: "Uống chút nước đi." Tân Vĩ Đồng đưa ly nước có nhiệt độ thích hợp. Thẩm Giáng Niên cảm ơn rồi nhận lấy, ngồi ở bên giường, bởi vì còn đang suy nghĩ nên trả lời Ôn Đế thế nào nên vẻ mặt có chút lơ đãng: "Sao vậy?" Thẩm Giáng Niên cầm ly nước, không nói gì.
Tân Vĩ Đồng chỉ đứng ngoài phòng tắm lén lút nghe, giọng quá nhỏ, nên không nghe được rõ, nhưng mơ hồ nghe được ba chữ Thẩm Thanh Hoà. Cũng phải, người duy nhất có thể khiến tâm trạng của Thẩm Giáng Niên dao động trong thời gian ngắn chính là Thẩm Thanh Hoà. Tân Vĩ Đồng không có cách nào thích Thẩm Thanh Hoà, người này quá quỷ kế, việc xấu làm không thiếu, không xứng với Thẩm Giáng Niên.
Nhưng người thông minh biết không nên nói xấu Thẩm Thanh Hoà trước mặt Thẩm Giáng Niên, cho dù thực sự không thích thì cũng không được nói, "À..." Tân Vĩ Đồng ngập ngừng hỏi: "Thẩm Thanh Hoà xảy ra chuyện gì à?" Thẩm Giáng Niên rõ ràng cau mày. Sau một lúc, có chút mất kiên nhẫn nói: "Không phải." Tân Vĩ Đồng thức thời, không dám nói gì thêm, né tránh đề tài về Thẩm Thanh Hoà: "Nếu chuyện gì mà tôi có thể giúp, thì cứ nói, tôi sẽ cố gắng giúp đỡ." Nói đến vấn đề này, Thẩm Giáng Niên Điều nghĩ đến là, "Cô quá quen thuộc với luật lao động của Hàn Quốc, nhưng còn luật Trung Quốc thì sao?"
"Đủ xài."
"Cô biết Tưởng Tiêu Phỉ không?"
"Biết."
Hai mắt Thẩm Giáng Niên sáng ngời, "Thân không?"
"Ừ, khá thân."
Có một cánh cửa khác rồi, Thẩm Giáng Niên cân nhắc, đây là lại thiếu ân tình nữa, nhưng vì bạn tốt, Thẩm Giáng Niên vẫn nói, "Có chuyện, muốn nhờ cô giúp."
"Nhờ tôi giúp hả, thôi đừng nói." Tân Vĩ Đồng nghiêm túc, khuôn mặt của Thẩm Giáng Niên đột nhiên đỏ lên, "Vậy thì thôi." Rõ ràng là đang nghiêm túc, Tân Vĩ Đồng vội vàng nói: "Ngốc, đùa thôi mà." Tân Vĩ Đồng chọc chọc vào trán Thẩm Giáng Niên, "Tôi không thích em khách sáo với tôi, có gì thì cứ nói, nếu giúp được đương nhiên tôi sẽ giúp, không giúp được, thì tìm người giúp thay, cứ nói trước đi." Thẩm Giáng Niên nghe xong rất ấm lòng, có thể giúp hay không là chuyện khác, lời nói gãi rất đúng chỗ.
Nghe xong lời này, Tân Vĩ Đồng trong lòng có đoàn chừng, hỏi: "Muốn tôi giúp thế nào?"
"Đã đến lúc thử thách tình bạn."
"Hả?"
"Về chuyên vi phạm bản quyền, cô có thể liên lạc với Tưởng Tiêu Phỉ rút đơn kiện, tự giải hoà được không?"
"Hiện tại khó nói, vừa mới nghe được ý của em," Tân Vĩ Đồng đoán, "Tôi cảm thấy đối phương muốn khởi kiện."
Sắc mặt Thẩm Giáng Niên tối sầm, "Vậy xem thử có thể làm gì để giảm bớt ảnh hưởng đến truyền thông Kinh Quảng. Một doanh nghiệp nhỏ vừa mới thành lập, nếu bây giờ dính líu đến chuyện này, rất dễ đi đời." Thẩm Giáng Niên có thể hiểu được sự khó chịu của Ôn Đế, giống như đứa con cực khổ mới vừa nuôi lớn, chưa lớn được bao lâu đã xảy ra chuyện.
"Tiểu Niên, đừng nản lòng nữa," Tân Vĩ Đồng nắm lấy tay Thẩm Giáng Niên lắc lắc, "Bây giờ chúng ta chỉ đoán thôi, em thấy thế này được không?" Sau khi xong việc ở phía Hàn Quốc vào buổi sáng, tôi sẽ gọi điện Tiêu Phỉ, tìm thời gian mời cô ấy đi ăn tối rồi thăm dò."
"Được." Thẩm Giáng Niên nắm chặt tay Tân Vĩ Đồng, "Việc này rất quan trọng với bạn của tôi, cho nên tôi phiền cô rồi..." Lời còn chưa dứt, Tân Vĩ Đồng đã đứng dậy, dùng trán cụng vào trán của Thẩm Giáng Niên, mà Thẩm Giáng Niên cũng không né, "Nếu mà còn dám nói mấy lời khách sáo với tôi, tôi sẽ không khách sáo lại đâu nhé." Tân Vĩ Đồng giơ tay sờ đầu Thẩm Giáng Niên, rồi xoa trán, "Ngoan nào, đi ngủ thôi, chuyện lớn tới đâu cũng có cách giải quyết." Lúc này, Thẩm Giáng Niên cảm thấy an tâm hơn nhiều, mới có can đảm trả lời Ôn Đế.
Ôn Đế: [Cảm ơn em nhiều. 【Hôn】]
Thẩm Giáng Niên: [Trước khi chuyện êm đẹp, thì đừng cảm ơn em.]
Ôn Đế: [Em lo lắng thay chị, chị cảm kích rất nhiều.]
Thẩm Giáng Niên: [Thôi đừng diễn, mau đi ngủ đi, sức khoẻ quan trọng, dù xảy ra chuyện gì, cũng phải biết chăm sóc bản thân.]
Ôn Đế: [Nói thật, có cảm giác, em đã trưởng thành.【khóc】]
Thẩm Giáng Niên: [Em sắp 30 rồi.]
Ôn Đế: [Ừ, không còn là bạn nhỏ lẽo đẽo đi theo chị nữa rồi.]
Thẩm Giáng Niên cùng Ôn Đế ôn lại chuyện cũ, an ủi tâm tình của Ôn Đế. Ngày hôm sau, Thẩm Giáng Niên và Tân Vĩ Đồng hợp tác thuận lợi, trước khi máy bay cất cánh, Thẩm Giáng Niên nói cho Ôn Đế biết tiến triển ở đây, Tân Vĩ Đồng gọi cho Tưởng Tiêu Phỉ, người bên kia lập tức nghe máy.
"Nghe điện thoại nhanh thế hả, được sủng đến khiếp sợ."
"Vậy em phải nhìn lại xem, ai bảo em là đàn em mà chị yêu thích nhất."
"Vậy nếu đã được yêu thích nhất, vậy em sẽ to gan hơn chút ha, đàn chị à, đêm nay nể mặt đi ăn tối với em nha?"
Thông minh như Tưởng Tiêu Phỉ: "Có chuyện gì à?"
"Vâng, có chút việc." Đối với người thông minh, Tân Vĩ Đồng không dám giấu, "Nhưng chủ yếu vẫn là lâu rồi không gặp đàn chị, nên nhớ đó."
"Nhớ chị hả, thế sao về Bắc Kinh không nói cho chị biết?"
"Đàn chị à, chị thật là thần thông quảng đại."
"Vậy đêm nay, chị làm chủ, coi như vì em đón gió tẩy trần."
Sau khi máy bay hạ cánh, Thẩm Giáng Niên về nhà, Tân Vĩ Đồng theo cô đến CBD, tắm rửa thay quần áo, trước khi ra ngoài, Tân Vĩ Đồng xoa đầu Thẩm Giáng Niên, giống như đang dỗ dành một đứa trẻ, "Ở nhà nghỉ ngơi cho khoẻ, ngoan ngoãn đợi tin của tôi." Thẩm Giáng Niên lấy tay cô ấy ra, "Cô lái xe chậm thôi."
"Đàn chị~" Tân Vĩ Đồng đến sớm, từ xa nhìn thấy Tưởng Tiêu Phỉ vẫn xinh đẹp động lòng người, người phụ nữ này dường như càng ngày càng quyến rũ.
"Đàn chị, chị gọi món đi." Tân Vĩ Đồng đẩy thực đơn tới, Tưởng Tiêu Phỉ đè xuống, "Không gấp, chị thấy em mới gấp đấy, nói chuyện trước đi, nói xong rồi lại ăn."
Tân Vĩ Đồng nói ngắn gọn về sự việc, trong suốt quá trình, vẻ mặt của Tưởng Tiêu Phỉ không thay đổi, rót nước cho Tân Vĩ Đồng, thấy cô đang nhìn mình đầy mong đợi: "Xong rồi hả?" Tưởng Tiêu Phỉ hỏi.
"Vâng."
"Vậy đến lượt chị nói."