Chinh Phục Trên Đầu Lưỡi

Chương 264




Cả thế giới đều nói em không yêu người, Thẩm Thanh Hoà, vậy thì em không yêu người nữa, thì đã sao?

Em Thẩm Giáng Niên đây sinh ra là để yêu người thôi sao?

Thẩm Giáng Niên chưa bao giờ tức giận như vậy. Mỗi khi nhắc đến Thẩm Thanh Hòa, những người xung quanh đều đáp lại bằng giọng điệu chất vấn, bất kể lý do là gì.

Đúng rồi, cô hiểu rồi, những người này đều là cùng phe với Thẩm Thanh Hoà.

Mấy người đều hướng về Thẩm Thanh Hoà, nên mấy người tìm một người tình bù nhìn cho Thẩm Thanh Hoà, người dễ điều khiển và ngoan ngoãn, mà cô thì không làm được thế.

Tưởng Duy Nhĩ: Tôi không biết tại sao hai người lại chia tay, nếu cô thực sự yêu Thẩm Thanh Hoà thì đừng chia tay cô ấy vào tháng 11.

Tưởng Duy Nhĩ: Tôi hy vọng cô có thể xem xét lại công việc của công ty, cho dù không phải vì Thẩm Thanh Hoà, đây cũng là cơ hội tốt để cô gia nhập Nhã Nại và tích lũy kinh nghiệm.

Tưởng Duy Nhĩ: Cô không thể chỉ làm phiên dịch cả đời được phải không? Ngay cả khi cô chỉ làm phiên dịch đi nữa, thì giao tiếp nhiều cũng không có hại gì, phải không?

Bên kia đang gõ phím.

Trước khi Tưởng Duy Nhĩ kịp gửi tin nhắn tiếp theo, Thẩm Giáng Niên đã trả lời: Cảm ơn Tưởng tổng. Tôi đã quyết định rồi và không cần phải nói thêm gì nữa.

Những từ bên kia đang gõ biến mất.

Vài giây sau, bên kia đang gõ phím.

Tưởng Duy Nhĩ: Giáng Niên, tôi sẽ không nói nhiều, hy vọng cô sẽ cân nhắc kỹ và trả lời tôi sau.

Thẩm Giáng Niên: Không cần suy nghĩ.

Thời gian Thẩm Giáng Niên suy nghĩ đã trôi qua, mới đêm qua thôi, cô đã suy nghĩ cả đêm. Đối với Thẩm Thanh Hoà, điều cô phải làm là phân biệt rõ ràng. Cô không thích cẩu thả, dây dưa nhiều lần sẽ chỉ khiến bản thân càng thêm tổn hại, bởi vì cô biết trong thời gian ngắn cô sẽ không thể buông bỏ được Thẩm Thanh Hoà nên cách tốt nhất là tránh xa ra.

Bây giờ quả thực cô đang bị cảm xúc lấn át, bởi vì nếu đã yêu một người sâu sắc, cô không thể thản nhiên như nước, cũng cũng không thể đối xử bình đẳng với mọi người. Cho dù gia nhập vào Nhã Nại, cô vẫn sẽ hành động theo cảm tính, Thẩm Giáng Niên không thích cảm giác này.

Chỉ làm việc không quan tâm đến người, nghe thì đơn giản nhưng làm thì khó. Nếu có một ngày, cô tự cho bản thân đã buông xuống được, cô sẽ không ngại tiếp xúc trực tiếp với Thẩm Thanh Hoà. Đương nhiên, nói là thế, nhưng cô không muốn gặp lại người này. Yêu sâu đậm, cho dù phai nhạt đi thì cô vẫn không thể như lúc ban đầu, trừ khi cô mất trí nhớ.

Tưởng Duy Nhĩ: Tôi không vội, cô có thể cân nhắc. Nếu đã quyết định, tìm thời gian đến trụ sở Thượng Hải để thực hiện những bước bàn giao cuối cùng.

Thẩm Giáng Niên: Tôi có gì để bàn giao?

Tưởng Duy Nhĩ: Liên hệ với bộ phận nhân sự, bình thường sẽ có những thủ tục cần phải tuân theo, tôi nhớ rằng quyền của cô đã được mở.

Thẩm Giáng Niên: Chờ tôi có thời gian.

Trong một khoảng thời gian ngắn, Thẩm Giáng Niên muốn tránh xa mọi thứ liên quan đến Nhã Nại. Tưởng Duy Nhĩ: Không vội.

Thẩm Giáng Niên để điện thoại xuống, cô mệt mỏi, nắng chiếu vào mặt khó chịu, nhưng lại lười cử động. Nằm một hồi, Lục Mạn Vân trở lại, Thẩm Giáng Niên không nhúc nhích, thậm chí cũng không thèm mở mắt.

Lục Mạn Vân nấu ăn, trong lúc rảnh tay thì rót nước mang đến ban công cho Thẩm Giáng Niên, giơ tay kéo rèm che đi ánh sáng chiếu vào mặt. Điện thoại của Lục Mạn Vân rung lên, không có tiếng vì để chế độ im lặng, quay lại phòng bếp nghe điện thoại, Thẩm Giáng Niên nheo mắt ngồi đó, mơ hồ nghe thấy Lục Mạn Vân gọi "Mẹ", chắc chắn là bà ngoại.

Trong lòng Thẩm Giáng Niên cảm thấy chua xót khó tả, nhớ lại lời bà ngoại nói, mọi chuyện dường như đều trở thành sự thật. Người ta sống trên đời thì đã có 8-9 điều không được như ý trong 10 điều, nhưng trước đây cô từng sống một cuộc sống êm đềm và đặc biệt tự phụ về mặt tình cảm, sự xuất hiện của Thẩm Thanh Hoà khiến cô phải chịu thất bại nặng nề. Thẩm Giáng Niên tự an ủi mình, nhìn từ góc độ khác, đây cũng không hẳn là chuyện xấu, còn tốt hơn nhiều so với việc sau này phải chịu tổn thất lớn.

Dù có an ủi thế nào thì nỗi đau lòng vẫn là có thật.

Bữa trưa cô ăn không nhiều, nhưng dưới tầm mắt của Lục Mạn Vân, Thẩm Giáng Niên vẫn cố nuốt xuống, có vị như nhai sáp. Toàn bộ quá trình, Lục Mạn Vân không nói gì, khi Thẩm Giáng Niên đặt đũa xuống, bà mới nói: "Phải như vậy chứ, chuyện đã xảy ra thì cũng xảy ra rồi, cơm thì vẫn phải ăn, sức khỏe quan trọng nhất." Giáng Niên nở nụ cười như một đứa trẻ ngoan, tựa hồ thực sự rất vui vẻ.

Buổi chiều, Lục Mạn Vân đến trường, Tần Thư gọi điện thoại hỏi Thẩm Giáng Niên có cần cô tới không, Thẩm Giáng Niên từ chối, đặc biệt dặn dò Tần Thư không được để Lê Thiển biết, bây giờ cô không có tâm trạng để ứng phó với bất cứ ai. Nếu không phải chân bị thương, đến cả ba mẹ cô cũng không muốn gặp, không biết là vì lý do gì mà cô chỉ muốn một mình. Sau khi cúp điện thoại, Thẩm Giáng Niên và Tần Thư trò chuyện trên WeChat, không giấu diếm suy nghĩ mà còn tự trêu mình: [Có thể mình mắc chứng tự kỷ, hiện tại thích một mình.]

Tần Thư không có hỏi lý do cụ thể lý, đoán chừng có liên quan đến Thẩm Thanh Hoà, đáp: [Tiểu sư tử rất kiêu ngạo, khi bị thương thì ẩn mình trong bóng tối, không muốn bất cứ ai nhìn thấy, cũng không cần ai cảm thông và thương hại.]

Thẩm Giáng Niên có cảm giác như tim bị gián một đòn, Tần Thư nói không sai, cô muốn một mình để tự điều chỉnh bản thân, để đến khi đứng trước mặt mọi người, cô vẫn là một Thẩm Giáng Niên kiêu ngạo tự mãn. Có người bạn thế này, coi như cũng may mắn, Thẩm Giáng Niên nửa đùa nửa thật: [Sau này, cậu đừng làm bác sĩ nữa, chuyển qua xem bói đi.]

Buổi tối Lục Mạn Vân lại nhắc đến việc về nhà, Thẩm Giáng Niên giả vờ thoải mái: "Mẹ, con thật sự không về, hai ngày tới con sẽ nghỉ ngơi, tập trung đọc sách." Kể từ khi gặp Thẩm Thanh Hòa, cả người cô đều không còn suy nghĩ gì nữa.

"Đọc sách cũng được." Lục Mạn Vân ngồi vào bàn ăn hỏi: "Con chỉ định làm phiên dịch thôi à?"

"Mẹ có đề xuất nào tốt hơn không?"

"Trước đó mẹ có nói với con rồi, con có thể thử làm giảng viên ngôn ngữ ở trong trường của mẹ."

"Mẹ à, con không có kiên nhẫn, không làm giảng viên được." Thẩm Giáng Niên cau mày, "Con không thể chịu được những người quá ngốc, có dạy cỡ nào cũng dạy không được, con sẽ chán chết mất."

"Làm sao có thể có sinh viên không thể dạy được?" Lục Mạn Vân tức giận nói: "Trường của mẹ đứng đầu cả nước, điểm tuyển sinh con tự mình nhìn xem, có thể vào học đều là người có tố chất xuất chúng."

"Nói thì nói thế, nhưng trường của mẹ thiên về khoa học tự nhiên, nếu con đi con đường này, chắc cũng phải đi làm nghệ thuật quá."

"Nói thế cũng đúng." Lục Mạn Vân suy tư: "Bắc Kinh có rất nhiều trường học tốt, con không cần tìm chi cho vất vả, chọn một cái trong thành phố đi, chuẩn bị đầy đủ, chắc chắn không thành vấn đề." Lục Mạn Vân nói giống như Thẩm Giáng Niên chuẩn bị thi giảng viên vậy, Thẩm Giáng Niên đặt thìa xuống nói: "Mẹ, con còn chưa nghĩ tới, để con nghĩ lại đã." Chủ đề này kết thúc trong bữa tối.

Buổi tối, khi Thẩm Giáng Niên chuẩn bị đi ngủ, Lục Mạn Vân ngồi ở đầu giường lại nhắc đến: "Muốn con làm giảng viên, cũng không phải đem con gông xiềng xích gì, chẳng qua mẹ muốn, nhân lúc con còn trẻ, tiếp xúc với đủ loại người, rèn luyện bản thân." Quan điểm này, theo ngụ ý, dường như có nghĩa là cô thiếu rèn luyện.

Quả thực, tuổi còn trẻ sống rất tùy hứng, thích thì làm, không thích nơi làm việc gò bó nên không làm. Hoá ra được tự do cũng không có gì sai, sau khi quen biết Thẩm Thanh Hòa, Thẩm Giáng Niên phát hiện đầu óc của cô dường như không đủ, cô còn thiếu sót quá nhiều trong việc quan sát cảm xúc của người khác, xử lý các mối quan hệ giữa các cá nhân, và khống chế cảm xúc của bản thân.

"Mẹ, để con suy nghĩ lại. Trong khoảng thời gian này con sẽ cho mẹ phản hồi. Mẹ có thể để con suy nghĩ được không?" Giọng điệu thảo luận của Thẩm Giáng Niên khiến Lục Mạn Vân kinh ngạc, đứa nhỏ này tính tình hơi bướng, ăn mềm không ăn cứng, giống bà y đúc: "Được rồi, có gì mà không được chứ?" Lục Mạn Vân cười: "Mẹ là người tốt nhất để nói chuyện."

"Vâng ạ, vậy con tiễn mẫu hậu đi ngủ."

"Ngủ đi."

Lục Mạn Vân rời khỏi phòng ngủ, cửa vẫn hé mở, đêm nay, con gái yên ổn hơn, bớt khóc với nói mớ, nhưng cũng rất im lặng, có lẽ là không hề ngủ.

Quả thực, Thẩm Giáng Niên đã ở trạng thái này mấy ngày liền. Ngủ rất ít, ban ngày thì nằm trên ban công tắm nắng, cũng bắt đầu đọc sách, Thẩm Giáng Niên nghĩ: Kệ hết đi, phải để bản thân bận rộn.

Tình trạng của Thẩm Giáng Niên dường như đang dần được cải thiện, cụ thể: Ăn uống ngủ nghỉ cũng dần đều hơn, chân cũng đã đỡ, giờ có thể đi lại chậm rãi mà không cần nạng, ngày càng dành nhiều thời gian cho việc học, lời nói và hành vi đều ổn định.... Sau mấy ngày bị Lục Mạn Vân quan sát bằng mắt, sau khi Thẩm Giáng Niên nói có thể về nhà, Lục Mạn Vân nói: "Nếu không muốn ở nhà thì cứ về nhà mấy ngày đi. Vừa hay bà ngoại cũng nhớ con, mấy ngày nay nhắc suốt."

Vừa vào cửa, đã được gọi Viên Bảo, được ôm vào trong lòng ngực một hồi lâu, Quan Chi Viện sờ sờ đầu Thẩm Giáng Niên nói: "Sao con gầy đi nhiều như vậy." Mặc dù Thẩm Giáng Niên đã bắt đầu ăn, như ăn giống như mèo cào, mỗi lần chỉ ăn một ít, Lục Mạn Vân lo lắng nhưng cũng biết chẳng có tác dụng gì: "Mẹ, mẹ đã đến rồi, nói chuyện với cháu gái bảo bối của mẹ, con bé nghe lời mẹ nhất." Nói xong, bà nhìn Quan Chi Viện, liếc nhìn cái người vờ ngoan hiền.

"Không nói." Quan Chi Viện ôm Thẩm Giáng Niên vào lòng, nâng niu vô cùng, "Hai đứa cũng bớt nói đi." Thẩm Giáng Niên mỉm cười làm điệu bộ, "Vẫn là bà ngoại đau lòng cho con nhất, con thích bà nhất." Lục Mạn Vân trợn mắt nhìn Thẩm Giáng Niên, cuối cùng cũng nhìn thấy một nụ cười nhẹ.

Hai ông cháu ngồi nói chuyện, Thẩm Giáng niên còn đấm chân cho bà ngoại, chủ đề xoay quanh Tân Vĩ Đồng, "Bà ngoại, nói thật chứ, bà tính rất chính xác." Quan Chi Viện cười cười, tự giễu: "Già rồi, cũng không làm gì được." Thật ra, Thẩm Giáng Niên rất muốn hỏi.... Cô và Thẩm Thanh Hoà, cô sợ sau này đột nhiên gặp lại, sẽ trở tay không kịp, "Bà ngoại ơi."

"Sao."

"Bà xem cho con một quẻ nhân duyên đi." Thẩm Giáng Niên cười nói.

"Viên Bảo của bà nhân duyên tốt, không cần tính." Quan Chi Viện hiền từ nói.

"Nhân duyên của con tốt hả bà?" Thẩm Giáng Niên thực sự không tin, "Có phải bà nói để dỗ con không?"

"Không có nè." Quan Chi Viện cười, "Nếu Viên Bảo có người thích thì nói với bà ngoại, bà ngoại xem thử."

"Vậy không có." Thẩm Giáng Niên phủ nhận, "Bà ngoại, bà tính giúp con cái này, con với một người quen...." Thẩm Giáng Niên tìm từ nói, "Một người quen, sau này bọn con có liên quan gì với nhau không?"

"Được chứ." Quan Chi Viện hỏi, "Tên gì đấy?"

"Người này bà cũng từng gặp." Thẩm Giáng Niên đè nén nỗi đau trong lòng, "Tên là Thẩm Thanh Hoà."

Quan Chi Viện vuốt ve mu bàn tay của Thẩm Giáng Niên, hơi dừng lại, vẻ mặt có vẻ trịnh trọng trong chốc lát, sau đó lại mỉm cười: "Liên quan à, có." Tim Thẩm Giáng Niên đập thình thích, vô thức hỏi: "Có thể tránh được không ạ?"

"Giận bạn giận bè hả?" Quan Chi Viện hỏi. Thẩm Giáng Niên tựa đầu lên vai Quan Chi Viện, dụi dụi nói: "Không có ạ." Quan Chi Viện cũng không hỏi sâu: "Vậy tại sao con lại muốn tránh?"

"Chỉ muốn vậy thôi ạ." Thẩm Giáng Niên nói với giọng điệu nũng nịu.

"Con phải nói tình hình gần đây với bà ngoại, thì bà ngoại mới biết được." Quan Chi Viện cưng chiều nói.

Tình huống hiện tại... Thôi quên đi, Thẩm Giáng Niên dụi đầu không nói gì, Quan Chi Viện nói: "Cứ để tự nhiên thuận theo, nếu gặp khó khăn không biết quyết định thế nào thì có thể hỏi người nhà hoặc hỏi bà ngoại."

"Dạ." Thẩm Giáng Niên trả lời vậy, nhưng lại nghĩ thầm trong bụng, bà ngoại nói sẽ có liên quan, vì sao lại cảm giác nhất định sẽ có? Cảm giác này không quá thoải mái, giống như muốn nói với mình, sau này sẽ có chuyện gì đó vượt tầm kiểm soát, bản thân biết nó sẽ xảy ra, nhưng lại không biết xảy ra lúc nào, không có cách phòng bị.

Sau bữa tối, Thẩm Giáng Niên đi cà nhắc về phòng, Lục Mạn Vân cùng Quan Chi Viện

tê cứng chân trở về phòng nghỉ ngơi, Lục Mạn Vân cùng Quan Chi Viện đi dạo, sau đó Quan Chi Viện hỏi: "Bên cạnh Viên Bảo có cô gái tên Thẩm Thanh Hoà không?"

"Vâng." Lục Mạn Vân cau mày, đứa nhỏ này, nói chuyện với bà ngoại về Thẩm Thanh Hoà sao? Lục Mạn Vân đợi hồi lâu, Quan Chi Viện cũng không nói thêm gì nữa, nhưng Lục Mạn Vân nhịn không được, hỏi trước: "Mẹ, hai chúng ta, còn có chuyện gì không thể nói sao?"

Vẻ mặt của Quan Chi Viện hiếm có nghiêm túc: "Kiếp này khó mà tránh."

"Không có cách nào phá giải sao?" Lục Mạn Vân là giáo sư đại học, bình thường không tin điều này, nhưng đối với con gái ruột của mình, mà đối phương lại là mẹ ruột của bà, Lục Mạn Vân không khỏi nhịn được lo lắng.

"Thứ có thể phá giải đã không còn là tai họa nữa." Quan Chi Viện buồn bã thở dài, "Môi hở răng lạnh, vinh cùng vinh, hại cùng hại."

Lục Mạn Vân cau mày, Quan Chi Viện nói: "Mẹ đã xem lá số tử vi cho Thẩm Thanh Hoà, là người có công danh sự nghiệp, nếu thời còn trẻ chăm chỉ học hành thì số thành quan, nhưng không biết tại sao lại đi sai." Giọng Quan Chi Viện đầy thất vọng, "Sau khi rời khỏi thành thì lần nữa lại bỏ lỡ, sai hết bước này đến bước khác, bây giờ đã đến lúc lành ít dữ nhiều, lục thân đã không còn, gia đạo sa sút, cơ nghiệp của tổ tiên đã lụi tàn, trừ khi," Quan Chi Viện dừng lại, Lục Mạn Vân nhìn bà, "Trừ khi tự xây lại một mái nhà, dần dần phát tài, sau này sẽ vinh hoa phú quý."

*Lục thân: cha, mẹ, anh, em, bạn đời và con.

"Vậy Thẩm Thanh Hoà có khả năng xây dựng thành công mái nhà không?"

"Một đôi tay, vỗ không vang, một cây khó mà chống vững mái." Quan Chi Viện xoay người, chậm rãi đi về phía nhà, "Một mình khó có thể thành công."

Lục Mạn Vân cũng không nói nên lời, Thẩm Thanh Hoà có vận mệnh như thế nào? "Nếu có quý nhân tương trợ thì sao ạ?"

"Quý nhân tương trợ cũng không thể cản được hổ dữ."

"Dạ?"

"Chính là con gái cưng của con đấy."

"..." Lục Mạn Vân không thể tin được, "Mẹ, ý mẹ, Tiểu Niên là vật cản cho Thẩm Thanh Hòa sao?"

"Sức mạnh của Viên Bảo, cũng không hẳn là vật cản trở." Quan Chi Viện nhấc tay lên, Lục Mạn Vân hiểu ra và đến đỡ, "Vạn vật đề có linh hồn, con người cũng thế, mới bao lâu không gặp, mà khí chất của Viên Bảo đã thay đổi, bây giờ là hổ xuống núi, coi là điềm hung."

Lục Mạn Vân từng nghe nói, hổ từ trên núi xuống sẽ hại người, "Liệu có làm thương tổn Thẩm Thanh Hoà không?" Không nói ra, Lục Mạn Vân thật sự không tin, mặc dù con gái bà đúng là hơi lợi hại, nhưng so với Thẩm Thanh Hoà, thì bà tự thấy con gái còn quá nhiều khiếm khuyết, sợ người chịu thiệt là con gái.

"Đâu chỉ là thương, này là trí mạng."

Lục Mạn Vân bỗng nhiên nhịn không được: "Cái này cũng không giải được sao ạ?"

"Lấy vảy lộ ra rồng đói, cắt đuôi lộ ra hổ khát nước."

"Mẹ, nếu mẹ nói như vậy nữa, tim con sẽ không chịu nổi." Hoặc là Thẩm Thanh Hoà bị thương, hoặc là con gái của bà bị thương, đều là trí mạng.

"Haizzz." Quan Chi Viện thở dài một hơi, "Con cháu sẽ có phúc báo riêng, làm nhiều việc thiện hơn tích lũy nhiều công đức."

Sau khi về nhà, Quan Chi Viện đi nằm nghỉ ngơi, Lục Mạn Vân rót trà cho hai người đang chơi cờ trong thư phòng rồi đi ra, lang thang trong phòng khách hồi lâu mới đi vào phòng ngủ của Thẩm Giáng Niên, nhìn chằm chằm vào gương mặt của con gái, nhìn trái nhìn phải, nhìn đến hoa mắt, bà không có cách nào tin được, một đứa con gái như hoa như ngọc sao lại có thể như hổ dữ từ trên núi xuống?

====---====