Mặc dù đau lòng đến thế, nhưng khi Thẩm Thanh Hoà nói đến từ "chết", ý nghĩ hiện lên trong đầu Thẩm Giáng Niên là: Nếu chết có thể giải quyết được vấn đề, Thẩm Thanh Hoà, em sẵn sàng chết vì người.
Những người thực sự chọn cách kết thúc cuộc đời mình cũng biết rằng cái chết sẽ không giải quyết được vấn đề gì mà chỉ giải quyết được chính họ.
Thẩm Giáng Niên không thể quan tâm đến sự sống chết của người khác, nhưng đối với Thẩm Thanh Hoà... Chỉ cần cô còn sống một ngày, cô không thể trơ mắt nhìn Thẩm Thanh Hòa "hành hạ" chính mình.
Khi Thẩm Thanh Hoà nói đi nói lại chết sẽ được tự do, Thẩm Giáng Niên đã ngắt lời: "Cho dù có chết, cũng chưa chắc sẽ được tự do." Thẩm Thanh Hoà mở đôi mắt rồi híp lại, chớp chớp đôi mắt sưng đỏ, nhìn chằm chằm Thẩm Giáng Niên.
Thẩm Giáng Niên biết Thẩm Thanh Hoà nghe được lời cô vừa nói, bởi vì Thẩm Thanh Hòa đã không lặp lại câu đó nữa, khóe môi Thẩm Giáng Niên mấp máy, định muốn nói những lời tổn thương, nhưng lại không nỡ, chỉ nói được một câu: "Thanh Hòa, đừng tự lừa dối mình nữa." Đối với một Thẩm Thanh Hòa đang không phân biệt được ai với ai, Thẩm Giáng Niên không đành lòng nói ra những lời gay gắt.
Thẩm Thanh Hoà cụp mắt xuống, nhếch khóe môi, nhỏ giọng nói: "Có lẽ sẽ được đâu." Cô ấy nói đáng thương vô cùng, lại mang theo chút không xác định. Thẩm Giáng Niên trực tiếp bóp chết "Hy vọng" kia, "Không thể nào, nếu người chết...." Thẩm Giáng Niên cắn chặt răng, tàn nhẫn nói: "A Dao của người vẫn sẽ kết hôn, nếu người chết rồi, mẹ của người cũng không có cách nào tỉnh lại, người...."
Thẩm Thanh Hoà giơ tay bịt tai tỏ ý phản kháng.
Tuy nhiên, sự tàn nhẫn đã bắt đầu không thể dừng lại cho đến khi đạt được mục tiêu, Thẩm Giáng Niên nói tiếp: "Nếu người chết đi, chỉ làm những người từng ức hiếp người càng thêm tự do sung sướng."
Thẩm Thanh Hoà lại bật khóc, hai mắt Thẩm Giáng Niên đỏ hoe, tim giằng xé, nhưng không muốn dừng lại, "Thanh Hoà, hạ gục hết bọn họ đi, đó mới thật sự tự do." Thẩm Thanh Hoà bịt tai lại, cứ thế mà khóc, Thẩm Giáng Niên không chắc người này có nghe được hay không.
Thẩm Giáng Niên nắm cổ tay Thẩm Thanh Hoà kéo ra xa, nhìn chằm chằm vào đôi mắt không thể vô cực của cô ấy, nhấn mạnh từng chữ: "Thẩm Thanh Hoà, chỉ có sống sót và đánh bại bọn họ, mới được tự do mới được giải thoát." Thẩm Thanh Hoà đau đớn lắc đầu rồi lẩm bẩm: "Tôi không làm được, một mình tôi không làm được." Thẩm Thanh Hoà nhào vào vòng tay Thẩm Giáng Niên, áp lực khóc: "Tôi thật sự rất mệt~" Thẩm Giáng Niên đau khổ ôm lấy Thẩm Thanh Hoà, "Người không có một mình, người còn có em, Thẩm Thanh Hoà." Sự chân thành của Thẩm Giáng Niên đổi lại là một vết thương chí mạng, "A Dao~ tôi có thể kiếm tiền cho A Dao, sẽ đưa cho A Dao hết ~ đừng kết hôn~ được không?"
A Dao! Lại là A Dao! Thẩm Giáng Niên vô cùng đau đớn, trong lòng tức giận.
Giữa người và em, cho dù thời gian ngắn ngủi, vẫn không thể thắng nổi A Dao, nhưng tại sao cô đang ở trước mắt Thẩm Thanh Hoà, ấy vậy mà vẫn thương nhớ A Dao!
Việc Thẩm Thanh Hoà đi đến nước này chứng tỏ A Dao đã kết hôn, vì chuyện này là sự thật đã được xác minh nên dù Thẩm Thanh Hoà có phủ nhận thế nào thì đó cũng là sự thật. Thẩm Giáng Niên càng vì tức giận trong lòng mà tàn nhẫn hơn, ôm lấy thân thể run rẩy trong tay, giọng lạnh lùng nói: "A Dao đã kết hôn".Cô phải để Thẩm Thanh Hòa tiếp nhận điều này.
Tiếng khóc của Thẩm Thanh Hoà đột nhiên ngừng lại, cô cố gắng ngồi dậy trong vòng tay của Thẩm Giáng Niên, nhìn thẳng vào mắt Thẩm Giáng Niên, đôi mắt nóng rực như muốn bốc cháy, "Cô nói cái gì?" Thẩm Giáng Niên lặp lại: "A Dao, đã kết hôn rồi, người..." Thẩm Giáng Niên chưa kịp nói xong, Thẩm Thanh Hòa đã dùng sức đẩy cô ra: "Không thể nào! Không thể nào!" Thẩm Thanh Hoà loạng choạng đứng dậy, liên tục lùi về sau vài bước, nói với giọng không tin: "Kẻ nói dối! Hôm nay mới là ngày 8! Ngày 11 A Dao mới kết hôn!"
Thẩm Giáng Niên sửng sốt, Lục Chi Dao cư nhiên kết hôn vào ngày sinh nhật của Thẩm Thanh Hoà? Tim của Lục Chi Dao là bằng đá sao? Làm sao có thể kết hôn với người khác vào ngày sinh nhật của người yêu? Thẩm Giáng Niên lúc này cảm thấy đau lòng cho Thẩm Thanh Hoà, nhưng lại càng hận Lục Chi Dao. Thẩm Thanh Hoà hôm nay là do cô ta "tạo ra", cô ta chính là người đã huỷ diệt Thẩm Thanh Hoà, thế nhưng Thẩm Thanh Hoà vẫn nhớ mãi không quên, còn đau lòng của cô dành cho Thẩm Thanh Hoà dần dần sinh thành lửa giận.
Nhìn thấy Thẩm Thanh Hoà loạng choạng, Thẩm Giáng Niên thật sự có một cảm giác vừa yêu vừa hận, cuối cùng, tình yêu của cô vẫn vượt trội hơn, sợ cô ấy ngã nên cô chủ động bước tới, Thẩm Thanh Hoà ngã vào trong ngực cô, gần như tê liệt. Thẩm Giáng Niên phải ôm cô ấy thật chặt mới không để người này trượt xuống đất.
"A Dao ~ Tôi mệt quá ~" Thẩm Thanh Hoà dựa vào trong ngực Thẩm Giáng Niên nhẹ nhàng như không có xương.
"Ngoan, mệt thì nghỉ ngơi đi ~" Thẩm Giáng Niên không nhịn được nói thêm nữa, cô không biết mình có thể chịu đựng được bao lâu, nếu Thẩm Thanh Hoà ngủ đi, ít nhất cô sẽ cảm thấy dễ chịu hơn, cô sẽ không cần phải nói những lời tổn thương hơn nữa.
Hơi thở của Thẩm Thanh Hoà trở nên bình tĩnh hơn một chút, Thẩm Giáng Niên ôm đến khi mỏi thì dần dần ngồi bệt xuống, để Thẩm Thanh Hoà nép vào trong ngực cô, Thẩm Thanh Hoà như bừng tỉnh, mở mắt ra, nhìn thẳng vào khoảng không hồi lâu rồi nói: "A Dao đã kết hôn, từ giờ trở đi sẽ không ai đi cạnh tôi nữa." Thẩm Thanh Hoà không chớp mắt, nhưng nước mắt vẫn tiếp tục rơi, "Những thứ liên quan đến tôi, A Dao cũng sẽ không hỏi han nữa, thế cũng tốt, tôi cũng có thể sống tốt và vui vẻ." Nói vui vẻ nhưng nước mắt lại rơi nhiều hơn, "Nếu một ngày tôi chết, A Dao có khóc không?" Thẩm Thanh Hoà hỏi Thẩm Giáng Niên trong nước mắt.
Thẩm Giáng Niên cắn môi đến mức rách ra, chảy máu, đau đến tê dại, nhưng cô vẫn không thể kìm nén được cơn đau. Khi Thẩm Thanh Hoà gọi A Dao lần nữa, Thẩm Giáng Niên không nhịn được nữa, duỗi thẳng người trong ngực, ép cô ấy nhìn về phía mình, lớn tiếng nói: "Thẩm Thanh Hòa, mở mắt ra nhìn cho kỹ, em không phải là A Dao của người."
"Không phải A Dao..." Thẩm Thanh Hoà chậm rãi lặp lại, Thẩm Giáng Niên nắm lấy cổ áo cô ấy, "Nhìn rõ, em là ai?" Thẩm Thanh Hoà nhìn thẳng vào Thẩm Giáng Niên không nói một lời, đôi mắt đỏ hoe của Thẩm Giáng Niên một lần nữa lại cay cay, vừa khóc vừa nói: "Người quên rồi, để em nói cho người biết, Thẩm Thanh Hoà, em là Thẩm Giáng Niên!"
Thẩm Giáng Niên bật khóc, nhưng Thẩm Thanh Hoà chỉ nhìn cô. Thẩm Thanh Hoà dường như biết cô không phải là A Dao nữa. Hai người nhìn nhau, Thẩm Giáng Niên không thấy trong mắt Thẩm Thanh Hoà có chút nào nhớ tới mình, điều này thật sự khiến Thẩm Giáng Niên tuyệt vọng. "Người thế mà lại quên em, Thẩm Thanh Hòa!" Thẩm Giáng Niên nghiến răng nói: "Trong đầu của người, chỉ nhớ mỗi A Dao!"
Thẩm Thanh Hoà ngơ ngác hồi lâu, không có phản ứng gì với Thẩm Giáng Niên mà nhìn xung quanh như đang tìm kiếm thứ gì đó. Cô ấy có lẽ lại đang tìm A Dao, Thẩm Giáng Niên thực sự không thể chịu đựng được nữa, cô tuyệt vọng và càng thất vọng hơn, Thẩm Thanh Hoà, sao người có thể đối xử với em như vậy? Thẩm Giáng Niên đứng dậy đi ra ngoài, Thẩm Thanh Hoà tựa hồ không có chú ý tới, đang tìm kiếm cái gì.
"Mới đó mà đã bỏ cuộc rồi à?" Lục Chi Dao quay lưng về phía Thẩm Giáng Niên hỏi.
"Tôi cũng là con người." Thẩm Giáng Niên mặt không biểu tình nói: "Tôi cũng cần thở." Để cô thở một lát, cô không thể chịu đựng được nữa.
"Vậy cứ tự nhiên." Lục Chi Dao mở cửa đi vào. Thẩm Giáng Niên rất không cam lòng, nhưng lại không thể tiến vào.
Không đi vào cũng không thể rời đi, cho dù cách cửa quá xa, Thẩm Giáng Niên cũng không làm được.
Thẩm Giáng Niên ngồi ở cửa, bốn phía yên tĩnh đến đáng sợ.
Thẩm Giáng Niên khóc đến hai mắt đỏ hoe, khó có thể mở ra, thực sự mệt mỏi, không biết qua bao lâu, dần dần chìm vào giấc ngủ.
Thẩm Thanh Hòa trong phòng cuối cùng cũng ngủ thiếp đi sau khi kiệt sức. Lục Chi Dao ôm Thẩm Thanh Hoà trong lòng, nhẹ nhàng mở bàn tay đang nắm chặt ra, bên trong có một con búp bê nhỏ được khâu vá.
Một bé sư tử được khâu bằng tay, màu chủ đạo là màu vàng, trông rất bắt mắt. Bờm trên cổ được khâu như một chiếc vòng cổ màu vàng ấm áp, bé sư tử nheo mắt cười đáng yêu và rạng rỡ, pha chút ngạo kiều.
====--===