Một chiếc Lincoln đậu bên đường, Thẩm Giáng Niên vẫn đang suy đoán... Tài xế đã cúi đầu chào cô rồi mở cửa. Sau khi Thẩm Giáng Niên lên xe, vẫn trong trạng thái cảnh giác, tài xế thế mà lại biết người chuẩn bị lên xe là cô sao? Xem ra đối phương vẫn còn có chút tài.
Suốt đường đi im lặng, Thẩm Giáng Niên nhìn con đường bên ngoài, âm thầm ghi nhớ. Sự lo lắng không kéo dài được lâu vì sau đó tài xế đã dừng hai ngã tư và Tân Vĩ Đồng lên xe.
"Triển lãm nghệ thuật thế nào?" Sau khi Tân Vĩ Đồng đi lên, đưa hai chai nước, Thẩm Giáng Niên vừa lúc khát nước, "Không sao." Cô mở một cái chai ra đưa, Tân Vĩ Đồng sửng sốt một chút. Một giây sau, sau đó mỉm cười nói cảm ơn rồi nhận lấy, nói: "Vốn dĩ muốn đi xem triển lãm nghệ thuật với em, nhưng từ khi tiếp đón Lộ Dao lại bận rộn."
"Không sao." Nghĩ đến việc gặp Lộ Dao, những thứ khác đều không quan trọng. "Lộ Dao ngoài đời thế nào?" Thẩm Giáng Niên nhấp một ngụm nước, thản nhiên nói: "Có thứ gì cần tôi chú ý không, nói với tôi trước đi."
"Không có gì." Tân Vĩ Đồng nhìn ra ngoài, thì thầm: "Hơi kẹt xe." Thẩm Giáng Niên cũng nhìn ra ngoài cửa sổ, xe cộ như nước, đèn xanh bật sáng, xe tiếp tục di chuyển. Tân Vĩ Đồng nhìn lại và nói: "Lộ Dao rất dịu dàng, cũng không làm giá, ở chung cũng rất thoải mái."
Thẩm Giáng Niên nhướng mày, ồ ~ Thẩm Thanh Hoà thích người dịu dàng sao, cô cũng có thể dịu dàng hơn thế, "Cũng hiếm thật đó, bình thường mấy người cao quý hay tỏ ra thượng đẳng."
"Nói thế nào đây?" Tân Vĩ Đồng cẩn thận suy nghĩ vài giây rồi nói: "Là một người đoan trang ưu nhã, từng lời nói cử chỉ đều đúng mực, tóm lại rất nice." Mặc dù Tân Vĩ Đồng không cho số điện thoại và ảnh cho Thẩm Giáng Niên, nhưng cũng có miêu tả qua lời nói, giống như không bận tâm, còn nói thêm: "Tôi nghĩ em gặp cô ấy, cũng sẽ thích."
"Thích thì không dám, coi như là ngưỡng mộ đi." Thẩm Giáng Niên tìm từ nói, sau Thẩm Thanh Hòa, cô sẽ không dễ dàng thích bất cứ ai, "Nghe cô miêu tả, trong đầu vẫn không tưởng tượng ra được là người thế nào."
Tân Vĩ Đồng cong mày cười nói: "Được, để tôi suy nghĩ một chút, trong nước có một người cũng giống cô ấy." Tân Vĩ Đồng mím môi, ừ một tiếng, "Thẩm Thanh Hoà, chắc em quen thuộc người này nhỉ?" Tân Vĩ Đồng hỏi.
Thẩm Giáng Niên nhướng mày, trong lòng có chút không vui, đừng nói giống Thẩm Thanh Hòa, cô không thích người nào đem ra so sánh với Thẩm Thanh Hoà hết.
"Thật ra cũng không giống lắm." Tân Vĩ Đồng cười nói: "Bọn họ đều thuộc kiểu người vừa gặp khó quên." Thẩm Giáng Niên đồng ý với câu nói này, nhưng vẫn không thích. Cả đường đi nói chuyện với Tân Vĩ Đồng, càng thêm tò mò về Lộ Dao, chỉ có tăng không có giảm, đặc biệt là lúc Tân Vĩ Đồng nói: "Hình như Lộ Dao và Thẩm Thanh Hoà có quen biết nhau."
"Hình như?" Thẩm Giáng Niên tim đập thình thịch.
"Tôi nghe thấy Lộ Dao trả lời điện thoại, gọi tên Thẩm Thanh Hoà, không biết có phải Thẩm Thanh Hoà mà em biết không." Giọng điệu bình tĩnh của Tân Vĩ Đồng để lại dấu nặng trong lòng Thẩm Giáng Niên. Cô gần như tin hai người họ biết nhau.
Cảm giác này thực sự rất tệ, mặc dù trước đây từng giả định đó là tình địch, nhưng sâu thẳm trong lòng vẫn mong chờ được gặp Lộ Dao, lật ngược giả định của mình, "Trên thế giới này, người tên Thẩm Thanh Hoà, không chỉ có một." Thẩm Giáng Niên nói như vậy để an ủi bản thân.
"Ừ, có khi là tôi nghe nhầm." Tân Vĩ Đồng cười, thăm dò nói: "Hình như em rất để ý."
"Có à?" Thẩm Giáng Niên hỏi, Tân Vĩ Đồng mỉm cười, trầm mặc không nói. Trong lòng Thẩm Giáng Niên giống như mấy chiếc xe bị kẹt trên đường, nghẹn muốn chết, cô không chỉ để ý, mà còn để ý muốn chết.
Đột nhiên Nguyễn Duyệt gọi đến: "Giáng Niên, cô có thể đến sân bay được không?"
Thẩm Giáng Niên quay người, thấp giọng nói: "Sao thế?"
"Túi của cô bị giữ lại...."
"..."
"Hiện tại muốn mở ra kiểm tra, không biết bên trong có cái gì đặc biệt."
Đương nhiên là có rồi! Cái tập tranh xuân sắc kia cô để ở trên cùng, mặt Thẩm Giáng Niên nóng bừng, có chút sốt ruột, "Sao lại thế chứ? Trước khi lên máy bay không kiểm tra, xuống máy bay lại kiểm tra là sao?"
"Tôi cũng không biết," Nguyễn Duyệt bất đắc dĩ nói, "Tôi đã nói đó không phải túi của tôi, là mang đến cho người khác, chính chủ không cho phép mở ra thì không được mở, không ngờ họ nhất quyết đòi kiểm tra, nếu tôi không đồng ý, thì cần chính chủ đích thân đến đây."
.... Đùa cái mẹ gì thế chứ? Bây giờ bảo cô đến sân bay sao? Giữa xấu hổ và tò mò, cô lựa chọn vế sau, "Kiểm tra thì cho kiểm tra đi, chỉ mong đừng có lục soát làm loạn lên, còn nữa, nếu kiểm tra mà không phát hiện có món đồ nào trái pháp luận, tôi khiếu nại đấy." Trước giờ tính cách Thẩm Giáng Niên không hiền lành, ghét những người gây rối với cô.
"A...." Nguyễn Duyệt a một tiếng: "Bây giờ cô đang ở đâu?"
"Tôi đến xem triển lãm nghệ thuật."
"Triển lãm vẫn chưa kết thúc sao?"
"Cô biết mấy giờ kết thúc à?"
"..." Nguyễn Duyệt ở đầu bên kia giải thích: "Không, tôi đang thắc mắc."
Thấy Tân Vĩ Đồng thỉnh thoảng nhìn cô, Thẩm Giáng Niên hạ giọng nói: "Được rồi, cứ hợp tác kiểm tra như bình thường, xong việc tôi sẽ gọi cho cô."
Ngay lúc Thẩm Giáng Niên cúp điện thoại, tin nhắn WeChat của Nguyễn Duyệt vang lên, Vô Danh: Banh xác chưa.
Mẹ kiếp, Nguyễn Duyệt: Câm mồm đi.
Vô Danh: Nếu có thời gian nói chuyện, sao không tìm cách giải quyết vấn đề.
Bình thường Nguyễn Duyệt sẽ không gửi tin nhắn cho Thẩm Thanh Hoà trừ khi có gì bất thường. Nguyễn Duyệt không ngờ hôm nay vừa lúc triển lãm sắp kết thúc, cô đột nhiên nhận được tin nhắn WeChat từ Thẩm Thanh Hoà, hỏi cô về lịch trình của Thẩm Giáng Niên. Nguyễn Duyệt vốn muốn nói dối nhưng cuối cùng cũng không thể nói dối Thẩm Thanh Hoà, nói thật là Thẩm Giáng Niên đã đi xem triển lãm nghệ thuật, hơn nữa bây giờ đã lên một chiếc Lincoln, có lẽ sẽ đi gặp Lộ Dao.
Thẩm Thanh Hoà trả lời: Tôi cho 5 phút, ngăn cô ấy lại ngay lập tức.
Năm phút sắp đến, nhưng Nguyễn Duyệt không ngăn cản được. Vô Danh: Còn do dự gì nữa, báo cáo lại đúng sự thật cho Thẩm tổng đi.
Nguyễn Duyệt không muốn, nhưng cũng hết cách rồi, đành nói cho Thẩm Thanh Hoà biết, cô ngăn cản thất bại.
Ngồi trong xe, Thẩm Giáng Niên vốn thường xuyên mất tập trung lại bị âm thanh của WeChat kéo lại, nhìn thấy người gửi tin nhắn, Thẩm Giáng Niên khá là kinh ngạc. Thẩm Thanh Hoà: Nhớ em~
Thẩm Giáng Niên kinh ngạc đến mức tay run rẩy, đánh rơi điện thoại. Tân Vĩ Đồng và cô gần như cùng lúc nghiêng người cầm điện thoại, Tân Vĩ Đồng nhanh hơn một bước, "Chậm thôi, đừng làm rơi." Cô trả lại điện thoại cho Thẩm Giáng Niên, nhìn thấy dòng chữ ngắn ngủi trên cái màn hình sáng kia.
Thẩm Giáng Niên nuốt nước bọt, không thể tin được, nhưng lại nhìn thấy đường gợn sóng, trả lời: Nhớ em sao?
Thẩm Thanh Hoà: Ừa, muốn gặp em ~~~
Thẩm Thanh Hoà rất nhớ cô, ngực Thẩm Giáng Niên như có dòng nước ấm chảy qua, hơi ấm khiến cô muốn khóc, Thẩm Giáng Niên: Khi nào?
Thẩm Thanh Hoà: Bây giờ.