Mấy hôm trước, Thẩm Giáng Niên bị bệnh, Thẩm Thanh Hoà đột nhiên trở về, Lê Thiển còn nghi ngờ tại sao Thẩm Thanh Hoà lại về nhanh như vậy, nhưng bây giờ, nghi ngờ đó đột nhiên thay đổi, cô bắt đầu hoài nghi Thẩm Thanh Hoà căn bản chưa từng đi nước ngoài.
"Thang máy, thang máy!" Thẩm Giáng Niên sốt ruột chỉ vào thang máy đã đi xuống, đã không nhìn thấy gì nữa.
"Cậu có chắc không?" Lê Thiển nửa tin nửa ngờ, Thẩm Giáng Niên chậm rãi nói: "Chỉ là góc nghiêng thôi, mình cũng không chắc lắm...." Vừa nói, Thẩm Giáng Niên đột nhiên xoay người, ấn nút dừng lại ở tầng 8. Dưới ánh mắt khó hiểu của Lê Thiển, giải thích: "Mình muốn đi xuống nhìn xem!"
Cửa thang máy vừa mở ra, Thẩm Giáng Niên lao ra ngoài, Lê Thiển đành phải đi theo sau: "Có khi nào cậu nhìn nhầm rồi không?"
Nếu Thẩm Thanh Hoà nói dối thì lý do là gì? Nói dối gạt nhiều người như thế, thật sự rất khủng khiếp.
Lê Thiển cảm thấy có lẽ Thẩm Giáng Niên nhớ Thẩm Thanh Hoà quá rồi, cho nên nhìn ai cũng giống Thẩm Thanh Hoà.
Thang máy bên cạnh cũng đang lên, Thẩm Giáng Niên không thể chờ thêm được nữa, cô đứng trên lan can hình tròn, vẫy tay về phía thang máy đối diện rồi hét lên: "Trưởng quan!" Cô không dám gọi tên Thẩm Thanh Hoà, vì sợ sẽ mang phiền hà đến cho cô ấy.
Trong thang máy đối diện quả thực có người đang nhìn cô, nhưng khoảng cách quá xa, ngoại trừ những người gần kính thang máy nhất, cô không thể nhìn thấy những người phía sau. Thang máy bên cạnh cũng đi lên, Thẩm Giáng Niên không kịp chờ đợi, chạy thẳng xuống cầu thang.
Lê Thiển nhìn đôi giày cao gót của mình... sau đó nhìn lại thì đã không thấy bóng dáng Thẩm Giáng Niên đâu... Cô ấn nút xuống, chờ đợi mấy giây liền trở nên mất kiên nhẫn, nghiến răng nghiến lợi đi thang bộ.
Khi Thẩm Giáng Niên chạy tới thì thang máy đã chật kín người, thang máy cũng đã chạy lên. Nếu thang lên đến tầng 1, có phải là chuẩn bị rời đi không? Thẩm Giáng Niên nhìn quanh rồi đi về phía lối ra gần nhất.
Vừa chạy vừa la lên, những người qua đường nhìn cô với ánh mắt kinh ngạc, Thẩm Giáng Niên không quan tâm đến mấy ánh mắt kia, "Trưởng quan! Trưởng quan! Nếu là người có thể gửi tin nhắn WeChat cho em không?"
"Em sẽ không quấn lấy người!"
"Nói cho em biết, em không nhìn nhầm, người buổi sáng em thấy là người, người trong thang máy cũng là người!"
"Người không có đi nước ngoài phải không?"
"Trưởng quan!" Thẩm Giáng Niên đứng ở lối ra, nhìn không thấy người quen thuộc.
Giống như hết thảy đều là ảo giác, Thẩm Giáng Niên thở hổn hển nói: "Là nhìn lầm rồi sao?" Cô lẩm bẩm, không cam lòng hỏi chính mình.
Lê Thiển lúc này gọi điện thoại đến, Thẩm Giáng Niên trả lời: "Ở đâu?" Thẩm Giáng Niên mở miệng định nói chuyện, mũi đột nhiên cay cay: "Ở cửa."
"Chắc là nhìn nhầm rồi." Khi Lê Thiển đi tới, cô nhìn thấy tâm trạng Thẩm Giáng Niên rất thấp, "Cậu chỉ là nhớ cô ấy quá thôi." Là vậy sao? Với một người đẹp như vậy thì hiếm có người nào có được góc nghiêng giống cô ấy phải không? Thẩm Giáng Niên không muốn thừa nhận mình nhìn nhầm.
"Đi thôi, trước tìm một chỗ nghỉ ngơi đi." Lê Thiển kéo Thẩm Giáng Niên, hai người đi vào trong.
Ngồi trong quán cà phê, Thẩm Giáng Niên gọi một ly Americano, đắng đến muốn khóc, Thẩm Thanh Hoà sao lại thích uống cà phê đắng như vậy?
"Cậu mệt lắm không?" Lê Thiển đau lòng hỏi, Thẩm Giáng Niên lắc đầu, thở dốc.
"Người vừa rồi có khuôn mặt trông giống Thẩm Thanh Hoà à?" Lê Thiển lại hỏi.
"Trong chớp mắt... hình như là giống." Thẩm Giáng Niên nói như đang nhớ lại, "Sáng nay cũng thế." Có phải cô lại sắp bệnh không, là bệnh tương tư.
"Sáng nay cậu cũng nhìn thấy à?" Lê Thiển vội vàng hỏi: "Là cùng một người sao?"
"Không biết." Thẩm Giáng Niên vô cùng chán nản, cô thực sự bị hoa mắt sao? Lê Thiển thấy cô buồn rầu, không để tâm mà nói: "Nếu muốn biết sao không đi hỏi trực tiếp Thẩm Thanh Hoà đi, không đến mức chuyện này cũng không nói cho cậu biết đó chứ?"
Thẩm Giáng Niên vẫn lắc đầu, cái nghi ngờ này của cô sẽ không tốt cho Thẩm Thanh Hoà, vốn dĩ đã nói nếu không có việc gấp sẽ không liên lạc, sáng nay còn gửi tin nhắn cho Thẩm Thanh Hoà, nhưng Thẩm Thanh Hoà cuối cùng cũng không trả lời... Lê Thiển thở dài trong lòng, ra vẻ thoải mái nói: "Nào, đừng nghĩ đến chuyện đó nữa. Chúng ta không phải đến đây để đi mua sắm sao? Mình nói cho cậu nghe, lần trước mình nhìn trúng cái áo khoác, loại đồ đôi á, mình muốn mua lắm, nhưng mà người ta không bán lẻ." Lê Thiển cười lấy lòng, "Vừa lúc hôm nay cậu đi với mình, chúng ta mua chung đi." Vừa nói vừa ngồi bên cạnh Thẩm Giáng Niên, cơ thể đụng đụng vào người Thẩm Giáng Niên.
Thẩm Giáng Niên lấy lại tinh thần, không xác định hỏi: "Mình mua đồ đôi với cậu hả?"
"Ừm."
"Thế tiểu bạch mã nhà cậu đâu?"
"Cái đó không hợp với anh ta.".
||||| Truyện đề cử: Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần |||||
"Kiểu của nam, hình như nữ không mặc được mà?"
"Cái kiểu của nam thích hợp với người có thân hình nhỏ nhắn, mình thấy nữ cũng mặc được màaa." Lê Thiển kéo dài chữ mà, sau đó kéo Thẩm Giáng Niên đứng dậy, "Đi thôi, câu xem thử có thích hay không~"
"Nếu thích sao không gọi Tần Thư hả?" Thẩm Giáng Niên bất đắc dĩ, không nỡ vứt ly cà phê đắng Thẩm Thanh Hòa thích uống, thế là cầm theo.
Lê Thiển phàn nàn: "Ai muốn mua đồ đôi với cậu ấy!"
"..." Thẩm Giáng Niên liếc nhìn Lê Thiển, "Mình chỉ đang thắc mắc, tại sao cậu lại ghét Tần Thư như vậy?"
"Mình không ghét cậu ấy." Lê Thiển đáp lại có lệ: "Đây, đây." Cô kéo Thẩm Giáng Niên đi đến cửa hàng đồ hiệu, "Mình nói cho cậu biết, những bộ quần áo đó là kiểu dáng mới nhất, siêu đẹp."
Chiếc áo gió len dài chủ yếu có màu đen sọc trắng, Thẩm Giáng Niên nhìn kích cỡ liền hiểu tại sao Lê Thiển lại nói Tiểu Bạch Mã không mặc được. Size của nữ quá lớn và size của nam quá nhỏ, "Cậu có thể mua hai cái một lúc ~" Thẩm Giáng Niên trêu chọc Lê Thiển đang thử quần áo.
"Mua một mình nhàm chán lắm." Lê Thiển đứng trước gương, cảm thấy xinh đẹp, chỉ số hạnh phúc tăng lên. "Trông có đẹp không? Đẹp không?" Cô không ngừng hỏi.
"Đẹp đẹp." Hành vi chiếu lệ của Thẩm Giáng Niên khiến Lê Thiển không hài lòng, "Cậu cũng thử đi." Thẩm Giáng Niên cũng bị buộc phải mặc nó vào, thon gọn và tôn lên dáng người của cô. Lê Thiển nhìn vào ngực của Thẩm Giáng Niên rồi lại nhìn bản thân, bĩu môi uỷ khuất, vuốt góc áo nhăn của Thẩm Giáng Niên, lại vỗ nhẹ vào vai, cảm thán: "Cậu mặc nó nhìn đẹp hơn." Chưa gì hết là thấy ngực rồi.
"Cậu cũng rất đẹp." Thẩm Giáng Niên kéo Lê Thiển đứng trước gương, hơi nghiêng đầu, hai người tựa vào nhau, động tác thân mật, nhân viên phục vụ kịp thời nói: "Đẹp thật đó... Hai người đẹp trông cũng rất đẹp đôi."
Rõ ràng các cô được coi là một cặp, hai người gần như vô thức kéo khoảng cách, nhưng nhân viên phục vụ lại hiểu ý cười, có lẽ giống như: Hai người vội vã tránh nghi ngờ thì càng xác minh quan hệ của hai người, người thông minh đã nhìn thấu hết...
Hôm nay tâm trạng của Thẩm Giáng Niên không cao, hai người ra khỏi trung tâm thương mại tìm chỗ ăn uống, ngồi xuống, Thẩm Giáng Niên xem thực đơn, Lê Thiển nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên nói: "Bảo bối, cậu nhìn xem, ai kìa?"
Thẩm Giáng Niên nhìn về phía Lê Thiển nói, nhìn kỹ hơn: "Đó không phải là Tần Thư sao?"
Ánh mắt Lê Thiển nhìn như kẻ ngốc, "Đương nhiên biết là Cầm Thú rồi, ý là người mà cậu ấy ôm kìa!"
=====-----=====