Tiểu quỷ, sở dĩ bị gọi là tiểu quỷ, không chỉ có "ác", mà còn chuyên làm "chuyện xấu".
Không sợ tiểu quỷ đơn giản, nhưng sợ tiểu quỷ quá nhiều tâm kế.
Mỗi khi Thẩm Giáng Niên phát sốt, không có gì khác ngoài "hư", hư hơn ai hết.
Lê Thiển không chịu nhượng bộ, Thẩm Giáng Niên nóng nảy, dùng cái tay đang cắm kim tiêm muốn cởi cho Lê Thiển, Lê Thiển không đánh được người này, chỉ có thể cản lại, hung dữ: "Không phải đã nói không được lộn xộn sao hả?" Thẩm Giáng Niên hít mũi, trông thật đáng thương nhưng không muốn từ bỏ, còn định đưa tay ra, Lê Thiển sốt ruột nên cũng ngồi dậy theo.
Ngoại trừ vùng cần được bảo vệ có một cái áo giáp che chắn thì còn lại đều lộ ra hết, ánh mắt thiêu đốt của Thẩm Giáng Niên bị thu hút vào chỗ làn da trắng nõn mịn màng, cô nhìn Lê Thiển, đưa tay ra muốn sờ, Lê Thiển tức giận dứt khoát đi xuống giường, mẹ kiếp, cô muốn trốn thật xa!
Lê Thiển thực sự bước đi ra ngoài, nhưng phía sau lại vang đến tiếng hức hức, khiến cô giật mình thế là quay người lại, nhìn thấy hình ảnh phía sau cô sợ tới mức lật đật chạy lại. Thẩm Giáng Niên không khóc nhưng muốn đi theo cô, thế nhiên bị kim trên tay giữ lại, đang định xé miếng băng dính giữ chiếc kim.
"Mình cởi, cậu có thể quay lưng về phía mình được không, không thể lộn xộn, biết chưa?" Lê Thiển thật sự bó tay, biết rõ nói mấy lời này cũng tốn công vô ích, nhưng nếu không nói thì cô không làm được. Thẩm Giáng Niên mím môi, không nói lời nào, khoảng cách gần, có thể sờ vào vòng eo nhỏ của Lê Thiển, lòng bàn tay nóng hổi hướng tới đó sờ, vừa sờ vừa nói, "Cởi đi~"
.... Chỉ biết cởi thôi, Lê Thiển tức muốn chết! Chờ Thẩm Giáng Niên khoẻ lại, cô nhất định phải mang Thẩm Giáng Niên đi kiểm tra, xem đầu người này có vấn đề gì không?
"Nghe lời, nằm xuống, mình cởi!" Lê Thiển nói từng chữ từng một.
Thẩm Giáng Niên đều nghe hiểu, ngoan ngoãn nằm xuống, nhìn chằm chằm vào Lê Thiển.
Lê Thiển đưa tay về phía sau, chạm vào khoá áo, lúc cô định cởi ra, thì nhìn thấy Thẩm Giáng Niên đang mím môi, cô luôn cảm thấy... không giống như trước đây, đây không phải là lần đầu tiên Thẩm Giáng Niên sốt cao, cũng không phải lần đầu tiên cô chăm sóc cho Thẩm Giáng Niên, nhưng khi đó các cô đều ngây thơ hồn nhiên, khi đó gương mặt Thẩm Giáng Niên đỏ bừng, đôi mắt trong veo, bây giờ thì sao, Lê Thiển cứ cảm giác có ánh mắt thiêu đốt nhìn cô, nhìn đến cô không thể hiểu được, "Thẩm Giáng Niên ~" Lê Thiển đột nhiên gọi.
Đôi mắt Thẩm Giáng Niên chớp chớp, cũng nhận ra được có người đang gọi tên mình, trong đôi mắt ươn ướt hiện lên một tia nghi ngờ, như đang hỏi: Sao lại gọi mình?
"Cậu có biết mình là ai không?" Lê Thiển lo lắng, Thẩm Giáng Niên nhớ nhung ai đó quá, cho nên lầm tưởng cô là Thẩm Thanh Hoà.
Thẩm Giáng Niên chăm chú nhìn cô, không nói gì. Đây chính là bộ dáng của Thẩm Giáng Niên khi bị bệnh, nói chuyện khó khăn, hầu hết đều chỉ nói một chữ, có nhiều lúc, thì không nghe người khác nói, chỉ nói những gì bản thân muốn. Thế nên, Lê Thiển thay đổi cách nói: "Mình là Thẩm Thanh Hoà sao?"
Lần này Thẩm Giáng Niên phản ứng rất nhanh, khóe môi mấp máy, nói một chữ: "Không." Lê Thiển thở phào nhẹ nhõm, biết không phải vậy là được. Nhưng vừa mừng lại vừa đắng lòng, mẹ kiếp, bạn thân của mình sao lại vô dụng thế chứ? Chẳng lẽ Thẩm Giáng Niên chỉ cuồng mỗi Thẩm Thanh Hoà thôi sao? Cô có chỗ nào không bằng Thẩm Thanh Hào chứ? Phụ nữ có lẽ đều rất mâu thuẫn.
"Nhắm mắt lại, mình cởi, rồi đi ngủ cùng." Lê Thiển nói.
Thẩm Giáng Niên nhắm mắt lại, Lê Thiển nhanh chóng cởi bỏ áo giáp cuối cùng trên thân trên, dù sao ở dưới cô vẫn còn mặc.... Bây giờ, chỉ tự biết an ủi bản thân. Lê Thiển cúi đầu nhìn dáng người của mình, tuy lớn nhưng cũng không tệ đúng không? Mặt Thẩm Thanh Hoà đẹp, cô không phải nhận, nhưng chẳng lẽ ngực cũng đẹp hơn cô à? Lê Thiển không phục thế là ưỡn ưỡn ngực, vừa ngước mắt thì không biết Thẩm Giáng Niên mở mắt từ lúc nào, Lê Thiển đỏ mặt: "Ai cho cậu mở mắt? Nhắm mắt lại!" Nhanh chóng chui vào chăn, Thẩm Giáng Niên lập tức sáp tới gần, "Quay người lại, mình ôm cậu." Lê Thiển không có cách nào nằm đối mặt với Thẩm Giáng Niên.
Đại khái là bởi vì rất muốn được ôm, Thẩm Giáng Niên nghe được chữ "ôm" đều sẽ ngoan ngoãn. Lê Thiển hít một hơi thật sâu, cuối cùng cũng hạ cánh tay đang giơ lên xuống, làn da mỏng manh tiếp xúc khiến Lê Thiển run rẩy, cô cảm thấy hoàn toàn khác, bảo bối nhà cô ngoài da thịt đang nóng thì rất là mềm.... Nghĩ như thế, tay cũng Lê Thiển không nhịn mà nhéo một cái, nhưng nhéo hơi quá tay khiến Thẩm Giáng Niên la đau, hức một tiếng, rồi ư ử như chó con, khiến cho Lê Thiển ngưa ngứa, con mẹ nó, sao tự nhiên cô còn muốn véo thêm nữa vậy?
Đương nhiên chỉ là suy nghĩ thôi, cô cũng không biến thái thế đâu. Quan trọng nhất, Lê Thiển mong Thẩm Giáng Niên mau ngủ, chứ nếu không, bị tra tấn thêm N lần nữa cô cũng biến thành tiểu quỷ.
Thẩm Giáng Niên hiếm khi an phận được một lát, tựa cơ thể trần trụi của mình vào lòng Lê Thiển, cô biết mình chỉ thích làn da mềm mại khi bị ốm, nhưng Thẩm Giáng Niên cọ tới cọ lui, Lê Thiển vẫn có cảm giác bất thường, ngứa, rồi thoải mái, nhưng có chút khó chịu tả không được, "Bảo bối, cậu đừng có lộn xộn, ngủ yên được không?"
"Hức ~" Thẩm Giáng Niên lại nức nở một tiếng, ngừng cử động.
Lê Thiển thở phào nhẹ nhõm, lúc này điện thoại thông báo có tin nhắn WeChat.
Kiều Sanh: Có đang rảnh không? Nói vài câu đi, chuyện lúc trước có tiến triển.
Lê Thiển hưng phấn gần như ngồi dậy, lén nhìn người trong ngực, đang nhắm mắt lại, tựa hồ có chút mệt mỏi. Cũng không lo lắng Thẩm Giáng Niên nghe được, với lại cũng không phải người ngoài, hơn nữa Thẩm Giáng Niên sau khi sốt cao tỉnh lại, căn bản không nhớ được lúc đó đã xảy ra chuyện gì.
Lê Thiển chủ động gọi điện, Kiều Sanh nhanh chóng trả lời: "Có hai việc."
"Từng cái một."
"Là về quán bar."
"Xong rồi?"
"Đừng lo lắng mấy chuyện kia, bây giờ đã hoạt động lại bình thường."
"Ừa." Lê Thiển không hỏi thêm, mỗi người đều có thủ đoạn riêng, trước giờ các cô chưa từng hỏi đối phương chi tiết, "Chị không thiệt hại gì chứ?"
"Không có." Kiều Sanh hắng giọng, tiếp tục nói: "Việc còn lại là chiếc xe đi theo em."
Người trong ngực cô lại không an phận, sức chú ý của Lê Thiển tập trung vào điện thoại, cô sợ chạm vào kim tiêm nên giơ tay lên, Thẩm Giáng Niên đang quằn quại trong lòng cô, cô cúi đầu thỉnh thoảng nhìn xuống phía dưới. Cũng may là chỉ thay đổi tư thế, cuối cùng ngoan ngoãn nép vào trong ngực cô, Lê Thiển không còn phân tâm nữa, nghe Kiều Sanh giải thích ngắn gọn quá trình theo dõi, cuối cùng kết luận: "Chủ xe vẫn là sinh viên, theo dõi em chẳng qua là thấy em đẹp, muốn theo đuổi em."
....Lê Thiển muốn chửi thề: "Con mẹ nó~ a ha~"
Giọng nói trên micro đột ngột thay đổi khiến Kiều Sanh sửng sốt trong giây lát, như nghĩ đến chuyện gì đó, cô hét lên trong lòng ba lần: Đù đù đù!