Sứ mệnh của bác sĩ chính là cứu mạng và chữa lành cho người bị thương, xông pha ra tiền tuyến, theo sau chính là Nguyễn Duyệt, ầm! Bác sĩ đột nhiên dừng lại thế là Nguyễn Duyệt tông vào lưng bác sĩ.
“Sao thế?” Nguyễn Duyệt chống cánh tay lên tường để giảm bớt tác động, bác sĩ không những dừng lại mà còn nhanh chóng đóng chặt cánh cửa đang mở.
“Mau vào đi.” Nguyễn Duyệt thúc giục.
Bác sĩ nắm tay nắm cửa, xoay người, mím môi, hồi lâu không nói gì.
Nguyễn Duyệt sốt ruột nói: "Nói."
"Tôi đang suy nghĩ nên nói gì đây..." Bác sĩ thở ra một hơi, Nguyễn Duyệt đang định đẩy cửa ra thì bác sĩ lại nói: "Đừng vào, người bên trong..."
“Người bên trong làm sao?” Khoảng cách càng ngày càng gần, Nguyễn Duyệt cũng nhận thấy sắc mặt của bác sĩ có chút đỏ bừng.
“Cô ấy…” Bác sĩ dừng lại, sau đó nói thêm: “Cô ấy đang cởi quần áo…” Bác sĩ liếm môi không nói thêm gì. Một luồng nhiệt dâng lên trên mặt Nguyễn Duyệt, "Cô nhìn thấy... gì?"
“Lưng trần…”
"Ừ.”
“Có đường cong mơ hồ....” Bác sĩ giơ tay chỉ vào ngực mình.
"Cởi hết áo ra rồi à?" Nguyễn Duyệt nuốt khan, bác sĩ nhìn cô. Nguyễn Duyệt đỏ mặt, "Đừng hiểu lầm." Cô thề không phải cô thèm, mà do nghẹn quá lâu rồi.
“Cô ấy vẫn còn đang cởi.” Bác sĩ sợ đóng cửa trễ chút nữa thôi thì sẽ nhìn thấy cảnh tượng càng khó chịu hơn.
Hai người nhìn nhau, một lúc sau mới có người hắng giọng nói: “Đều là phụ nữ, chắc nhìn cũng không sao đâu nhỉ?” Người lên tiếng là Nguyễn Duyệt.
Sau đó lại có người ho khan nói: "Cô cũng cong à?” Lần này là bác sĩ lên tiếng.
Bởi vì cong cho nên đối với cơ thể phụ nữ rất nhạy cảm, ngoại trừ nhìn cơ thể người mình thích, thì nhìn cơ thể người khác, luôn cảm thấy bất ổn.
“Bây giờ làm sao đây?” Bác sĩ vẫn sốt ruột, “Cô ấy chắc chắn đang sốt, người nóng bừng, theo tiềm thức dùng cách này để tiêu tán nhiệt.
“Vấn đề này làm khó tôi.” Nếu là người khác thì chắc sẽ đi vào, nhưng Thẩm Giáng Niên là người mà Thẩm tổng để tâm.... Giờ nhìn cơ thể Thẩm Giáng Niên, có một cảm giác xúc phạm đế vương, “Cô xác định là cô ấy cởi à?”
“Ý cô là gì?”
“Bây giờ ý thức của cô ấy mơ hồ, có thể tự cởi quần áo được không thế?”
“Vấn đề này của cô làm khó tôi đó.” Bác sĩ nhớ lại, “Cô ấy cởi hơn một nửa rồi, tôi cảm thấy chắc là có thể cởi.”
.....
……
Hai người nói qua nói lại chuyện Thẩm Giáng Niên có thể cởi quần áo thành công không, cũng tốn hết ba phút, cuối cùng kết luận, 1 trong 2 sẽ lén nhìn qua khe cửa.
“Cô đến xem đi.” Bác sĩ nói: “Cô và Thẩm tổng, còn có người ở bên trong, quan hệ thân hơn, cũng bớt xúc phạm hơn.”
“Cô xem thì hợp lý hơn. Cô là bác sĩ, xuất phát từ trách nhiệm nghề nghiệp, nếu Thẩm tổng có biết, cũng sẽ không nói gì.”
Hai người rõ ràng rất sợ Thẩm Thanh Hòa. Sau khi trận thảo luận đầu tiên kết thúc, cả hai đều không ai nhường ai, Nguyễn Duyệt đề nghị, “Như thế này đi, nếu Thẩm tổng có trách, thì phải chứng minh cho nhau.”
“Được.”
Vì vậy, Nguyễn Duyệt nhẹ nhàng đẩy cửa hé ra, nghiêng người nhìn xem, không khỏi hít một hơi thật sâu. Bác sĩ nhận ra, nhỏ giọng hỏi: “Sao rồi?” Rất muốn ghé lại nhìn, nhưng cảm thấy không ổn.
Nguyễn Duyệt lặng lẽ đóng cửa lại, đứng thẳng lên, mặt đỏ hơn trước, thở ra một hơi, nhẹ giọng nói: “Cô nói đúng.”
“…” Bác sĩ cắn môi, “Cô có nhìn thấy gì thêm không?”
“…” Nguyễn Duyệt hơi quay đầu lại: “Cô ấy cởi rồi.”
"Rồi sao?"
“Còn đi xuống giường.”
“Hả?”
“Hình như muốn cởi quần....”
"..." Bác sĩ không nhìn thấy, sắc mặt đỏ bừng, "... Thế này rồi thật sự không vào được.” Nếu đi vào lần nữa, có lẽ sẽ nhìn thấy hình ảnh trực quan hơn.
Nguyễn Duyệt một lúc sau mới thở dài, nhưng cảnh tượng vừa rồi vẫn còn đọng lại trong đầu cô. Tấm lưng trần tựa như được phủ một lớp ánh sáng ấm áp, khiến đường cong trên cơ thể vô cùng mềm mại đẹp đẽ, đặc biệt là động tác tiếp theo của Thẩm Giáng Niên có chút... kích thích cô.
Hành động đó tưởng chừng như quen quen, từng có một người quay lưng lại với cô, cởi áo, nhẹ nhàng vén mái tóc đen óng ả lên, khi hất tóc vẫn lộ ra khuôn mặt thanh tú và đôi tai nhỏ nhắn, động tác dùng đầu ngón tay mảnh khảnh vén phần tóc gãy ra sau tai đều vô cùng xinh đẹp.
“Này.....”
Trước mắt bị quơ quơ, Nguyễn Duyệt lấy lại tinh thần, bác sĩ nói: “Nghĩ cái gì thế? Sao ngơ ngác quá vậy.”
“Không có gì.” Nguyễn Duyệt nhanh chóng khôi phục suy nghĩ: “Bây giờ thật sự rất khó xử lý.”
“Có thể nào không cần nghĩ quá nhiều, cứ thế mà đi vào thôi được không, cô ấy là người bệnh, cần được chữa bệnh.” Bác sĩ thật sự rất lo lắng.
“Vậy cô đi vào đi.”
“.....” Bác sĩ hằng hộc nói: “Lỡ đâu Thẩm tổng mà trách tội tôi, cô có thể giúp tôi không?”
“Sẽ.” Nguyễn Duyệt bổ sung: “Nếu chúng ta hành động nhanh, có khi cô ấy còn chưa cởi quần.”
“Được!” Sứ mệnh bác sĩ đã dâng lên cao, cô xách hòm thuốc, đẩy cửa ra, oanh oanh liệt liệt bước vào bên trong, Nguyễn Duyệt cúi đầu cũng đi theo sau vào.
Vốn nghĩ tưởng đã khắc phục được tâm lý, sau khi vào sẽ khám bệnh cho Thẩm Giáng Niên.
Nhưng mà... sự thật chứng minh, hai người đã nghĩ quá đơn giản rồi.