“Giang Niên?” Giọng nói lo lắng của Viên Tú Minh vang lên: “Trời ơi, cuối cùng em cũng có động tĩnh rồi.” Trong lời nói có chút cảm kích.
"Ừm, em..." Thẩm Giáng Niên còn chưa kịp nói câu tiếp theo thì tích tích đã nhắc nhở điện thoại: Pin yếu.
"Anh tưởng em không muốn đi, nếu không muốn đi thì cứ nói thẳng với anh, đừng gửi tin nhắn mà không trả lời lại." Viên Tu Minh có chút bất đắc dĩ, "Hôm qua anh đã gửi tin nhắn WeChat, nhưng em đã không trả lời."
Tích tích, điện thoại lại nhắc là pin yếu.
"Trước tiên hãy nghe em nói!" Thẩm Giáng Niên bình thường không thích bị cắt ngang khi đang nói, đặc biệt là vào thời điểm quan trọng, "Nếu em không đi, em..." Lời còn chưa nói hết, phía bên kia đã không có động tĩnh gì.
Này là nhà dột còn gặp mưa suốt đêm, thuyền đi ngược gió về bến.
Điện thoại di động của Thẩm Giáng Niên sau khi chỉ truyền đạt được 1 nửa câu nói của chủ nhân, thì trực tiếp tắt.
Thẩm Giáng Niên không thể tưởng tượng được trạng thái của Viên Tú Minh, vốn dĩ cô muốn nói là: Nếu em không muốn đi thì em sẽ nói cho anh biết. Những gì được truyền đạt bây giờ là: Tôi sẽ không đi.
Cái điện thoại đáng chết, Thẩm Giáng Niên thỉnh thoảng nhấn nút nguồn, chạy được nửa chừng nó sẽ tự động tắt. Thẩm Giáng Niên ước gì cô có thể chui vào điện thoại giải thích cho Viên Tu Minh.
Lúc này, mới thấy tầm quan trọng của việc ghi nhớ số điện thoại di động của một người.
Thẩm Giáng Niên không nhớ số điện thoại di động của Viên Tú Minh, đợi năm phút, cuối cùng một chút pin để mở điện thoại, cô nghĩ mình sẽ dùng WeChat để giải thích trước.
Viên Tu Minh: Giáng Niên, ngày mai có ok chứ?
Viên Tu Minh: Nếu em có bất kỳ thay đổi tạm thời nào, nhớ báo trước cho anh.
Viên Tu Minh: Giáng Niên, nếu em thực sự bất tiện và không thể đi, có thể nói với anh.
Viên Tu Minh: Như thế này không được đâu, chẳng qua là kiếm tiền thôi, sao giống như anh đang ép em làm chuyện xấu vậy. 【Cười khổ】
Viên Tu Minh: Dù thế nào đi chăng nữa, cho anh câu trả lời vào sáng mai.
Viên Tu Minh: Nếu em không trả lời anh, anh sẽ gọi...
Cái cuối cùng là từ sáng nay.
Thẩm Giáng Niên: Em chỉ muốn nói, dù không đi em cũng sẽ nói cho anh biết, tình huống hiện tại của em là...
Khi Thẩm Giáng Niên viết những dòng này, cô không biết phải viết tiếp như thế nào. Thôi được rồi, những gì cô muốn giải thích cũng không thể giải thích rõ ràng trong vài từ, cô chạy đua với thời gian, dùng tốc ký để ghi nhớ số điện thoại của Viên Tu Minh.
“Cho tôi mượn điện thoại.” Thẩm Giáng Niên chạy nhanh ra ngoài, mở cửa xe, cô thấy đồ ăn thức uống cô mua vẫn còn ở ghế phụ, “Sao cô không ăn?” Cô cầm lấy điện thoại nói tức giận nói: "Trời lạnh mau nguội sẽ không ngon. Nào, ăn nhanh đi."
Thẩm Giáng Niên nhanh chóng bấm số và gọi, bên trong điện thoại có tiếng nói: Số điện thoại quý khách vừa gọi đang bận.
Một lúc sau tôi lại và vẫn thế.
...Thẩm Giáng Niên không nói nên lời, đang nói chuyện với ai vậy?
Liên tục gọi năm lần, chuyện tương tự cũng xảy ra, Thẩm Giáng Niên trả lại điện thoại, đóng cửa xe lại. Thẩm Giáng Niên còn chưa đi xa, điện thoại trong xe vang lên, Viên Tu Minh gọi tới. Liên tiếp nhìn thấy năm cuộc gọi nhỡ, Viên Tu Minh khó hiểu gọi lại, không ngờ lại được thông báo: “Thẩm Giáng Niên không đi được.”
Mặc dù tối hôm qua Viên Tu Minh đã nghĩ đến khả năng này, còn Thẩm Giáng Niên vừa mới nói sẽ không đi... Tuy nhiên, khi chuyện này được xác nhận một lần nữa, anh ta vẫn có chút khó chịu. Thẩm Giáng Niên sao có thể như vậy chứ? Xong xuôi hết rồi, xong tự dưng lại thay đổi, nếu thay đổi thì phải nói với anh ta sớm chứ.
“Chân cô ấy bị thương, di chuyển khó khăn.”
Viên Tu Minh ừ một tiếng: “Cô ấy bị thương nặng à?”
"Không nhẹ."
"Tôi biết rồi." Trước khi cúp điện thoại, Viên Tu Minh thở hắc ra rồi nói: "Bảo cô ấy an tâm dưỡng thương đi.”
Thẩm Giáng Niên quay lại và gửi tin nhắn WeChat cho Viên Tu Minh.
Thẩm Giáng Niên: Em vừa rồi không phải nói là em không đi.
Thẩm Giáng Niên: Em muốn nói là nếu em không đi sẽ nói trước với anh.
Thẩm Giáng Niên: Nhưng tình hình hiện tại, do có một số chuyện, nên đang ở Thượng Hải.
Viên Tu Minh: Được rồi, Giáng Niên, cứ vậy đi, lần này em đừng đi, anh qua đó thăm dò trước.
Thẩm Giáng Niên giật mình, phải không vậy? Thẩm Giáng Niên: Ý anh là gì?
Viên Tu Minh: Không có ý gì, em cứ bận việc ở Thượng Hải đi.
Điện thoại mấy lần cảnh báo pin yếu, điều này thật sự khiến Thẩm Giáng Niên tức giận, cô luôn cảm thấy thái độ của Viên Tu Minh có chút kỳ quái, nhưng lại không giải thích được. Thẩm Giáng Niên: Một mình anh có thể làm được không?
Viên Tu Minh: Được.
Thẩm Giáng Niên: Nếu anh làm được sao lại tìm em làm gì?
Viên Tu Minh: Giáng Niên, anh xin lỗi, anh phải thu dọn đồ đạc.
Thẩm Giáng Niên:......
Thẩm Giáng Niên thật sự không biết nên nói cái gì, người cô để ý nhất là Thẩm Thanh Hòa, cô cũng chưa tìm, ngược lại là giải thích với Viên Tu Minh trước, nhưng anh ta lại có thái độ như vậy? Nếu sự hiện diện của cô ấy quá nhỏ bé trong chuyến đi này thì cô thực sự không muốn đi. Cô làm mọi thứ để kiếm tiền, nhưng không chỉ đơn giản là kiếm tiền, cô càng muốn có riêng chiếc bánh của mình, dùng bản lĩnh để kiếm tiền.
Được rồi, Thẩm Giáng Niên tức giận, không đi càng tốt, dù sao gia đình cô và Thẩm Thanh Hòa đều không muốn cô đi.
Chia sẻ tin vui này với Thẩm Thanh Hòa, cho dù vừa xuống máy bay cô ấy có thể nhìn thấy cũng sẽ có chút bất ngờ khiến Thẩm Thanh Hòa dễ chịu hơn phải không? Thẩm Giáng Niên: Em không biết người đang ở đâu, cũng không biết người có nghe đoạn ghi âm tạm biệt mà em gửi cho người hay không. Còn có một tin có thể gọi là bất ngờ nho nhỏ báo cho người biết là em sẽ không ra nước ngoài nữa, người có vui không?
Thẩm Giáng Niên gửi đi một tin nhắn dài, mũi cô đau nhức, cô hít mũi viết tiếp: Em quyết định không đi đâu nữa, em sẽ ở lại đây chờ người quay lại.
Mũi càng cay cay, Thẩm Giáng Niên hít một hơi thật sâu viết: Cho nên, người nhất định phải trở về, trở về nguyên vẹn.
Viết xong lời tâm tình, vẫn thấy uất ức nhưng không đành lòng, thế là phát giận viết: Đồ tồi! Đã nói sẽ cho em thời gian tạm biệt, thế mà lại làm em ngủ li bì, giờ chân em còn bủn rủn, người nhân lúc này rời đi, chờ người về, em sẽ ngủ người.
...
Thẩm Giáng Niên không biết Thẩm Thanh Hòa có nhìn thấy hay không, cô cho coi là sẽ đọc được đi, cho nên viết từng tin nhắn gửi qua, dù sao cô không ra nước ngoài, cũng không có việc gì làm, cho nên làm phiền Thẩm Thanh Hòa, Thẩm Giáng Niên nghĩ hay lắm.
Chút cảm xúc kia đã qua, Thẩm Giáng Niên cũng ngoan ngoãn lại, lên xe trở về Thẩm phủ. Thẩm Giáng Niên vất vả một đường đã rất mệt, liền ngã xuống giường, nhớ lại ký ức tối qua. Khi tỉnh lại vào buổi trưa, nhìn thấy tin nhắn trên WeChat từ Thẩm Thanh Hòa.
Thẩm Thanh Hòa không lên máy bay? Cô ấy đã đọc hết những gì cô gửi qua? Nếu vậy sao lúc nãy không trả lời? Trả lời chậm vậy mà chỉ nhắn về một câu. Trước khi đọc nội dung, Thẩm Giáng Niên có rất nhiều cảm xúc, khi cô xem nội dung, phần lớn những cảm xúc kia có hơn phân nửa không phải là vui vẻ.